Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1143: Thiên kiêu thấy ta phải nên như thế (3)

Nàng biết, cho dù đi đến vòng này đều là thiên kiêu trong thiên kiêu, hôm nay diễn võ đài đồng thời tiến hành bảy trận chiến. Trận chiến có nàng tham dự, tất nhiên cũng là một trong những trận đáng chú ý nhất.
Bởi vì Thịnh Quốc chính là có lực ảnh hưởng như vậy. Bởi vì Giang Ly Mộng nàng đáng để chờ mong nhiều như vậy!
Nàng nhìn về phía Lâm Chính Nhân, nhìn vị đạo mạch sư đệ nho nhã, khiêm tốn này, đột nhiên cảm thấy hắn có chút đáng thương. Hắn cũng đã vô cùng nỗ lực, vô cùng gian nan mới đi được tới hiện tại, nhưng chỉ có thể dừng lại chỗ này, không còn một chút cơ hội nào.
Nhưng nàng rất chiếu cố đến lòng tự trọng của đối phương, không biểu hiện ra ngoài phần thương hại này.
Nàng dùng ánh mắt thong dong, đại khí của mình, đối diện với ánh mắt câu nệ, khiêm tốn của Lâm Chính Nhân, bọn họ xác nhận ánh mắt với nhau, xác nhận ước định trước cuộc chiến.
Sau tiếng tuyên của tướng lĩnh Thần Sách quân, trận chiến không chút bất ngờ này chính thức bắt đầu.
Thần Sách quân thật sự khiến người ta chán ghét.
Giang Ly Mộng bỗng nghĩ đến, sau đó nàng liền nhìn thấy, một bức tường nước cao lớn đẩy ngang đến.
Sau bức tường nước, Lâm Chính Nhân hai tay bấm quyết như bay. Thủy giao rít gào, bích đằng mọc tum tùm, từng đạo thuật Thủy hành và Mộc hành liên tiếp nối liền với nhau.
Không thể không nói, đạo thuật cơ bản của hắn rất vững chắc.
Hắn muốn giãy giụa một chút, sau đó mới thua một cách vẻ vang?
Đáng tiếc…
Giang Ly Mộng ở đáy lòng khẽ thở dài một hơi.
Sau đó nhảy lên không trung.
Lòng có thương hại, đấu không lưu tình.
Động tác của nàng nhu hòa, uyển chuyển, như muốn bay múa giữa trời cao.
Trong mắt nàng có hào quang.
Ánh sáng tràn ngập, phong phú và rực rỡ như thế, gần như muốn chảy ra ngoài, muốn tràn ra ngoài con mắt của nàng.
Khi nàng nhảy lên không, nàng đã biến thành ánh sáng.
Ánh sáng rực rỡ mà mãnh liệt đó, lấy nàng làm trung tâm, đột nhiên nổ tung, chói lọi vô tận.
Thần thông, Tư Diệu!
Người sở hữu thần thông này, chính là người nắm giữ của Quang Chi Tư!
Giang Ly Mộng giơ tay chính là sát chiêu, động một cái chính là thần thông, hoàn toàn không có ý định tiến hành biểu diễn ăn ý gì với Lâm Chính Nhân, mà là muốn một kích định thắng bại, lấy phương thức sục sôi nhất, để hôm nay xác định danh ngạch đầu tiên của vòng chung kết!
Ánh nắng, ánh trăng, ánh sao, ánh nến… tùy ý có thể thấy được ánh sáng.
Ánh sáng là ấm áp, cũng là tường hòa.
Nhưng lúc nó dữ dằn thì sao?
Ở một bên khác của diễn võ đài, Lâm Chính Nhân kêu lên một tiếng đau đớn, nhắm chặt hai mắt lại, hai dòng máu chảy ra từ khóe mắt.
Căn bản không thể tránh được, tránh cũng không được, khi nhìn thấy ánh sáng, cũng đã bị nó gây thương tích!
Nếu không phải “Thiên hạ chi đài” này tự có phòng hộ, không biết bao nhiêu khán giả trên khán đài sẽ bị mù từ đây.
Lâm Chính Nhân chẳng qua chỉ không thể ngoại lệ mà thôi.
Ấn quyết sắp kết thành trong tay cứ vậy tản đi. Lâm Chính Nhân cắn răng, nhắm mắt lại, theo bản năng lui nhanh về phía sau, kéo dài khoảng cách với đối thủ.
“Lâm sư đệ, nhận thua đi.”
Giang Ly Mộng không lập tức đuổi theo hạ tử thủ, mà là trùm trong hào quang vô tận, lạnh nhạt nói: “Con mắt của ngươi còn có thể chữa trị, nếu làm nhanh, còn kịp tham gia trận tiếp theo.”
Bức tường nước Lâm Chính Nhân đẩy tới lúc trước còn chưa kịp tới gần nàng thì đã "ánh nước lấp lánh". Vô số ánh sáng phân giải đạo nguyên và ý chí mà Lâm Chính Nhân quán chú vào, bức tường nước tự nhiên tan vỡ chảy bốn phía.
Giờ khắc này, nàng tựa như người do tia sáng tụ thành, giống như thần nữ lâm thế.
Uy nghi của nàng, thiện niệm của nàng, đều là sự ban ân của thần nữ.
Mà Lâm Chính Nhân như con kiến hôi đã thể hiện ra sự cứng cỏi nhất quán của hắn. Hắn nhắm chặt con mắt chảy máu không ngừng, chân đạp dòng nước vội vàng thối lui, tay lại nhanh chóng bấm quyết.
Ngoài sự cứng cỏi, còn có sự phẫn nộ hiếm thấy của hắn: “Giang sư tỷ, tỷ lừa ta!”
Thật sự là người nho nhã, tu dưỡng thẩm thấu đến tận xương tủy. Dưới tình huống phẫn nộ cực đoan bực này, còn có thể gọi một tiếng “Giang sư tỷ”, có mấy người có thể làm được?
Song Giang Ly Mộng đương nhiên sẽ không tiếp tục cho hắn cơ hội biểu đạt phẫn nộ, nàng chỉ thở dài một tiếng: “Sư tỷ vì tốt cho ngươi, đáng tiếc ngươi không biết!”
Tia sáng khó có thể đếm hết kia bỗng nhiên ngưng ra phong mang, từ ánh sáng khiến người ta khó có cảm giác được biến thành mũi tên khiến người ta lạnh thấu xương.
Dẫn quang làm tên, sát sinh đoạt mệnh!
Những mũi tên ánh sáng này, trước khi lời của Giang Ly Mộng kết thúc thì đã rơi vào trên người Lâm Chính Nhân!
Không, cũng không phải như vậy.
Lâm Chính Nhân nhắm chặt hai mắt nên cái gì cũng không nhìn thấy, sau câu “tỷ gạt ta” kia, cũng đã lùi liền ba bước.
Mỗi một bước lui lại, liền có một gốc cây như phỉ thúy điêu khắc thành đột ngột từ mặt đất mọc lên ở trước mặt hắn.
Lui liền ba bước, ba cây dựng lên.
Ba cây phỉ thuỷ bích quang mơ hồ này liệt trận tam tài.
Vừa xuất hiện, đã trấn áp nguyên khí, phong tỏa khí thế.
Mũi tên ánh sáng mà Giang Ly Mộng điều khiển, lấy tốc độ cực nhanh rơi vào trong khu vực cây phỉ thúy bao phủ, lại như hãm vào vũng bùn, chậm đến mức khiến người ta nhìn thấy rõ, từng mũi tên ánh sáng tinh xảo, hình dáng sắc bén mà rực rỡ.
Mãi tới lúc này, câu “đáng tiếc ngươi không biết” mới kết thúc.
Trên khán đài khẽ vang lên tiếng kinh hô.
Duy chỉ có Khương Vọng là ánh mắt ngưng lại. Đương nhiên hắn nhận ra, hắn vĩnh viễn cũng không quên được.
Đây là bí thuật độc môn của Đổng A.
Tam Sinh Bích Thụ!
Lấy sự trung thành của Đổng A đối với quốc gia, đem đạo thuật hắn sáng tạo cống hiến cho Trang đình cũng không phải chuyện khó có thể lý giải.
Chỉ là giờ phút này, tại Quan Hà đài lại gặp lại thuật này, khó tránh khỏi có cảm giác cảnh còn người mất.
Tam Sinh Bích Thụ là đạo thuật Mộc hành tuyệt đối đặc sắc, lúc trước Khương Vọng dựa vào Hủ Mộc quyết là khắc chế căn bản đối với đạo thuật Mộc hành nên mới có thể dễ dàng đánh tan nó.
Đổng A lúc đó cũng chưa kịp chân chính thể hiện ra sự tinh túy của môn đạo thuật này.
Cho đến hôm nay, ở trong tay Lâm Chính Nhân, Khương Vọng mới xem như chân chính nhìn thấy sự cường đại của Tam Sinh Bích Thụ.
Người này vậy mà lại dùng lực lượng đạo thuật, làm chậm tiến công của thần thông Tư Diệu của Giang Ly Mộng!
Cũng khó trách các quần chúng bàng quan chiến đấu đều khó nén kinh ngạc.
Thiên kiêu sinh ra, không có đạo lý để nói, rất nhiều lúc xem chính là vận khí. Cường quốc đại quốc, đơn giản chỉ là có lượng nhân khẩu càng lớn hơn, càng nhiều huyết mạch cường giả hơn, bởi vậy khả năng xuất hiện thiên kiêu càng lớn hơn một chút. Đồng thời có thể cung cấp cho thiên kiêu hoàn cảnh trưởng thành tốt hơn, không để cho những người thiên phú trác tuyệt dễ dàng phai mờ đi trong mọi người.
Bí tàng chí cao như thần thông đương nhiên cũng có liên quan đến kinh nghiệm và tu hành, nhưng mức độ rất lớn cũng là Khán thiên cật phạn. Thiên kiêu của cường quốc chưa chắc đã có thần thông mạnh hơn so với của thiên kiêu tiểu quốc.
- Giải thích câu "Khán thiên cật phạn" nghĩa là nhìn trời ăn cơm, ý là dựa vào điều kiện tự nhiên mà sống. Hết giải thích.
Chân chính thể hiện ra nội tình của cường quốc đại quốc, một bộ phận rất quan trọng thật ra chính là kho pháp thuật của các quốc gia.
Những thuật pháp cường đại này không ngừng thay đổi, không ngừng diễn tiến, có thể khiến cho mỗi một vị tu sĩ thiên tài phù hợp với điều kiện nắm giữ sử dụng.
Sức mạnh của Sở quốc, điểm quan trọng nhất chính là: “Thuật pháp số 1 thiên hạ.”
Đương nhiên hiện giờ tên tuổi này còn có thể giữ được hay không thì còn phải chờ tranh luận. Các quốc gia thiên hạ, chưa bao giờ từ bỏ đuổi theo phương diện này.
Mà trong trận chiến diễn ra trên diễn võ đài này.
Cây lưu ly xanh biếc kia đã làm chậm lại mũi tên ánh sáng.
Đạo thuật cường đại mà hiếm thấy như thế quả thực không giống như là đạo thuật mà tu sĩ Trang quốc có thể sử ra được, mà càng phải là đạo thuật tinh phẩm được tìm kiếm trong thuật khố của một đại quốc nào đó.
Chẳng qua, cũng chỉ là làm chậm mà thôi.
Thiên kiêu Thịnh quốc Giang Ly Mộng, đương nhiên không đến mức bị ngăn cản ở đây.
Quang mang chói mắt đã thu lại, tay trái nàng hiện ra hình trảo, kéo về sau một cái.
Hào quang trên cây phỉ thúy kia toàn bộ bị bóc ra khỏi bản thân đạo thuật.
Nàng lại xòe năm ngón tay ra, đẩy ngang về phía trước.
Bích quang xoay tròn như phi nhận, phá vỡ không khí đánh thẳng tới Lâm Chính Nhân!
Cái này gọi là, người nắm giữ Quang Chi Tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận