Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1957: Sương Tuyết Minh (2)

Tốc độ cực nhanh, thế nhưng tư thế vẫn vô cùng tiêu sái, đạp vào không trung như bước trong sân vắng, thậm chí Trường Tương Tư còn vào tư thế sẵn sàng... Có Diêm Pha chặn cho rồi, Thần Lâm cũng chiến!
Hắn đã ở vào vị trí tuyệt đối an toàn, mọi dư âm của Thần Lâm giao chiến đều không thể làm tổn thương được.
Mặc dù trên cả chiến trường, là Tề quân bị đại trận nhốt lại, nhưng khu vực chiến sự nho nhỏ bất chợt nổ ra này, là nằm trong phạm vi kiểm soát của quân Tề. Nhìn từ góc độ nào, thì lúc này cũng an toàn.
Khương Vọng tự biết mình không có gì năng lực chỉ huy, nhưng cứu thêm mấy người, thì vẫn nằm trong khả năng cho phép.
Có thể vì quá tin vào khả năng dụng binh của Trọng Huyền Thắng, cũng có thể vì tự tin vào thực lực bản thân, nên tuy đang ở trong chiến trường chém giết, tư thái của Khương Vọng lại hết sức là ung dung, hoàn toàn không có chút xíu cảnh giác nào. Không đúng! Sao có thể hoàn toàn không hề cảnh giác? ! Cảm giác nguy hiểm theo bản năng không xuất hiện, nhưng khả năng suy luận lại bảo với Khương Vọng rằng không đúng. Đang ở trong chiến trường, hai phe các mấy mươi ngàn người đang giết chóc, binh sát cuồn cuộn như thế, sao có khả năng không hề có nguy hiểm!? Gần như mới vừa nghĩ tới đó, đã nhìn thấy một đốm lửa nhỏ, lấy thân hắn làm tâm, trong nháy mắt phình to ra.
Như một quả cầu lửa sáng chói, bọc lấy hắn vào trong. Hỏa giới hoa lệ, chỉ giới hạn ba thước quanh người hắn! Như một hạt bồ đề bị đốt cháy. Sau khi nắm giữ Chân Ngã đạo đồ, khả năng khống chế đạo thuật của Khương Vọng đã trở nên tinh vi, mới khống chế được Hỏa Giới Thuật tinh tế đến mức như vậy. Bành! Mắt tuy không nhìn thấy, nhưng tai thì vẫn nghe thấy. Hỏa giới đang nhanh chóng phình to đụng vào một bóng người vô cùng sắc bén. Lúc người này chưa bị phát hiện, hắn hoàn toàn lặng yên không một tiếng động. Trong thế giới hiện thực, không thể quét ra, trong cảm xúc giác quan, cũng không tồn tại. Nhưng ngay khi xuất hiện, mũi nhọn liền lộ ra! Cứ như vỏ kiếm của trời đất, trăng vẩy mây tan mới hiện ra! Là một điểm sắc nhọn. Là một kiếm không gì cản được. Là một người sát khí tận trời. Từ bên ngoài giác quan, giết vào trong giác quan, chém vỡ thị giác, thính giác và cảm giác! Một kiếm thức khủng khiếp đến bực nào! Ngón tay Khương Vọng khẽ giật, hạ thẳng vào chuôi kiếm. Cảm giác của hắn về một kiếm này tuy đã bị giết, nhưng trí nhớ về người này lại nhanh chóng xộc thẳng lên đầu, bạn tốt một thời Dịch Thắng Phong!
Đã từng cười đùa với nhau, đã từng hình bóng không rời, đã từng sau tiên nhân vấn đạo, một người đạp kiếm bước lên cao, một người rơi xuống nước! Sau nhiều năm gặp lại nhau, lại là ở chiến trường Tề - Hạ, giữa chiến trường nguy cơ tứ phía! Khương Vọng nhìn nam tử bỗng nhiên xuất hiện, kiếm khí quấn quanh người này, như cách thật là xa. Là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dung mạo của Dịch Thắng Phong sau khi trưởng thành, hoàn toàn giống hệt bức họa mà Hoài Quốc công phủ đưa tới.
Nhưng bức họa đó không miêu tả ra được khí chất của người này. Họa sĩ có kỹ thuật cao đến đâu, cũng không vẽ ra được ánh mắt lãnh đạm, lương bạc, sâu thẳm như giếng cổ, nhưng lại ẩn giấu sát cơ vô tận như vậy. Khương Vọng giẫm lên Thanh Vân ấn kí, tay ấn lên chuôi kiếm, thông tin trong đầu lướt nhanh như nước chảy, Dịch Thắng Phong, đệ tử chân truyền Nam Đẩu Điện. Đồ đệ của Thất Sát Chân Nhân Lục Sương Hà. Lấy tứ sát tinh lập lầu, nhật Huỳnh Hoặc, nhật Thất Sát, nhật Phá Quân, nhật Tham Lang, sát lực cực cường! Đã nắm giữ đạo đồ, đạo đồ Mạt Tri. Chủ tu kiếm thuật đỉnh phong Nam Đẩu Sát Sinh Kiếm , chấp khí lừng danh Bạc Hạnh Lang . Giỏi đạo thuật hành thủy, đạo thuật hành phong. Nắm trong tay đạo thuật hoàng giai siêu phẩm Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt , tương ứng tu luyện Minh Nguyệt Đồ Trứ Thủ. Ngoài thần thông Mạt Tri, hình như còn có thần thông linh cảm, thần thông này giúp báo trước khả năng nguy hiểm, chỉ cần có chút không tốt là đều có linh cảm. Phần thông tin cực kì cặn kẽ này, chính là phủ Hoài Quốc công thu thập về, được Tả Quang Thù chuyển cho thông qua Thái Hư ảo cảnh. Khương Vọng đã sớm thuộc nằm lòng. Đôi mắt hắn vô cùng bình tĩnh. Vào giờ phút này.
Tề quân bị nhốt trong Cửu Tử Hoài Sơn Trận, trống trận da trâu vang rền, Trọng Huyền Thắng thể hiện nghệ thuật chỉ huy cực kỳ tuyệt diệu, mặc kệ ngay giữa trung quân xuất hiện loạn cục, vẫn ung dung điều động các bộ, để Chu Hùng đấu với Diêm Pha. Cố Vĩnh, Từ Sơn, Ngụy Quang Diệu, các lộ đại quân, đều từ binh trận chạy tới. Khương Vọng và Dịch Thắng Phong gặp nhau giữa vạn quân. Trở ngại duy nhất giữa họ là hỏa giới được áp súc còn ba thước quanh người Khương Vọng. Cong ngón tay tính toán, người bạn tốt thời ấu thơ này, đã có mười mấy năm chưa hề gặp lại. Hai người hiểu nhau, sâu sắc hơn bất kì ai. Vì họ đều vô cùng nghiêm túc nghiên cứu lẫn nhau.
Nhiều năm không gặp nhau, gặp chĩa kiếm vào nhau! Không nói một lời. Dịch Thắng Phong bí mật đến bị hỏa giới làm cho lộ thân, không nói một lời, kiếm đã xuất! Lúc này đương nhiên không phải thời cơ lý tưởng nhất, nhưng việc đã đến nước này, đã không còn lời nào thích hợp hơn là kiếm. Giữa đại quân, binh sát bắt đầu khuấy động, một tia hàn quang như du long xuyên qua khe cửa, đầu đuôi hai hướng, ở trong mây mà lại không ở trong mây! Thanh kiếm trở nên mơ hồ. Thật ra nó vô cùng cụ thể, nhưng sau khi nó ra khỏi vỏ, nó liền chạy ra khỏi tầm mắt của người không liên quan. Chỉ khi ngươi bị sự sắc bén của nó làm bị thương, ngươi mới nhìn thấy rõ được hình dáng của nó, mũi kiếm dựng thẳng, hai mặt thân kiếm đều có đường vân, một mặt là hoa dưới ánh trăng, một mặt là ngọn liễu trong trăng, không tả nổi hết nhu tình mật ý, Dịu dàng triền miên không bờ bến, song kiếm phong lại cực kì sắc bén, mũi kiếm mỏng tanh như một sợi tuyến.
Chưa từng có thanh vũ khí nào kết hợp sự dịu dàng và lãnh khốc hoàn hảo đến như vậy. Dùng tình cảm đả thương tình cảm, vô tâm đả thương hữu tâm! Danh kiếm này có tên Bạc Hạnh Lang ! Một kiếm súc thế đã lâu của Dịch Thắng Phong, không nói một lời va chạm vào hỏa giới. Sức sống của thế giới hỏa diễm óng ánh đều nén vào nơi này, vào phạm vi ba thước xung quanh Khương Vọng, độ nóng khủng bố đủ sức làm đốt thép tan sắt. Thanh kiếm lạnh ngắt xông vào, phát ra âm thanh sùng sục kéo dài như que hàn nhúng vào nước, như sự đối lập của hai thế giới. Đùng! Một tiếng nổ khủng bố! Diễm hoa điêu tàn, diễm tước toái diệt. Sự sáng chói của lửa, sinh cơ của lửa, nhiệt liệt của lửa! Không phải không thể tiếp tục duy trì hỏa giới, nhưng Khương Vọng lại quyết định hủy diệt nó để chiếm lấy tiên cơ. Thần quang của Tam Muội Chân Hỏa bao phủ ngoài thân, khiến hỏa giới nổ tung không gây tổn thương gì cho cơ thể, giữa biển diễm hoa điêu linh rơi đầy trời, Khương Vọng bước nhanh về phía trước! Trong thế giới lửa đã tan tành, hắn rút kiếm ra. Nơi chân trời, ánh sao chợt hiện. Nó sáng rực lên. Giống như bảo đêm dài đã sáng, bỗng có trăng sáng hiện giữa ban ngày.
Một kiếm mở trời đất, một kiếm [Sương Tuyết Minh]! Ngàn vạn tia kiếm va chạm nhau, vang lên âm thanh chói tai, xuyên thủng diễm hỏa mênh mông. Giữa vùng lửa đỏ vẫn còn sót lại uy lực, ngàn vạn sợi sáng bạc hoàn toàn bao phủ Dịch Thắng Phong. Kiếm thế mạnh nhất của Khương Vọng đến thời điểm này, vẫn là Khuynh Đảo chi kiếm tuyệt đỉnh, thể hiện được kiếm ý mạnh nhất, và vừa khớp với kiếm chữ ‘nhân’. Từ bắt chước kỹ xảo kiếm khí thành sợi của Trương Tuần ban đầu, hắn dùng tu vi Ngoại Lâu, nhờ tinh lực mênh mông mà nắm vững, luyện ra Nhất Kiếm Thiên Vạn Tuyết, vừa vặn cũng là kiếm chiêu đỉnh nhất của hắn. Một kiếm này ngày hôm nay, đã có được sự kiến giải đặc thù của cá nhân. Ngàn vạn kiếm khí đã thành sợi, kết hợp với mối hận với Đổng A mà thành tựu ra một kiếm Tương Tư. Tận lực đưa hết kiếm ý hóa vào kiếm chiêu, thành tựu kiếm thức mới tinh, đặt tên là Sương Tuyết Minh !
Bạn cần đăng nhập để bình luận