Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 277: Không cách nào nói rõ nỗi sợ

Thật không hổ là Thiên Hạ Lâu!
Loại sát thủ như Tô Tú Hành xem ra cũng không phải đơn độc hành động mà là có tổ chức có quy mô kết thành quần đội.
“Sự việc làm khó cũng có, chỉ là không biết các ngươi có làm được hay không thôi.”
“Khách nhân cứ việc nói.” A Sách lại bắt đầu vỗ ngực, giống như vừa rồi đối mặt khó khăn với Địa Ngục Vô Môn không phải là hắn vậy. “Thiên Hạ Lâu chúng ta cái gì cũng có thể làm được.”
“Ngươi dám đi hoàng cung sao?” Khương Vọng hỏi lại.
Tại Dương quốc, chưa thêm hai chữ hoàng cung ở đầu tức là chỉ quốc quân cung đình. A Sách, đệ nhất sát thủ Động vực không khỏi sợ hãi. “Chẳng lẽ ngươi muốn mưu sát quốc quân bệ hạ?”
Thấy Khương Vọng nhìn mình bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ đần độn hắn mới ngại ngùng hỏi lại. “Vậy khách nhân muốn làm cái gì?”
Đối phương vừa tới, nếu muốn làm việc hành thích quốc quân đại sự tất nhiên sẽ không dễ dàng nói giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Thứ hai, Thiên Hạ Lâu có bản lĩnh hành thích quốc quân hay không trong lòng hắn còn không rõ hay sao?
“Giúp ta gửi một phong thư, không được để lộ là do ta gửi.”
“Đưa cho ai?”
“Tốt nhất là đưa cho quốc quân. Đưa tận tay được thì tốt, không thì ngươi có thể tiếp cận người gần gũi với ông ấy.”
“Trong thư viết cái gì?”
Khương Vọng nhìn hắn mà không buồn trả lời. A Sách rụt đầu bảo.
“Giữ bí mật cho khách nhân. Ta hiểu rồi.”
“Ba mươi khỏa Đạo Nguyên Thạch để trả công cho việc này. Yêu cầu duy nhất của ta chính là không được để người ta biết ta có liên quan đến phong thư này.”
Khương Vọng trực tiếp lấy ba mươi khỏa Đạo Nguyên Thạch đưa ra trước mặt A Sách.
“Xin khách nhân yên tâm.” A Sách vừa đếm Đạo Nguyên Thạch vừa cười. “Ta còn không biết ngươi là ai mà.”
Chỉ là đưa một phong thư đi mà thôi, dù là muốn đưa vào hoàng cung thì cũng không phải là việc khó khăn lắm. Khương Vọng cũng không hy vọng phong thư có thể đến trực tiếp trong tay quốc quân. Chỉ cần nó đến được hoàng cung, quốc quân của Dương quốc chắc chắn sẽ chú ý.
Chắc không có quốc chủ của một tiểu quốc nào có thể thờ ơ với vấn đề liên quan đến Bạch Cốt Đạo. Sở dĩ hắn muốn thông qua Thiên Hạ Lâu làm việc này vì thực lực hiện giờ của hắn còn chưa thể trực diện đối đầu với Bạch Cốt Đạo được.
Vào buổi chiều thứ hai từ lúc Khương Vọng đến Thương Phong Thành hắn mới tới Thiên Hạ Lâu. Cùng ngày hắn liền rời đi Xích Vĩ Quận, chạy về tạo trấn đại bản doanh của Nhật Chiếu Quận.
Hắn đặc biệt rẽ vào Thương Phong Thành thứ nhất là vì muốn nghỉ tạm một thời gian ngắn để khôi phục tinh thần, nguyên nhân thứ hai là muốn tìm cách nhắc nhở triều đình Dương quốc. Việc tìm tới Thiên Hạ Lâu chỉ là việc nhất thời hứng khởi thì tiện tay mà làm thôi.
Hắn vốn muốn hỏi một ít thông tin vì sao Hồ Thiếu Mạnh lại mua người ám sát nhưng nhận thấy cái tên A Sách này căn bản không nhận ra nên cũng coi như thôi. Dù sao Hồ Thiếu Mạnh đã chết. Người chết như đèn tắt, tìm tòi sâu cũng không còn nhiều ý nghĩa.
Tình hình ở Thanh Dương Trấn đang chuyển biến tốt đẹp, số người bị bệnh dịch ngày một giảm, khu vực chữa trị người bệnh cũng được hai tên tu sĩ y đạo cố gắng chữa trị rất nhiều. Tất nhiên không thể tránh khỏi sẽ có người chết. Qua một đợt Dương đình toàn lực điều tra, bọn họ đã tương đối hiểu về đợt dịch hạch lần này.
Bình thường dịch hạch lây nhiễm có ba cách. Cách chủ yếu là do bọ chét, muỗi đốt hay chuột. Những động vật nhỏ này mang theo dịch độc mà lan truyền. Nguyên nhân tiếp theo là do người lây cho người thông qua hô hấp, sau đó mới là do lấy nhiễm qua tiếp xúc.
Dịch hạch phát sinh ở nội cảnh Dương quốc lần này có chút khác biệt, việc thanh trừ chuột bọ cũng kém hiệu quả vì ngay từ đầu dịch độc đã phát tán trên người, tốc độ truyền nhiễm rất nhanh. Cho nên mỗi người bị bệnh rồi chính là một ổ lây nhiễm, cũng có nghĩa là mỗi người chết đi sẽ giúp hạn chế dịch bệnh lây lan nhiều hơn.
Trở lại Thanh Dương Trấn, dưới hành động quyết đoán của Khương Vọng, toàn bộ Gia thành bên trong Thanh Dương Trấn là khu vực xử lý dịch bệnh tốt nhất, thành công nhất. Những người nhiễm mới và tử vong thấp hơn các trấn vực khác nhiều, người được chữa khỏi cũng nhiều hơn. Tất nhiên kết quả này phải là dưới tình huống các trấn vực khác không giấu giếm sự thực.
Mỗi ngày, ngoài thời gian xử lý công vụ ra hắn đều dành cho việc tu hành.
Đạo thuật, Kiếm thuật cứ thế thay phiên nhau. Thời gian này, nếu bỏ qua khoảng thời gian chống chọi dịch bệnh ra thì Khương Vọng hoàn toàn tập trung vào việc rèn luyện. Đây có thể xem là một việc tốt. Những sợ hãi trong lòng Khương Vọng hắn không nói ra với ai khác được.
Bên trong Linh sơn phúc địa của Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng ngồi xếp bằng. Hắn phát hiện ra vấn đề khi còn đang đuổi giết Xà Cốt Diện Giả, sau khi giết chết Xà Cốt Diện Giả, kiểm kê chiến lợi phẩm thì phát hiện con Ôn Linh kia hết sức nguy hiểm, rất có thể được lấy để làm vật dẫn cho Bạch Cốt Đạo Thánh xuất thủ.
Đối với Khương Vọng, vấn đề nghiêm trọng chính là hắn đã ‘xem nhẹ’ nó.
Hắn làm sao có thể xem nhẹ Ôn Linh?
Mặc dù Khương Vọng không được tính là người có tâm tư cẩn mật, mưu trí sâu xa nhưng trong chiến đấu Ôn Linh gây ra phiền hà lớn với hắn. Hắn không nên, không được để xảy ra sơ sót mới phải.
Vậy mà hắn đã ‘xem nhẹ’.
Thật đáng sợ.
Giống như trong ý thức của hắn lại đang có một thứ ý thức khác quấy nhiễu suy nghĩ của hắn. Hoặc có thể nói đang có một tồn tại nào đó có thể quấy nhiễu tinh thần hắn. Bởi vì khả năng này lớn cho nên hắn không thể thổ lộ với bất cứ ai.
Hiện giờ tránh trong Thái Hư Huyễn Cảnh hắn cũng không biết mình có thể tập trung suy nghĩ, thanh tịnh hay không. Đây là cũng là nơi duy nhất hắn có thể gửi gắm hy vọng. Hắn không có tiền bối, không có người thân mạnh mẽ bên cạnh, thứ duy nhất hắn có thể trông cây một chút là Thái Hư Huyễn Cảnh. Hắn chọn nơi đây để suy nghĩ, đánh giá, dò xét bản thân mình. Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì? Vấn đề xảy ra ở đâu? Liệu còn gì phát sinh nữa không?
Quá trình này diễn ra không dễ dàng. Cuối cùng hắn hướng nghi ngờ vào trong Thông Thiên Cung. Chính xác hơn là đặt hoài nghi vào Minh Chúc trên người kia. Đó dù sao cũng là đồ vật của Bạch Cốt Đạo, hắn không dám mất cảnh giác.
Trong chiến dịch huỷ diệt Phong Lâm Thành lúc trước, Minh Chúc đã cho hắn lời cảnh cáo mạnh mẽ. Hắn cũng hoài nghi không biết có phải Minh Chúc có linh trí của mình hay không. Trước khi Phong Lâm Thành bị huỷ diệt, tâm tính hắn thấp thỏm lo âu vô cùng, bây giờ nghĩ lại có lẽ nào cũng là do Minh Chúc ảnh hưởng gây nên?
Lúc đó nó có thể khiến hắn khẩn trương sốt ruột thì bây giờ cũng có thể làm hắn xem nhẹ vậy.
Khương Vọng tuyệt không muốn để hành động của mình bị thứ tồn tại kỳ quái nào sai khiến, khống chế. Lúc đó hắn còn yếu ớt nhưng vẫn tin tưởng đối mặt với mọi kết quả, hậu quả từ lựa chọn của chính hắn.
Sai hắn cũng nhận. Hắn không muốn ai phải nhận thay mình.
Nếu vấn đề hoàn toàn xuất phát từ Minh Chúc, vậy hắn không thể không đối mặt với sự thu hút của bạch cốt chi chủng, đến những thứ nó gây ra từ lúc ở trong Thông Thiên Cung của Khương Vọng. Ảnh hưởng Minh Chúc tạo ra có thể còn lớn hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận