Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 573: Thời đại Thần Đạo hưng thịnh


Sau khi rời khỏi Thông Thiên cung của Độc Cô Tiểu, Khương Vọng cũng lý giải được vì sao Hướng Tiền lại nói tiểu chu thiên của Độc Cô Tiểu không có tiền đồ gì đáng nói.
Lấy tiểu chu thiên của hắn làm ví dụ, Nhật Nguyệt Tinh, tiếp theo chính là Thiên Địa Nhân. Ý chỉ sự bao la, rộng lớn.
Mà tiểu chu thiên của Độc Cô Tiểu thì lại...
Là Khương Vọng Khương Vọng Khương Vọng.
Khương Vọng không biết đại chu thiên của nàng ngưng tụ như thế nào, là Khương Vọng Khương Vọng Khương Vọng lại Khương Vọng Khương Vọng Khương Vọng sao? Nhiều Khương Vọng như vậy, điểm mấu chốt là nó không hề hòa hợp.
Tiểu chu thiên như vậy thì phải phát triển thế nào, làm thế nào thì mới có triển vọng?
Khương Vọng vẫn đang đau khổ nghĩ biện pháp giải quyết.
Không biết rằng Hướng Tiền ngồi bên trên mặt đã hiện đầy vẻ kinh ngạc.
Thiên Địa Môn là rào cản tu hành, cũng là bức tường vững chắc che chắn Thông Thiên cung của người tu hành, ở một mức độ nào đó, thật ra là một lớp phòng hộ đối với những tu giả cấp thấp.
Thiên Địa Môn của Độc Cô Tiểu vẫn chưa mở, Thông Thiên Cung đang ở trạng thái hoàn toàn khép kín. Khương Vọng tiến vào Thông Thiên cung của nàng, đối với nàng sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu như có ngoại lực phá vỡ Thiên Địa Môn của Độc Cô Tiểu thì con đường tu hành của nàng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Nhưng Khương Vọng dùng đạo thuật thần hồn tiến vào, lại là chuyện khác. Không hề liên quan đến lực lượng đạo nguyên, mà từ một phương diện khác ảnh hưởng đến Độc Cô Tiểu, vượt qua Thiên Địa Môn, trên bản chất là hiển hóa thần hồn.
Với hiểu biết của Hướng Tiền, đương nhiên biết điều này có nghĩa là gì.
"Bây giờ ngươi mạnh như vậy sao?" Hướng Tiền lẩm bẩm theo bản năng.
"Ta vẫn luôn luôn rất mạnh." Khương Vọng thuận miệng đáp một câu, lại hỏi: "Ngươi vẫn luôn hướng dẫn Tiểu Tiểu tu hành, vì sao nàng lại xây dựng Tiểu Chu Thiên như vậy?"
Trong nháy mắt, Hướng Tiền lại hồi phục đôi mắt cá chết: "Làm sao ta biết nàng ta lại như vậy!"
Độc Cô Tiếu yếu ớt giải thích: "Bích Quỳnh tỷ tỷ và Hướng đại ca đều đã nói, tiểu chu thiên là nơi ý chí tích tụ. Có thể là thứ hùng vĩ nhất, cũng có thể là thứ nhỏ bé nhất, thứ chân thật nhất mà ta nghĩ đến, là đáp án sâu nơi đáy lòng."
Càng nói giọng của nàng càng nhỏ: "Trong lòng ta, người vĩ đại nhất chính là lão gia."
Khương Vọng nhất thời không biết nói gì cho phải.
Hắn chẳng qua chỉ làm những chuyện mà hắn cảm thấy đúng, chọn lựa những chuyện mà hắn phải chọn. Nhưng hắn không biết rằng, có rất nhiều người đã vì hắn mà thay đổi.
Mấy vạn người ở Thanh Dương trấn sống vì hắn.
Độc Cô Tiểu nhờ hắn mà từ một tiểu thị nữ có thể bị chà đạp làm nhục, bị giết chết bất cứ lúc nào, bây giờ đã trở thành một tu sĩ siêu phàm, quyết định sự vụ của Thanh Dương trấn.
Còn một thị nữ khác trước đó luôn cùng nàng sớm tối có nhau thì đã chọn lựa nhảy giếng tự sát vào một buổi sáng lạnh lẽo.
Lúc đó Độc Cô Tiểu đã chứng kiến, một màn đó đã mang lại cho nàng một bóng ma không bao giờ phai mờ. Mà việc Khương Vọng ngay lập tức phế bỏ Cát Hằng, cũng vĩnh viễn trở thành vĩ đại trong lòng nàng.
Tiểu chu thiên ngưng tụ ra ba Khương Vọng, là sự cảm mến, sùng bái và biết ơn của nàng đối với Khương Vọng.
"Thế này thì về sau làm sao tu hành được đây? Thiên tài danh chấn Lâm Truy, mau mau giải quyết vấn đề nhỏ này đi!" Hướng Tiền cố ý dùng lời của hắn, để trả đũa sự vô lễ của hắn lúc trước.
"Ha ha." Khương Vọng cười, vô cùng bình tĩnh nói: "Chuyện này thì có khó gì?"
Bên trong Thông Thiên Cung, hắn lại chạy đến chỗ Minh Chúc, điên cuồng kêu gọi: "Khương Yểm Khương Yểm Khương Yểm!"
"Mau ra đây, có việc gấp!"
"Nhanh lên một chút!"
"Ta vẫn đang nhìn đây!" Khương Yểm không nhịn được nói.
Gã phát hiện bây giờ gã càng ngày càng bị Khương Vọng biến thành một công cụ, hoặc là một bách khoa toàn thư?
Cho đến bây giờ, chưa từng thấy Khương Vọng quan tâm đến việc tìm hiểu chuyện về Bạch Cốt thánh tử.
Ngày thường chẳng thèm quan tâm đến gã, lúc gặp phải bí ẩn khó hiểu hoặc là lúc tu hành gặp phải vấn đề thì mới chạy đến tìm gã.
Mà gã thỉnh thoảng chỉ dụ dỗ một chút, tiểu tử này lại trơn như trạch chuồn đi mất, chưa bao giờ cho gã cơ hội.
Cho nên gã càng ngày càng không thích nói chuyện, chỉ ẩn trong Minh Chúc nỗ lực tu hành, chỉ sợ một ngày nào đó Khương Vọng đột nhiên đuổi tới, trực tiếp đuổi gã ra khỏi "phòng".
"Vậy theo ngươi, tình huống như vậy thì phải làm sao bây giờ? Ý cảnh chu thiên của nàng ta rất hiếm thấy." Khương Vọng cơ hồ không cảm thấy Khương Yểm ghét bỏ mình, hoặc là cảm thấy được nhưng chẳng thèm quan tâm.
Có ai từng thấy chủ nhà đi thu tiền thuê nhà mà cảm thấy xấu hổ chưa?
"Như vậy thì có gì hiếm thấy chứ? Là do ngươi thiếu kiến thức!"
Khương Yểm không hề khách khí đâm chọc một câu, nhưng dù sao vẫn có tự giác mình là "khách trọ", cho nên giải thích: "Tình trạng như thế hơi giống với Thần đạo, chẳng qua nàng ta xem ngươi giống như thần mà thôi.
Thực lực của ngươi càng mạnh, thì sức mạnh mà nàng ta có thể sử dụng lại càng nhiều. Có rất nhiều tín đồ của Bạch Cốt đạo lúc ngưng tụ tiểu chu thiên đều là Bạch Cốt Tôn Thần."
Gã dừng lại một chút, đổi một loại ngữ khí khinh thường nói: "Nhưng hiển nhiên với thực lực hiện tại của ngươi, còn lâu mới đủ để duy trì một tiểu chu thiên cường đại."
Khương Vọng nghe mà sửng sốt, hóa ra trong thần đạo sẽ có tình trạng như vậy.
Suy nghĩ một chút, trong lịch sử dù sao cũng đã từng có thời đại thần đạo hưng thịnh, thần đạo đã từng vô cùng phát triển, vô cùng đa dạng. Chuyện này cũng không hề lạ.
Đương nhiên, thiếu kiến thức cũng không khiến cho Khương Vọng ngại ngùng. Ở trong Thông Thiên cung của mình mà còn phải sợ hãi rụt rè thì cũng quá mức kỳ cục.
"Ngươi nói thẳng ra nên làm gì bây giờ?"
Khương Yểm bị chẹn họng một lúc, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vẫn phải đưa ra biện pháp giải quyết: "Bạch Cốt đạo có một môn bí pháp, có thể căn cứ vào lạc ấn thần hồn trên người "tín đồ' để ban sức mạnh. Ta đã điều chỉnh sơ qua, để cho "tín đồ' có thể lấy sức mạnh từ chính "tín ngưỡng' của mình. Đương nhiên có hạn chế rất lớn, sức mạnh có thể lấy được không nhiều. Đúng lúc bây giờ ngươi cũng có hạt giống thần thông, mượn sự kỳ diệu của thần thông, để lại lạc ấn thần hồn, vậy thì có thể giúp cô nương này tiến bộ. Đợi đến khi nàng ta mở được Thiên Địa Môn, chân chính "thoát tục' thì vấn để chu thiên chẳng còn là vấn đề nữa.
Chu thiên mặc dù có rất nhiều ý nghĩa, nhưng từ bản chất thì chúng cũng chỉ đang xây dựng nên con đường thông thiên mà thôi. Sau khi thông thiên rồi, thì chẳng cần phải quan tâm là thông qua bằng con đường nào."
Khương Vọng lần đầu nghe thấy chu thiên chỉ là con đường thông thiên, thậm chí sau khi "thông thiên rồi" thì có thể mặc kệ chu thiên, nhưng nghĩ kỹ thì không thể không thừa nhận rằng lời Khương Yểm nói, ở một mức nào đó khá đúng.
Trọng điểm hiện tại của hắn đã ở nội phủ, còn trọng điểm của Đằng Long Cảnh là Thiên Địa Cô Đảo và Sương Mù Mông Muội. Chu thiên của hắn mặc dù ngưng tụ ra đạo của hắn, nhưng không phải ai cũng sẽ như vậy.
Biến hóa mới là chuyện thường tình ở thế gian.
Kiến thức của Khương Yểm quả thật rất uyên bác.
Nhưng Khương Vọng vừa nghe đến Bạch Cốt đạo thì cảm thấy không thoải mái: "Ta sẽ không dùng đến bí pháp của Bạch Cốt đạo."
"Ta cũng sẽ không để ngươi dùng." Khương Yểm tức giận nói: "Nếu như không cẩn thận xuất hiện thêm một "ta nữa thì cũng rất đáng ghét!"
Gã đâm chọc khinh thường một câu, sau đó nói: "Ta đã sửa lại một chút, đã loại bỏ phần có liên quan đến Bạch Cốt Tôn Thần. Ngăn chặn khả năng bị nhiễm."
Theo lời gã nói, một quyển sách nhỏ màu đen bay ra khỏi Minh Chúc, rơi vào trong tay Khương Vọng đang ở trạng thái thần hồn.
Môn bí pháp này cũng không quá phức tạp, Khương Vọng mở ra nhìn một chút, liền nhớ kỹ nó.
"Môn bí pháp này có tên là gì?" Khương Vọng hỏi.
"Tùy tiện đi!" Bên trong Minh Chúc truyền ra giọng nói khó chịu của Khương Yểm.
Hướng Tiền vẫn đang giễu cợt nói: "Ngươi nói không khó thì đưa ra biện pháp đi! Đi một chuyến đến Lâm Truy là học được thói ba hoa rồi. Có phải tên mập kia dạy cho ngươi không?"
Khương Vọng cười lạnh một tiếng: "Tiểu Tiểu có vấn đề gì lớn sao? Ở thời đại thần đạo hưng thịnh, chuyện này cũng tương đối dễ thấy. Cũng chỉ có ngươi mới thấy hiếm lạ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận