Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2829: Ngỗ quan (2)

"Tại sao ta không thể có bộ dạng này?"
Giọng điệu của Ngỗ Quan Vương quái dị:
"Một người nhất định phải trải qua thống khổ, nhất định phải có chuyện cũ bi thảm gì đó, mới có tư cách biến thành người xấu à? Ta không thể trời sinh đã xấu hả? Thật ra ta không hề cảm thấy mình xấu, ta chỉ là có sở thích tương đối hơi hiếm có tí thôi... Giết trâu giết dê về bản chất có gì khác với việc ta giết người?"
"Ta càng ngày càng thưởng thức ngươi."
Nụ cười trên mặt Tang Tiên Thọ rất đậm.
"Cảm ơn sự tán thưởng của đại nhân! Trong thiên lao trung ương có vị trí nào thích hợp với ta không? Ta chịu được khổ chịu được mệt, việc gì mệt nhọc cũng làm được."
Ngỗ Quan Vương liền quên béng mệt mỏi, lập tức muốn hỏi tranh chức vụ.
"Không vội. "Tang Tiên Thọ mỉm cười:
"Trước tiên tìm ra Tần Quảng Vương giúp ta."
Ngỗ Quan Vương còn muốn đưa điều kiện:
"Ta hành tẩu giang hồ, dựa vào hai chữ tín nghĩa. Ta và Tần Quảng Vương cùng nhau sáng lập Địa Ngục Vô Môn, giao tình rất là nhiều năm..."
Tang Tiên Thọ xoay người đi vào trong bóng tối.
"Với loại người tội ác tày trời này thì có đạo nghĩa gì mà nói chứ!"
Ngỗ Quan Vương cao giọng:
"Tang đại nhân có chỗ không biết, liên lạc từ xa giữa Diêm La trong Địa Ngục Vô Môn đều là ta phụ trách! Ta dùng bí thuật, hắn sẽ lập tức trả lời! Đến lúc đó ngài có thể lần tới tận nguồn, đến lúc ấy, còn chẳng phải là càn khôn sáng chiếu!"
Tang Tiên Thọ quay trở về:
"Ngươi không lừa ta đấy chứ?"
"Thôi Lệ ta trung thành và tận tâm với ngài, nguyện làm một ngục tốt của thiên lao Trung Ương!"
Ngỗ Quan Vương thề thốt:
"Đừng nói gì nữa, Tang đại nhân, ngài cứ chờ xem biểu hiện của ta đi! Ta thề với trời, nhất định sẽ giúp đại nhân diệt trừ khối u ác tính Địa Ngục Vô Môn!"
Tang Tiên Thọ khẽ hếch cằm.
Tám cây đinh dài bốn tấc màu đen rỉ sét trên cơ thể Ngỗ Quan Vương từ từ long ra, khóa sắt siết sâu vào trong thịt, trói chặt cơ thể như linh xà bò đi. Giá tra tấn loang lổ vết tích cũng buông khóa ra, phát ra một âm thanh nho nhỏ, như đang phóng thích hồn linh... Ngỗ Quan Vương như một đống bùn nhão, rũ rượi trượt bẹp xuống đất.
Tang Tiên Thọ lặng lẽ đứng đó, không hề thúc giục.
Nhưng Ngỗ Quan Vương rất tự giác, miễn cưỡng lấy lại vài phần khí lực, cố gượng đứng dậy, run rẩy chấm lấy máu của mình, vẽ trận văn xuống đất.
"Có cần giúp đỡ không?"
Tang Tiên Thọ ngồi xổm xuống hỏi.
"Không cần, ta có thể làm được."
Ngỗ Quan Vương miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng:
"Đại nhân, ta rất hữu dụng."
"Ngươi có thể liên lạc với Biện Thành Vương không?"
Tang Tiên Thọ khẽ gật đầu, như thể đang khen ngợi, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Ta nghe Tống Đế Vương nói, lần này Biện Thành Vương cũng xuất hiện. Người này rất thần bí. Hắn có ra tay không?"
"Ta không rõ lắm, Cơ Chân Nhân thần uy vô địch, ta bị giết từ trước đó rồi !"
Ngỗ Quan Vương vội vàng bổ sung:
"Tất cả Diêm La đều có liên hệ riêng với Tần Quảng Vương. Chỉ cần chúng ta bắt được Tần Quảng Vương, thì ai cũng không thoát được!"
Tang Tiên Thọ gật đầu:
"Được, ngươi làm việc của ngươi đi."
Ngỗ Quan Vương kéo lê cơ thể tàn phế chết tàn, dùng tốc độ nhanh nhất vẽ xong pháp trận đưa tin. Cái sức sống này thật sự là vui buồn lẫn lộn.
Tang Tiên Thọ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, tri kỷ làm bạn.
"... Để ta khôi phục chút đạo nguyên đã."
Ngỗ Quan Vương nói.
Tang Tiên Thọ giơ tay chỉ một cái, liền có một luồng đạo nguyên mãnh liệt vọt vào Thông Thiên Cung của Ngỗ Quan Vương:
"Đủ chưa?"
"Đủ rồi!"
Ngỗ Quan Vương phấn khởi ngồi xếp bằng trước trận pháp truyền tin, hai tay chắp lại trước ngực, sau đó kéo ra một quầng sáng. Màn sáng chia làm mười ô, lúc này cả mười ô đều ảm đạm, chỉ có một ô đang lấp lóe:
"Liên lạc được rồi, đại nhân chuẩn bị bắt giữ dấu vết của hắn đi! Hắn khống chế chú đạo, cực kỳ mẫn cảm với dao động, đại nhân cần phải cẩn thận, đừng có để hắn chạy thoát."
Tang Tiên Thọ yên lặng nhìn.
Thấy cái ô đang lấp lóe kia... không ngừng lấp lóe.
Thật lâu sau.
Khí tức của Ngỗ Quan Vương càng lúc càng yếu, miễn cưỡng chống đỡ màn sáng, giọng chua chát nói:
"Hình như hắn đang vội vàng chạy trốn, không rảnh chú ý đến liên lạc của ta."
"Có khả năng hắn không tin tưởng ngươi không?"
Tang Tiên Thọ hỏi.
"Tuyệt đối không!"
Ngỗ Quan Vương chém đinh chặt sắt:
"Đại nhân có chỗ không biết, cả Địa Ngục Vô Môn chỉ có ta với Sở Giang Vương là cùng hắn từ lúc bắt đầu đến bây giờ. Những Diêm La khác đều ít nhiều đã đổi người. Hắn là tin tưởng ta nhất! Lần nào hành động cũng là ta và hắn đi chung, cái này Thiên lao Trung Ương cũng điều tra được mà."
Không đợi Tang Tiên Thọ nói chuyện, hắn nói tiếp:
"Chờ Tần Quảng Vương ổn định lại, hắn nhất định sẽ chủ động liên hệ ta. Ta bây giờ không kết nối với hắn thêm nữa, nếu không hắn sẽ sinh nghi."
Song chưởng khép lại, màn sáng biến mất.
Mặt Tang Tiên Thọ không chút thay đổi nhìn hắn.
Ngỗ Quan Vương quỳ rạp dưới đất:
"Đại nhân! Bây giờ ngài giết ta, chỉ lấy được một thi thể mà thôi. Nhưng giữ ta lại, sẽ để lại cơ hội bắt Tần Quảng Vương. Đường đường là hoàng tộc Đại Cảnh, lại bị tặc giết chết, thiên lao trung ương của chúng ta, sao có thể tha cho hung thủ!"
"Nói rất hay."
Tang Tiên Thọ nói:
"Suy cho cùng sát thủ chỉ là một thanh đao, dùng xong thì sẽ phải bẻ gãy, nhưng đáng hận hơn là kẻ đặt hàng phía sau màn. Là ai đặt đơn? Là ai cung cấp tin tức cho các ngươi? Nguyên lão Địa Ngục Vô Môn như ngươi có thể cung cấp một số manh mối cho ta không?"
"Việc này..."
Ngỗ Quan Vương khó khăn mở miệng:
"Những chuyện này đều do Tần Quảng Vương tự mình phụ trách, những Diêm La khác thường chỉ động thủ giết người."
"Không có ngoại lệ?"
"Sở Giang Vương có thể có một chút ngoại lệ, nàng ta phụ trách vạch ra tuyến đường hành động, chuẩn bị trước sau, nên cũng phải biết được thông tin."
"Những gì ngươi nói ta đều có thể hỏi được từ kẻ khác. Tống Đế Vương và Chuyển Luân Vương đều đã nói những lời này."
Tang Tiên Thọ tiếc nuối thở dài:
"Ta thực không biết ngươi có giá trị gì!"
Ngỗ Quan Vương đáp:
"Ta hiểu rất rõ Tần Quảng Vương, hắn am hiểu bí pháp gì ta đều biết! Có ta, hắn sẽ không có bí mật gì ở thiên lao trung ương!"
Tang Tiên Thọ tiếp:
"Đối với chúng ta, hiện tại hắn vốn chẳng còn bao nhiêu bí mật... thiên tài tu sĩ bực này, tin tức chiến lực là không ổn nhất. Bởi vì vào thời kì nhanh chóng trưởng thành, tất cả tin tức trước đó đều là lỗi thời."
Ngỗ Quan Vương giơ tay:
"Ta biết mấy chỗ Tần Quảng Vương thường đến, ta xin dẫn đội đi bắt hắn!"
"Nơi ngươi biết, ngươi cảm thấy hắn có đi không?"
Tang Tiên Thọ thản nhiên:
"Cơm của trung ương thiên lao, không ngon như trong tưởng tượng của ngươi đâu."
"Ta còn có cách!"
Suy nghĩ trong đầu Ngỗ Quan Vương xoay chuyển, nhanh tới mức không thua gì tia điện:
"Đại nhân có thể thả tin tức ta bị bắt ra, nhưng đừng nói là ở Cảnh Quốc, mà bảo là một nơi nhỏ thôi, như Dung Quốc, Ốc Quốc. Tần Quảng Vương nhận được tin, nhìn thấy cơ hội, nhất định sẽ tới cứu ta! Đến lúc đó chúng ta bố trí phục binh, là có thể bắt được hắn mang ra công lý!"
"Ồ?"
Tang Tiên Thọ nói:
"Sao ngươi lại chắc chắn loại người như hắn sẽ mạo hiểm vì ngươi?"
"Nhất định hắn sẽ làm vậy! Tình cảm của chúng ta sâu đậm đến mức người bình thường không thể tưởng tượng nổi!"
Ngỗ Quan Vương càng nói càng kích động, đầy tình cảm:
"Chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng ăn cùng ở bao nhiêu năm trời. Cho tới bây giờ đều không rời không bỏ, cùng sống cùng chết. Lúc đó khi sáng lập Địa Ngục Vô Môn, ta đã nói cho hắn biết, hắn sống ta sống, hắn chết ta chết..."
"Hả?"
Ngay cả Tang Tiên Thọ quản lý Thiên lao trung ương, kiến thức rộng rãi, mà càng nghe càng cảm thấy không hợp thói thường.
"Đúng thế!"
Ngỗ Quan Vương dõng dạc nói đến đây, lại có chút nhăn nhó:
"Chúng ta là loại quan hệ này..."
"Ọe..."
Trong một sơn cốc yên tĩnh, Doãn Quan đột nhiên há miệng phun ra một vũng máu tươi, trong đó có mấy con trùng đen.
Sở Giang Vương lo lắng nhìn hắn:
"Ngươi đã nôn rất lâu rồi, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất phiền phức."
"Không sao."
Doãn Quan giơ tay lên:
"Không biết vì sao, thương thế vốn đã ổn định, đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận