Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1828: Nhất kiếm vạn thiên tuyết (1)

Dịch Đường có mạnh hay không?
Chân truyền của Nhân Tâm Quán, đại sư trẻ tuổi nhất trong tất cả các y sư, hiển nhiên là một cường giả hàng thật giá thật.
Thành tựu của ngũ giác, xét trong cùng cảnh giới, chỉ sợ khó tìm được đối thủ.
Nhưng Khương Vọng dưới tình huống hắn vuột mất tiên cơ, lợi dụng cơ hội, dứt khoát lại lưu loát kết thúc trận đấu bằng thuật pháp khiến người ta hoa cả mắt.
Kết quả hoàn toàn nghiền áp.
Những tu sĩ thiên tài có truyền thừa đỉnh cấp, cường giả đích thân dạy dỗ, khi vừa vào Ngoại Lâu cảnh, trước dùng chân truyền lên cao, sau mới lấy thiên tư mà đăng đỉnh.
Như Đấu Chiêu, Trọng Huyền Tuân, thiên hạ này được mấy người có thể đối kháng đâu?
Mà Khương Vọng mười bảy tuổi mới chạy ra khỏi Lâm Phong Thành, phải leo lại từ đầu.
Với hắn mà nói, từng bước bước ra, đều là những thứ hoàn toàn mới lạ, thế giới xa lạ, hắn từng giết Ngoại Lâu cảnh, từ khi còn ở Nội Phủ cảnh hắn đã giết qua bọn họ, nhưng hắn lại không hiểu rõ cảnh giới này.
Trọng Huyền Tuân có thể ở trên Quan Hà đài mà khinh miệt nói một câu: “Giải quyết Ngoại Lâu cảnh chẳng khó khăn chút nào”.
Nhưng hắn không thể.
Hắn phải đi khắp mọi nẻo, nhìn khắp mọi nơi, nghĩ đủ mọi thứ, tranh đủ mọi cách.
Tích lũy bổ sung ở Hoài Quốc Công phủ, mở mang lịch duyệt ở Sơn Hải Cảnh, Bất Thục Thành.
Nhìn qua chân tướng của sự sống và cái chết trong thế giới, cũng nghe qua bí văn chín trăm năm trước, cảm nhận đủ loại phức tạp của nhân sinh.
Dừng lại ở dãy núi Ngột Yểm Đô, ngăn cách với thế nhân, một mình đơn độc ở đấy suốt nửa năm, mới có thể hiểu hết chút thu hoạch về Ngoại Lâu cảnh, cũng từng bước đi vào vị trí mạnh nhất trong cảnh giới này.
Hắn thản nhiên, lại an bình.
Trận đấu đã kết thúc.
Dịch Đường nhìn Khương Vọng thu tay, trong tích tắc ấy bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Hắn cứ vậy mà thua sao?
Hắn còn chưa phô bày thực lực chân chính, hắn vẫn còn rất nhiều thủ đoạn bí truyền của Nhân Tâm Quán, nhưng đều chưa kịp dùng đến.
Cứ như thế, thua mất.
Trong một trận chiến, không quan trọng ngươi học nhiều hay học ít, quan trọng nhất là, ngươi thể hiện được gì trong trận chiến đó.
“Đa tạ.” Khương Vọng chắp tay nói, giọng điệu ôn hòa, không hề có tính công kích nào.
Dịch Dương như sực tỉnh, đáp lễ, nói: “Khương Thanh Dương danh bất hư truyền, Dịch mỗ thua rồi, thua tâm phục khẩu phục.”
Tay Khương Vọng kết ấn rồi lại xòe ra, trong tay là một bình Vân Mộ Tôn, chất dịch trong suốt, bên trong còn có một con cá ngũ sắc nhỏ đang bơi lội.
Hắn đưa Vân Mộ Tôn qua: “Cảm tạ Dịch huynh thành toàn, trận luận bàn tay ta được lợi không nhỏ. Chút lễ mọn này xem như bày tỏ tâm ý, mong Dịch huynh đừng từ chối.”
Dịch Đường xua tay nói: “Ta thua, sao có thể mặt dày mày dạn nhận cá ngũ sắc của ngươi được?”
Khương Vọng vẫn cứ nâng tay, biểu tình khẩn thiết: “Con cá này một thân kỳ độc, thiên hạ hiếm thấy, chỉ có khi ở trong tay của thánh thủ như Dịch huynh, mới có thể phát huy tác dụng. Từ khi ta nhận nó đến nay cũng chỉ để không, thật sự có hơi phí phạm của trời. Cũng không dối gạt Dịch huynh, ta đến đây chủ yếu là tìm chủ nhân mới cho con cá này, chuyện luận bàn chỉ là thuận tiện mà thôi.”
“Con cá ngũ sắc này của ngươi, có thể coi như là pháp khí, nhận không như vậy lòng ta cũng không yên.” Dịch Đường nhìn hắn nói: “Không biết ta có thể giúp gì cho ngươi không?”
“Đúng là có một chuyện!” Khương Vọng cười nói.
Dịch Đường bày ra biểu cảm “quả nhiên là thế”, hắn cũng thả lỏng hơn, biểu cảm bình thường, nói: “Nếu không ngại thì cứ nói thử xem. Phàm là chuyện trong khả năng cho phép, ta sẽ không từ chối.”
Đại ý trong lời nói là… nếu chuyện hắn cũng giúp được, cũng không thể trách hắn.
“Không biết Dịch huynh có thể giúp ta viết một phong thư giới thiệu, để ta gặp riêng Thôi Nhất Canh được không?” Khương Vọng cười nói: “Cần Khổ thư viện không giống Nhân Tâm Quán, diệu thủ nhân tâm, cửa luôn rộng mở, muốn vào cũng không dễ dàng.”
Cần Khổ Thư Viện là thư viện đứng đầu trong tứ đại thư viện, Thôi Nhất Canh là người xếp hạng đầu tiên trong tất cả Ngoại Lâu cảnh của Cần Khổ Thư Viện.
Địa vị của Thôi Nhất Canh ở Cần Khổ Thư Viện cũng tương đương như địa vị của Dịch Đường tại Nhân Tâm Quán. Hai đại tông môn cách nào cũng không xa, theo Khương Vọng, hai người này nhất định sẽ có chút quen biết.
Dịch Đường kinh ngạc nói: “Cũng là đi khiêu chiến à?”
Khương Vọng chỉ nói: “Tiềm tu lâu ngày, cũng có lúc cần xuất quan. Núi cao còn có núi cao hơn, ta chỉ muốn tiếp xúc, nghiệm chứng một chút thôi.”
“Khương huynh mới là “ngọn núi cao hơn” kia.” Dịch Đường lắc đầu than một tiếng, sau đó cười nói: “Phong thư này ta sẽ viết, đạo lý nhân ngoại hữu nhân này, không nên chỉ có mình Dịch Đường ta nếm trải!”
Hiển nhiên, trong suy nghĩ của hắn, Thôi Nhất Canh của Cần Khổ Thư Viện cũng không phải là đối thủ của Khương Vọng.
Khương vọng cười nói: “Nếu Dịch huynh không chê phiền tối, chi bằng viết thêm vài phong thư nữa.”
Dịch Đường ngước mắt lên nhìn:
“Khương huynh còn muốn đi nơi nào nữa?”
Khương Vọng nói:
“Một đường ta đi qua, có Cần Khổ Thư Viện, Thanh Nhai Thư Viện, Đông Vương Cốc, Huyền Không Tự, Tam Hình Cung.”
Sắc mặt của Dịch Đường bỗng hơi thay đổi một chút: “Xem ra Khương huynh đang muốn kiếm thí thiên hạ, lấy danh đệ nhất!”
Khương Vọng nói:
“Ta ở Thanh Dương Trấn, đây chỉ là đường về nhà mà thôi.”
Dịch Dương cười nói:
“Đường này vòng hơi xa nhỉ.”
Ánh mắt của Khương Vọng hơi tối xuống: “Có thể ngắm nhìn phong cảnh thế gian, đi đường xa một chút cũng có gì đâu.”
“Những nơi khác thì không thành vấn đề, chỉ là Đông Vương Cốc… Khương Huynh tốt nhất đừng dùng thư giới thiệu của ta.” Dịch Đường duỗi tay dẫn đường, nói: “Mời vào thư phòng ngồi nghỉ ngơi.”
Xem ra hai thánh địa y đạo này, chất chứa oán hận thâm sâu…
Khương Vọng nghĩ thầm, ngoài miệng lại nói: “Không sao, nếu có thể kích phát một ít lửa giận, ta nghĩ khi luận bàn sẽ càng chân thật hơn.”
Kỳ thật nếu muốn khiến tu sĩ của Đông Vương Cốc tức giận, hắn cũng không cần đến thư của Dịch Đường. Lấy sự ủng hộ của Đông Vương Cốc với Thân Quốc, chỉ cần hắn xuất hiện ở Đông Vương Cốc thôi cũng là một sự khiêu khích rồi. Nếu như lại nói chuyện hắn từng trảm tu sĩ của Đông Vương Cốc là Mạc Tử Sở… Quả thực như một mồi lửa kích nổ.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến thái độ của hắn đối với Dịch Đường.
Dịch Đường cũng chỉ cười cười.
Khi đến thư phòng thì Dịch Đường bắt đầu viết thư, tuy là nhiều phong nhưng nội dung tương tự nhau, chỉ cần viết một chốc là xong, sau đó đóng dấu tên riêng, rồi đưa cho Khương vọng.
Khương Vọng luôn miệng nói cảm tạ, cũng không ở lại lâu mà đội chiếc nón cói rồi rời đi.
Thư phòng yên tĩnh một lúc lâu, mãi đến khi có một đệ tử của Nhân Tâm Quán tên là Hách Chân đi vào.
“Dịch sư huynh, người kia là ai thế?”
“Một người quen thôi.” Dịch Đường hỏi: “Sao thế?”
“Không, không sao.” Hách Chân gãi gãi đầu: “Đệ có hơi tò mò thôi.”
Dịch Đường đang ngồi bên thư án lật xem y án chợt dừng lại, yên lặng nhìn hắn một cái thật sâu: “Tò mò không phải là chuyện gì xấu, nhưng nếu không quản được bản thân thì sẽ rất phiền phức.”
“Sư huynh dạy phải.” Hách Chân cúi đầu nói.
Dịch Đường chỉ tay vào con Vân Mộ Tôn đang được để ở góc bàn: “Cầm đi đi?”
“A, sư huynh, cho đệ á?” Hách Chân có chút kinh ngạc.
Biểu cảm của Dịch Đường rất bình đạm: “Không phải đệ thích à? Cầm đi đi.”
“Đa tạ sư huynh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận