Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 257: Một kiếm vây thành

Sát khí điên cuồng trào ra, không ngừng được Bạch Hổ Thiên thu nạp.
Ngay tích tắc cắt đầu Liễu sư gia, sát khí của Khương Vọng như ngưng thành thực chất, Bạch Hổ Thiên viên mãn.
Bạch Hổ ở tây, ngũ hành chủ kim, chủ binh sát phạt.
Đến đây.
Tứ Linh Luyện Thể Quyết, thanh long thiên, chu tước thiên, huyền vũ thiên, Bạch Hổ Thiên, toàn bộ viên mãn!
Thanh long, chu tước, huyền vũ, bạch hổ, hư ảnh tứ linh lơ lửng xung quanh Khương Vọng, rồi cùng chui vào trong người hắn.
Tứ linh giao hội, môn luyện thể quyết binh gia này cuối cùng đã đại thành.
Khương Vọng cảm giác mình như có sức lực dùng mãi không hết, cảm giác cơ thể mình như kiếm, thịt quyền phá pháp, cái này hẳn không phải là ảo giác, mặc dù thân thể cường hãn là dấu hiệu của võ phu từ trước đến nay, nhưng tu sĩ binh gia cũng nổi tiếng vì cơ thể cường hãn.
Khương Vọng lúc này, chỉ cần sử dụng sức mạnh cơ bắp, đối phó tu sĩ Du Mạch cảnh là không thành vấn đề.
Đông nam tây bắc, mộc hỏa kim thủy.
Người lập đại địa, bản làm trung ương.
Phật môn có trung ương Bà sa thế giới, theo một loại ý nghĩa nào đó, chính là tượng trưng cho bản thân.
Đối với Khương Vọng, ý nghĩa của Tứ Linh Luyện Thể Quyết chính là ngũ khí đạt cân bằng, bảo vật hôm trước lấy được, bây giờ đã đến lúc phải dùng.
Không cần quá nhiều động tác, Thiên Thanh Vân Dương cất trong ngực áo không ngừng thu nhỏ lại, mộc khí tinh thuần chí cực không ngừng chui vào người Khương Vọng.
Như gió xuân phất qua, vạn vật sinh sôi.
Sự mệt mỏi mười ngày không ngủ không nghỉ hoàn toàn tan biến, tinh lực dồi dào vô biên không ngừng sinh ra.
Bảo vật ngưng tụ tinh hoa hệ mộc cỡ Thiên Thanh Vân Dương, là linh từ Thiên thanh vân thạch sinh ra, khả năng tăng phúc về hệ mộc không chỉ thể hiện ở mặt số lượng, mà còn ở chất lượng.
Là sự biến đổi về mặt chất.
Thiên Thanh Vân Dương càng thu nhỏ, Khương Vọng càng cảm giác được rõ sự lý giải của mình về hành mộc càng sâu.
Phược Hổ, Hoa Hải, Kinh Cức Quan Miện, thậm chí cả Hoa Ăn Thịt, Đằng Xà Quấn Bích...
Tất cả những đạo thuật về hành mộc đều mở ra một chương mới.
Hắn có được sự lĩnh ngộ mới.
Lấy Phược Hổ làm thí dụ, nếu Phược Hổ trước đây chỉ trói buộc được Đằng Long cảnh tu sĩ thông thường trong thời gian một hơi thở.
Gặp phải cao thủ cỡ người đeo mặt nạ xương heo, Phược Hổ gần như không có hiệu quả, sau khi được Kinh Cức Quan Miện gia trì, mới miễn cưỡng trói được không quá một hơi thở.
Nhưng nếu bây giờ Khương Vọng gặp lại người mang mặt nạ xương heo, hắn tự chỉ cần dùng một mình Phược Hổ cũng trói được tên kia thời gian nửa hơi thở, nếu lại có thêm Kinh Cức Quan Miện gia trì, thời gian sẽ có thể vượt qua một hơi thở!
Trong chiến đấu sinh tử, đây chính là thủ đoạn phân thắng bại.
Về mặt tốc độ tu hành, nếu trước đây Khương Vọng muốn nắm giữ Phược Hổ cần tốn mười ngày, thì sau khi hấp thu Thiên Thanh Vân Dương, thời gian được rút ngắn chỉ còn năm ngày.
Lợi ích Thiên Thanh Vân Dương mang lại không chỉ có thế.
Hiểu biết về hành mộc tiến thêm một bước, Khương Vọng cảm nhận được rất rõ, hắn đã có thể chạm vào ngưỡng cửa của đạo thuật hành mộc cấp Giáp hạ phẩm.
Giống như Phong Tước Chân Linh Vương Trường Tường trời sinh khi trước, giúp y có thể nắm giữ được Xuy Tức Long Quyển. Thiên Thanh Vân Dương cũng mang tới hiệu quả tương tự.
Nói cách khác, lúc này, hắn đã có thể bắt đầu thử tu luyện đạo thuật hành mộc hồi đó hắn lấy được từ tay Khương Vô Dong.
Hắn không dám chắc chắn sẽ tu thành, bởi vì Thiên Thanh Vân Dương này, Khương Vọng chỉ hấp thu một nửa.
Nửa còn lại là để dành cho Trọng Huyền Thắng.
Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.
Nghĩa là "người quân tử cũng thích tiền tài, nhưng kiếm tiền cũng phải có tiêu chuẩn đạo đức."
Tài nguyên tu hành cũng vậy.
Có lẽ Trọng Huyền Thắng sẽ không để ý, nhưng Khương Vọng không thể không để ý.
Mỗi người có tiêu chuẩn của mình, Khương Vọng có tiêu chuẩn của hắn.
Mọi biến hóa đều xảy ra trong cơ thể, mặt ngoài, Khương Vọng không hề dừng bước.
Gia Thành chia làm nội thành và ngoại thành.
Lấy phủ thành chủ làm trụ, xung quanh là các tửu lầu, cửa hàng, sòng bạc sang trọng nhất tòa thành... trung tâm phồn hoa nhất của cả thành vực Gia Thành, chính là nội thành.
Hoặc là nói, nơi này mới là nơi người ta coi là Gia Thành thật sự.
Gia Thành thật sự, hoàn toàn không liên quan tới những người dân thường ở ngoại thành. Mặc dù so với các trấn dân, thôn dân kia, họ được gọi là "Người trong thành", nhưng trong thực tế, vẫn còn đang ở "ngoại thành".
Có một sự thật rất rõ là: Dân chúng bình thường đều dốt nát vô tri, dùng từ "Bệnh hiểm nghèo" để gọi bệnh dịch, tỷ lệ người chết vì bệnh dịch ở trong thành thấp hơn hẳn so với bên ngoài thành. Thậm chí có thể nói là bước đầu đã được khống chế. Nhu yếu phẩm của các viện, các nhà trong nội thành đều được đặt ngay ngoài cửa, tập trung mua hộ.
Không thể chối Tịch Tử Sở đã vô cùng cố gắng, nhưng có câu "Chuyện có nặng có nhẹ, có thong thả và cấp bách", sự "Nặng nhẹ thong thả và cấp bách" này, được biểu hiện chính là từ trong ra ngoài, trước bên trong sau mới tới bên ngoài, thể hiện rõ sự chênh lệch địa vị giữa bên ngoài thành và trong nội thành.
Nội thành cũng có tường cao.
Hơn nữa, năm ngày trước khi ngoại thành bắt đầu được phong bế, nội thành đã được khép kín trước rồi.
Bởi vì vào lúc đó, bởi vì hoảng sợ, rất nhiều dân từ ngoại thành bắt đầu tràn vào bên trong thành.
Phủ thành chủ Gia Thành "sử dụng vũ lực cưỡng bức", "Không thể không" ngăn cách trong ngoài.
Ngay thời điểm đó, chỉ cần là người biết suy nghĩ là đã nhìn ra được vấn đề:
Tường thành của ngoại thành là để phòng thú dữ, phòng ngoại địch.
Còn bức tường cao của nội thành, là để phòng ai?
Với địa vị ngày hôm nay ở Gia Thành của Liễu sư gia, cái chết của hắn, nhất định sẽ khiến cả thành chấn động.
Nhưng những cánh cửa hai bên đường đều đóng chặt, thái độ của mọi người vô cùng hờ hững.
Ngay cả liếc mắt nhìn ra cũng chẳng có mấy người.
Khương Vọng nhớ lần đầu tiên hắn tới Gia Thành, đã cảm khái nơi này thủy thổ nuôi người. Lúc đó dòng người như dệt cửi, vô cùng nhộn nhịp.
Các đại cô nương, các tiểu tức phụ đều to gan nhiệt tình, không chút kiêng kỵ bàn tán về công tử nhà người ta.
Già trẻ Tịch gia rạng rỡ trở về thành, vạn người tề tụ vây xem.
Khi đó náo nhiệt bực nào!
Bây giờ đường sá trống trơn, ngay cả một con chó cũng không có.
Nguyên nhân gây ra tất cả, chẳng lẽ đến giờ, những người dân này vẫn chưa biết chân tướng của "Ôn dịch" sao?
"Thiên tai vô tình, nhân họa vưu liệt!"
Khương Vọng lẩm bẩm.
Hắn đi thẳng tới trước.
Phía trước là bức tường thành cao.
Cửa thành đóng kín, trên lầu canh thành, Tịch Mộ Nam vừa vội vã chạy tới.
Nhìn ra được ông ta rất tiều tụy.
Ngày xưa tóc tai luôn rất chỉn chu, lúc này vô cùng xốc xếch. Thậm chí chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, đã không ít sợi nhuốm bạc.
Ông ta không thể không thừa nhận đã đánh giá thấp thủ đoạn đáng sợ của Bạch Cốt Đạo, không thể không thừa nhận đã đánh giá thấp ôn dịch.
Không thể không thừa nhận, đã đánh giá cao trình độ của Đông Vương Cốc, và bản thân mình.
Ông ta cho rằng có thể giải quyết được mọi thứ trong lặng lẽ, người dân thường sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra, mọi tai họa đều sẽ được diệt trừ.
Tịch gia sẽ như bao năm qua, sẽ vẫn đứng vững trên mảnh đất này sừng sững không ngã.
Có khi ông ta còn tiến thêm được một bước, trở thành một quận thủ chói sáng, hoặc là...
Ngay cả khi tình hình đã trở nên vô cùng hiểm ác như hiện giờ, mà ông ta vẫn tiếp tục đưa ra phán đoán sai lầm rằng ông ta nghĩ chỉ cần một mình Liễu sư gia, là đủ chặn thế tới rào rạt của Khương Vọng, sứ giả của Trọng Huyền gia.
Thậm chí có khi còn chẳng cần dùng võ lực, chỉ cần trao đổi một chút lợi ích, dùng chút tài miệng lưỡi không xương, là đủ khiến Khương Vọng trở về phủ.
Liễu sư gia hẳn cũng cho là vậy.
Thi thể của hắn vẫn còn nằm ở trên đường, không ai dọn xác.
Tịch Mộ Nam chắp tay sau lưng đứng trên cổng thành, sau lưng là một đội hộ vệ khoảng mười lăm siêu phàm tu sĩ. Chín Du Mạch cảnh, bốn Chu Thiên cảnh, hai Thông Thiên cảnh.
Đây là toàn bộ lực lượng siêu phàm Gia Thành có thể điều động hiện giờ, cũng chính là “lực lượng hộ vệ cần thiết”.
Khương Vọng tay cầm kiếm, đứng trước cửa thành.
Từ trên cao nhìn xuống.
Trông như Khương Vọng một người, vây một tòa thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận