Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 690: Thiên hạ của ai

Dẫn Qua thành.
Gió đông thổi quét trên không trung, một bóng dáng gầy yếu bay nhanh đến.
Người trên thành lâu đã sớm phát hiện y tới gần.
Chúc Duy Ngã vẫn ngồi ngay ngắn tại đó, Tân Tẫn Thương để ngang trên đầu gối, mắt nhìn thẳng phía trước.
Nhưng Đại ti thủ Tập Hình Ti lại quay qua, nghênh đón người đến.
"Tới đây làm gì?" Giọng nói của gã vang lên dưới mặt nạ, mang theo cảm giác lạnh như băng.
Khuôn mặt Lê Kiếm Thu dần hiện rõ dưới màn đêm, y trực tiếp bay lên cao lầu, nghiêm túc hành lễ: "Bái kiến Đại ti thủ."
Sau đó lại chào hỏi Chúc Duy Ngã: "Xin chào Chúc sư huynh".
Chúc Duy Ngã giơ tay cản lại, ý bảo không cần đa lễ.
Lê Kiếm Thu đã sớm quen tính cách của Chúc Duy Ngã, cũng hoàn toàn không để ý, y lấy ra một lệnh vuông màu đen từ trong ngực, hai tay dâng lên trước người Đại ti thủ Tập Hình Ti: "Đổng tướng lệnh cho ta mang lệnh này tới, nói ngài sẽ tự động biết an bài."
"Hừm?"
Tiếng nói của Đại ti thủ có chút nghi hoặc, gã vươn tay ra, nhận lấy lệnh bài màu đen: "Không nói gì khác sao?"
Lê Kiếm Thu suy nghĩ rồi nói: "Chỉ nói quân tình khẩn cấp, bảo ta mau chóng đưa đến."
Ngay lúc lệnh vuông màu đen được nhận lấy, vừa chạm vào tay, còn không kịp nhìn kỹ thì đã thấy nó im lặng tan vỡ, trong khoảnh khắc đã hóa thành một nắm mảnh vụn màu đen, theo gió rơi xuống!
Đại tỉ thủ trầm mặc một lúc lâu, sau đó nắm bàn tay lại, cầm lấy những mảnh vụn cuối cùng của lệnh bài.
"Đổng tướng đã hy sinh." Gã nói.
Lê Kiếm Thu sững sờ ngay tại đương trường.
Chúc Duy Ngã thì bắt lấy Tân Tẫn Thương, đột nhiên bay lên.
Giọng như tiếng thương rít, sắc nhọn tuyệt luân: "Ta trở về Tân An thành."
Mũi thương lướt qua một vệt lửa đỏ thắm, lập tức bao trùm toàn thân y.
Y như một ngôi sao băng xẹt qua Nam cảnh Trang Quốc.
Trước Tỏa Long Quan.
Trên đài cao mà Trang quân dựng lên, Đỗ Như Hối đang thương lượng chiến cuộc với Trang Cao Tiện bỗng nhiên trầm mặc.
Trang Cao Tiện liếc nhìn một cái, thấy bên hông lão có một tiểu ấn đang chậm rãi ngưng tụ, thành hình.
Là tướng ấn của Trang Quốc.
Nó vốn nên nằm trên người Đổng A đang tọa trấn ở Tân An thành, trợ giúp lão củng cố hậu phương. Hiện tại nó lại trở về trên người Đỗ Như Hối, chỉ có thể chứng minh một vấn đề - Đổng A đã chết.
Phó tướng tọa trấn ở đô thành Trang Quốc đã chết!
Bỏ qua chuyện tình cảm, chỉ suy xét từ thế cuộc thì đây là một tin tức tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn.
Hiện tại hậu phương thối nát thành dạng gì rồi? Còn có đường để quay đầu lại hay không?
"Đỗ sư, ngươi không thể trở về." Trang Cao Tiện nói.
Bọn y không thể phán đoán Đổng A đã chết như thế nào, cũng không rõ thế cuộc hiện tại của Tân An thành ra sao - Rất có thể là một cái bẫy, nếu Đỗ Như Hối vận dụng thần thông trở về, một khi bị vây lại tại chỗ thì trận Quốc chiến hiện tại cũng không cần đánh nữa.
Đối với Trang quân, Đỗ Như Hối mang trên người thần thông đỉnh cấp tuyệt đối là chiến lực trung tâm không thể thiếu được.
Thần thông của Đỗ Như Hối đủ giúp lão tới lui tự nhiên trong hầu hết thời điểm, nhưng có một tiền đề, lão không thể bị người ta nắm mũi dẫn đi.
Lấy trí tuệ của Đỗ Như Hối, đương nhiên không thể không hiểu đạo lý này.
Cho nên lão chỉ nói: "Không có thời gian! Chúng ta không thể chờ tiếp nữa!"
Quân thần bọn lão đã trù tính trận quốc chiến này nhiều năm, từng suy đoán vô số tình huống, tất nhiên cũng chuẩn bị rất nhiều hậu thủ. Chỉ là đa số những chuẩn bị đó đều cần thời gian để phát động.
Tỷ như trong những đại quân cần vương từ các nơi Ung Quốc chạy về đều có gián điệp của Trang Quốc gài vào, có thể bùng nổ quay giáo ngay lúc cao trào của cuộc đại chiến.
Ví dụ như chưa chắc không có cơ hội móc ngoặc với những Hầu gia Ung Quốc bất mãn với Hàn Ân, giống như Diêu Khải. Ít nhất có cơ hội rất lớn vào lúc chiến sự đang giằng co hoặc là chiếm thượng phong.
Ví dụ như ...
Nhưng hiện tại, Đổng A tọa trấn ở hậu phương đã chết, bọn họ cũng mất đi thời gian. Thời gian không hề đứng ở phía bọn họ, mà là chiếu cố Hàn Ân.
Bởi vì giờ khắc này, bọn họ căn bản không biết hiện trạng Tân An thành thế nào.
Đỗ Như Hối có thần thông đỉnh cấp Chỉ Xích Thiên Nhai, lại không dám tùy tiện trở về nhìn một cái, lão có trách nhiệm gánh vác quá trọng đại, không được phép có nửa phần mạo hiểm ở bên ngoài chiến trường Trang Ung.
Mà một khi tin phó tướng chết truyền ra thì nhất định đả kích có tính huỷ diệt sĩ khí của quân đội Trang Quốc.
Nếu hung thủ là cường giả do Ung Quốc phái đi, vậy bọn họ nhất định sẽ vội vã công khai việc này.
Trang quân không có thời gian do dự.
Đỗ Như Hối và Trang Cao Tiện quan sát cục diện rất rõ ràng.
Cho dù trong quốc thổ của Trang Quốc đã xảy ra chuyện gì, cho dù xuất hiện tình huống tệ nhất là Mạch Quốc, Thành Quốc liên thủ để công chiếm Tân An thành, đánh bất ngờ phá hủy hậu phương của đại quân Trang Quốc, không cho Tân An thành truyền ra tin tức.
Nhưng chỉ cần đánh hạ Tỏa Long Quan, bọn họ còn có không gian chiến lược.
Ba mươi vạn đại quân tụ lại cùng nhau, chiếm cứ phủ Thiên Mệnh, lập quốc ngay tại chỗ cũng không phải không được.
Đánh hạ Tỏa Long Quan vẫn luôn là mục tiêu chiến lược kiên định của bọn họ. Tới thời điểm hiện tại, nó đã trở thành lựa chọn duy nhất!
Lựa chọn mang tính sống còn!
Ánh mắt Trang Cao Tiện nhìn qua chiến trường, nhìn qua Đỗ Như Hối, Hoàng Phủ Đoan Minh, Đoạn Ly, Hạ Bạt Đao.
Giờ phút này, ở chiến trường này, trong ba mươi vạn đại quân Trang Quốc, chỉ có bọn họ biết tin Tân An thành xảy ra chuyện, vẻ mặt của người nào cũng trầm trọng, nhưng không ai co rúm.
Đây là văn võ đại thần của y, là thanh kiếm trong tay, là thanh đao giết địch.
Chuôi thiết thước tên là Đổng A đã bị bẻ gãy, nhưng những người còn lại vẫn sẽ kiên định lao tới tương lai, lao tới một thời đại hào quang vạn trượng đang từ từ dâng lên.
"Đến đây đi. Chúng ta hãy quên đi tất cả chuẩn bị, tất cả đường lui."
"Chúng ta hãy từ bỏ tất cả ảo tưởng, tất cả hy vọng."
"Không quan tâm thủy quân thắng bại như thế nào, không quan tâm Kinh Quốc có thể đánh Tĩnh An thành hay không".
"Chúng ta chỉ có chúng ta."
"Trang Quốc chỉ có chúng ta."
"Trước Tỏa Long Quan, chỉ có Trang Ung!"
"Đây là thù hận mấy trăm năm của Trang Quốc và Ung Quốc, đây là cuộc chiến tranh sinh tử giữa Trang Quốc và Ung Quốc."
"Trang Quốc và Ung Quốc, nhất định phải có một quốc gia tiêu vong trong cuộc chiến này. Mà ta tin tưởng, Trang quốc tuyệt đối sẽ không diệt vong!"
Trang Cao Tiện đã thay đổi khí chất ôn thôn phú quý kia, cả người dâng lên khí phách trương dương mãnh liệt.
"Đỗ Như Hối nghe lệnh!"
Đỗ Như Hối quỳ gối ở phía trước, giờ phút này không có thầy trò, chỉ có quân thần: "Thần có mặt!"
"Lệnh cho ngươi qua biên giới Ung Quốc, phá hư những nơi then chốt, làm tê liệt Ung địa. Nếu bị ngăn chặn, ta lệnh cho ngươi dùng hết khả năng kiềm chế Ung hầu Thần Lâm!"
"Thuộc hạ nghe lệnh!" Đỗ Như Hối đứng dậy, đầy người túc sát, vừa bước ra một bước thì đã rời đi.
"Hoàng Phủ Đoan Minh nghe lệnh!"
"Thần có mặt!"
"Lệnh cho ngươi thống lĩnh đại quân, khởi xướng cường công, gây áp lực mạnh cho Ung quân. Phá quan ngay vào đêm nay, nếu có Ung hầu Thần Lâm xuất quan nghênh chiến, ngươi cần trảm giết!"
Hoàng Phủ Đoan Minh nắm chặt quan đao, lớn tiếng đáp lại:
"Mạt tướng tuân mệnh!"
Lão lập tức quét quan đao qua một cái, bàn tay trào ra máu tươi, thề ngay nơi đó: "Cuộc chiến này hoặc là gãy đao trước quan, hoặc là lập đao ở thành lâu!"
"Đoạn Ly, Hạ Bạt Đao nghe lệnh!"
Đoạn Ly, Hạ Bạt Đao đồng thời quỳ gối: "Thần có mặt!
"Lệnh cho hai ngươi điều động Cửu Giang Huyền Giáp, Bạch Vũ Quân, tận lực ngăn chặn Ung hầu, phải bất chấp tử thương, dọn sạch chướng ngại giữa ta và Hàn Ân!"
Hai người không chút do dự cùng thét vang: "Mạt tướng tuân mệnh! Nguyện phấn đấu đến chết vì bệ hạ!"
Lúc này Trang Cao Tiện mới mở ống tay áo ra, xoay người trực diện với Tỏa Long Quan cao ngất, cứ như đang đối diện với quân vương cầm quyền mấy trăm năm của Ung Quốc kia.
"Không phải Hàn Ân vẫn luôn muốn tìm cơ hội giết ta sao?"
"Ta cho hắn cơ hội!"
"Để chúng ta nhìn xem."
"Mảnh đất này hôm nay là thiên hạ của người nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận