Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1400: Mười chín cung thức

Rốt cuộc thì một kiếm này mạnh đến mức nào?
Kiếm này đã chém cả tu sĩ Thiên Phủ Tần Chí Trăn ở đài Thiên Nhai!
Bây giờ bản thân Khương Vọng đã biến thành Thiên Phủ, dưới sự ảnh hưởng của Ngũ Phủ Đồng Diệu, thế kiếm như có thể lật đổ cả thiên địa, chém nát núi non này ngay lập tức rơi xuống.
Bất luận Hoàn Đào hay Yến Tử, đều không muốn chống lại.
Cho dù bọn họ đều là Ngoại Lâu Cảnh, lại còn là cường giả Ngoại Lâu Cảnh.
Chỉ có thể lui.
Mũi kiếm còn chưa đụng vào mũi thương, Hoàn Đào đã bắt đầu lùi lại.
Gã giống như bị đụng trúng, khó khăn tiếp nhận thế kiếm vừa rồi, cả người té ngửa ra sau.
Trong khi té ngửa ra sau, tay cầm thiết thương lập tức vòng từ dưới lên, tạo thành một nửa vòng cung.
Ánh sáng nửa vòng cung như vầng trăng khuyết, như loan đao, phản chiếu hình bóng Khương Vọng, tựa như muốn moi tim hắn ra.
Nhưng thực tế căn bản không thể tới gần Khương Vọng.
Cũng không cần thiết phải tới gần!
Điểm mạnh của cây thương cung này không phải ở chỗ mũi nhọn, cũng không phải ở chỗ lấy mạng đối thủ, mà là ở chỗ phá “thế”!
Một chiêu tấn công này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại chính là “Thập Cửu Hồ Thức” của Mặc Môn đã từng khiến tu sĩ khắp thiên hạ phải sợ hãi.
Mặc môn lấy cơ quan khôi lỗi hoành hành thiên hạ, chế tạo ra võ sĩ khôi lỗi, có thể trực tiếp giao phong với tu sĩ chân chính.
Và “Mặc võ sĩ” chính là một ví dụ điển hình trong đó.
Nhưng dù sao thì võ sĩ khôi lỗi cũng không thể hoàn toàn giống với tu sĩ chân chính.
Sử dụng đạo nguyên thạch để khởi động và vận hành cũng có thể sánh ngang với đạo nguyên. Các loại chiêu thức được khắc vào bên trong bản năng khôi lỗi cũng không thua gì các chiêu thức của tu sĩ bình thường.
Nhưng cấp bậc cao của lực lượng tinh thần như “thế” và “ý” thì khôi lỗi không thể nào thực hiện được.
Ít nhất trước khi Mặc môn nghiên cứu và tạo ra Thần Hồi Tinh thì điểm này gần như bất khả thi.
Trước khi Thần Hồi Tinh ra đời, Mặc môn đã sử dụng Thập Cửu Hồ Thức để giải quyết vấn đề này.
Đây chính là chiêu thức do cường giả cao cấp của Mặc môn sáng tạo ra, được gọi là “lấy thuật phá thể”.
"Thập Cửu Hồ Thức” là dựa trên mười chín loại tình huống cơ bản và cả những tình huống có thể phát sinh từ mười chín loại tình huống đó, đưa ra các phương pháp phù hợp để phá vỡ các loại “thế”, các loại kỹ thuật chiến đấu tuyệt thế.
Thuật này vừa ra, thiên hạ đều kinh hãi.
Võ sĩ khôi lỗi Mặc môn cũng nhờ vậy mà phát triển nhảy vọt sang tầm cao mới.
Cho dù hôm nay Thần Hồi Tinh đã xuất hiện, kỹ thuật này vẫn là một tuyệt kỹ bất truyền độc nhất vô nhị của Mặc môn.
Hoàn Đào có thể nắm giữ Thập Cửu Hồ Thức, vậy trước khi trở thành Nhân Ma, thân phận của gã chắc chắn không đơn giản!
Khương Vọng tung ra một kiếm như núi đổ, vốn một kiếm có thế và ý tập hợp trong đó, hòa trộn cùng với Tinh Khí Thần, tất cả ở trong một kiếm, khiến cho người ta không thể tránh né.
Nhưng chiêu thương cung vừa xuất ra đã phá nát thế kiếm không thể tránh né, thoát khỏi con đường bị thế kiếm như núi đổ kia chém trúng.
Đây chính là “phá thế”.
Mà sau khi tự mình vạch ra một đường thương cung, Hoàn Đào thuận thế thu lại cây thiết thương, lần nữa biến thành một cây trọng kiếm bình thường. Cùng lúc đó, thân mình gã lao về phía trước, nắm chặt lấy thanh trọng kiếm này, chém hai nhát trên không trung, tạo thành hai nhát kiếm hình vòng cung đan chéo nhau.
Lại là Thập Cửu Hồ Thức!
Đường chéo trên không trung giống như đang muốn xé rách toàn bộ thế kiếm như núi đổ kia.
Nhưng mục đích của chiêu này chỉ là ngăn cản đối thủ mà thôi.
Bỗng nhiên gã tăng tốc độ, trong chốc lát rút lui vào bên trong Loạn Thạch Cốc.
Vị tráng hán cơ bắp đầy người Trảm Đầu Nhân Ma này, nhìn thì giống như một người tráng hán tay chân vụng về, thế mà tốc độ lại nhanh đến kinh người.
Mà Khương Vọng lại vô cùng hiên ngang đón lấy thế thương và thế kiếm hình vòng cung này!
Thập Cửu Hồ Thức thực sự có thể lấy thuật phá thế, nhưng khi đối mặt với thế kiếm như núi đổ của hắn thì cũng lực bất tòng tâm mà thôi.
Dẫu sao chiêu thức là chiêu thức, người là người.
Thập Cửu Hồ Thức có thể phá thế khắp thiên hạ, nhưng Hoàn Đào chưa chắc có thể phá vỡ lực lượng của Khương Vọng!
Đây chính là nguyên nhân Khương Vọng toàn lực tiến lên, mà Hoàn Đào lại phải rút lui.
Trong Cửu Đại Nhân Ma, Hoàn Đào xếp ở vị trí thứ sáu, mà Yến Tử là đệ ngũ Nhân Ma - Yết Diện Nhân Ma dĩ nhiên cũng không phải chỉ lui về phía sau.
Nàng rút lui trước cả Hoàn Đào, trong khi lui về phía sau, Yến Tử giơ tay về phía trước một cái.
Chỉ thấy hàng trăm hàng nghìn hồng nhãn phi yến từ hai bên vách núi cao chót vót bay ra, trong mắt mỗi con phi yến lấp lánh hồng quang, những điểm hồng quang chợt ẩn chợt hiện trên không trung, tựa như quỷ hỏa đầy trời.
Những ánh lửa này làm dao động thần hồn, khiến cho thần trí mơ hồ... rồi ăn mòn cả lòng người.
Hình thái của phi yến chẳng qua chỉ mang tính lừa dối ở bên ngoài mà thôi, nòng cốt của môn bí thuật này là nằm ở hồng quang nhấp nháy trong mắt của mấy con phi yến.
Tên gọi chân chính của thuật này, chính là “Thất Tâm Đăng”.
Một đèn chiếu đường, ngàn đèn mờ mắt, vạn đèn làm mất cả tâm trí.
Đây là một thuật pháp gần như đạt tới cảnh giới bí thuật siêu phẩm.
Yết Diện Nhân Ma đã sử dụng thuật này để giết chết hơn trăm tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh!
Thất Tâm Đăng vừa xuất hiện, ngay cả Hoàn Đào cũng phải nhanh chóng rút lui, sợ bị thuật pháp này ảnh hưởng.
Nhưng trong mắt của Khương Vọng, người đang vung kiếm bay về phía trước, một dòng ánh sáng màu xích hoàng đang lưu động liên tục.
Vĩnh thế bất hủ, vĩnh sinh bất dời, tất cả các loại ngoại tà đều không thể chạm đến tâm của ta.
Dù hồng quang đang lóe lên liên tục trên không trung, trong lòng Khương vọng vẫn không chút gợn sóng, cũng không chịu chút tổn thất nào.
Thất Tâm Đăng, làm sao có thể làm dao động xích tâm được?
Trong mắt của Yến Tử thoáng lóe lên vẻ e dè, nàng và Hoàn Dào người trước người sau, rút lui vào bên trong Loạn Thạch Cốc.
Tất nhiên Khương Vọng không thể để cho đối thủ tự ý rút lui được, hắn lập tức vung kiếm xông tới. Một người một kiếm đuổi giết hai Nhân Ma Ngoại Lâu Cảnh, từ bên trong thung lũng dài dằng dặc giết thẳng ra ngoài, khí thế bừng bừng, hắn chính là muốn đuổi cùng giết tận!
Ngay lúc cả ba người cùng chui vào Loạn Thạch Cốc thì một tiếng ầm ầm vang lên!
Những viên đá quỷ dị kia đột nhiên di động, chúng di chuyển vô cùng chậm chạp, biên độ di chuyển cũng cực kỳ nhỏ bé, đại khái chỉ di chuyển về bên trái khoảng hai tấc, về bên phải ba tấc mà thôi.
Nhưng toàn bộ thạch cốc trong phút chốc mây mù bắt đầu phun trào, long trời lở đất!
Yến Tử, Hoàn Đào, Khương Vọng, tất cả đều mất đi mục tiêu!
Lại nói bên trong hang động kia, Quẻ sư bước ra khỏi trụ đá, tạm thời bày ra trận pháp, vây khốn Dư Bắc Đấu, sử dụng thủ đoạn có thể nhằm thẳng vào lão.
Thứ mà Dư Bắc Đấu muốn giết không phải Lưu Hoài, cũng không phải là một con Huyết Ma Khôi Lỗi, mà lão muốn “giết” Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công!
Vậy từ trước đến nay chân chính đối kháng dây dưa dưa với lão không phải là thân xác của Lưu Hòa, mà chính là cuốn Thú Bì Thư cổ xưa kia.
Quẻ sư ngày thường trốn chui trốn nhủi, dù nghe được tin tức của Dư Bắc Đấu xa hơn cả ngàn dặm cũng phải bỏ trốn, vì biết được điểm này mới dám tìm tới cửa vào.
Lúc này Dư Bắc Đấu đang cưỡi trên lưng cọp khó mà xuống được, mà quẻ sư thì muốn hóa thân thành ngư ông, kiếm chút lợi ích từ phía sau.
Đây chính là thế cục khiến gã hài lòng nhất từ trước đến nay, sử dụng Khương Vọng làm đường dẫn, lấy Huyết Ma làm diễn viên.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, tất cả vô cùng thuận lợi!
Từ đầu tới cuối, gã không trực tiếp tính toán Dư Bắc Đấu vì sự chênh lệch về tu vi và quẻ bói giữa hai người, một khi gã muốn trực tiếp lấy mục tiêu là Dư Bắc Đấu, vậy chắc chắn sẽ bị phát giác ngay lập tức.
Cũng may gã biết Dư Bắc Đấu cũng sẽ tìm mình, may là khi gã bày trận ở Dung quốc lại vô tình gặp được hai Nhân Ma, và cũng may là Dư Bắc Đấu lại lựa chọn tiêu diệt Huyết Ma trước!
Nếu Dư Bắc Đấu chỉ muốn giết chết một khôi lỗi thì chẳng khó khăn gì, nhưng lão lại muốn giết chết Diệt Tình Tuyệt Dục Huyết Ma Công, cho dù chỉ muốn trấn áp thứ đó vài ngàn năm ngắn ngủi, thì cũng nhất định phải tìm ra ngồn gốc của Huyết Ma. Vậy nên lúc này, Huyết Ma đã thất huyết ba trăm năm, Dư Bắc Đấu cũng phải truy ngược trở lại từng đó thời gian để tìm tòi, khó lòng mà hành động!
Hết thảy hòa trộn như tự nhiên vốn có, thiếu một thứ cũng không được.
Thế cục này quả thực quá tốt rồi!
“Trịnh lão tam, Lý lão tứ.” Quẻ sư nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị động thủ.”
Yến Tử và Hoàn Đào bên kia một khi bắt đầu giao đấu, bên này gã cũng ngay lập tức biết được.
Gã nói với Trịnh Phì và Lý Sấu rằng phải đợi được Khương Vọng hoặc là thi thể của hắn tới, thực ra chỉ là nói cho Dư Bắc Đấu nghe, muốn mê hoặc lòng người mà thôi.
Gã làm sao có thể đợi lâu như thế được!
Chẳng qua là gã muốn xác định chắc chắn rằng Khương Vọng vẫn chưa có đủ năng lực thao túng được trận pháp ở Loạn Thạch Cốc, cũng không thể làm dao động được thế cục, như vậy đã đủ rồi!
Nhưng hình như tên Trịnh Phì kia hoàn toàn tin điều đó là thực...
Mặt y hiện vẻ không vui nói: “Không đợi đồ chơi à?”
Lý Sấu cũng mở miệng nói: “Tại sao không đợi?”
Không đợi Quẻ sư giải thích, Dư Bắc Đấu ngồi ở giữa không trung đã nghiêng đầu hỏi: “Gấp như vậy sao?”
Quẻ sư cười nhạt nói: “Giết hổ không thể không gấp...”
Lão sửng sốt, mồ hôi lạnh nhỏ xuống.
Dư Bắc Đấu vốn không thể nhúc nhích bỗng nhiên quay đầu lại!
Dư Bắc Đấu nhìn gã, cười ha ha một tiếng: “Cháu trai tốt, chớ hốt hoảng.”
Cười xong, lão nhẹ nhàng thổi một hơi.
Trong phút chốc, cuồng phong đột ngột nổi lên, cuốn cả Trịnh Phì và Lý Sấu vốn không kịp đề phòng ra bên ngoài cửa hang, đưa thẳng vào bên trong Loạn Thạch Cốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận