Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1351: Không có ánh mặt trời (1)

Ngón tay ngọc ra trước, kiếm gỗ đã gãy, Triệu Huyền Dương hộc máu lui lại, Khương Vọng bình yên vô sự. Một thân ảnh tuyệt mỹ, từ trong vòng xoáy đen như mực nhảy ra.
Ma khí mãnh liệt, uy thế khủng bố, khí tức cường đại gần như tràn ngập toàn bộ động quật tối tăm…Tất cả đều thể hiện ra sức mạnh đáng sợ của một vị Chân Ma.
Thiên kiêu Thần Lâm mạnh mẽ như Triệu Huyền Dương, trước mặt tồn tại đột ngột xuất hiện này cũng hoàn toàn không có sức phản kháng!
Nàng đương nhiên chỉ có thể là Tống Uyển Khê.
Hoặc chính xác hơn là Huyết Khôi Chân Ma mà Trang Thừa Càn dùng ma khu của Tống Uyển Khê và thần hồn của Tống Hoành Giang luyện chung lại mà thành.
Lúc đó ở trong thượng cổ ma quật ở đáy sông Thanh Giang, Khương Vọng hấp thu thần hồn bổn nguyên tân sinh của Trang Thừa Càn, lấy được thần thông Kỳ Đồ, đồng thời cũng kế thừa lạc ấn của Huyết Khôi, tiếp chưởng sự khống chế đối với Huyết Khôi Chân Ma này.
Đáng tiếc, hắn kế thừa lạc ấn huyết khôi, đồng thời cũng là lúc Tống Uyển Khê hưởng ứng triệu hoán của Vạn Giới Hoang Mộ, phá giới rời đi.
Lúc đó Khương Vọng không kịp ngăn cản, lực lượng thần hồn cũng hoàn toàn không thể hoàn thành hưởng ứng, chỉ có thể lưu lại một đạo ý niệm trong lúc vội vã.
Đạo ý niệm đó là Trở về!
Vào lúc đó, hắn chỉ đơn thuần là không nỡ bỏ một chiến lực mạnh mẽ như vậy, nghĩ tới sau này khi đi Biên Hoang săn ma rèn luyện, có lẽ có thể triệu hoán để cứu viện.
Lúc đó hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ lại vào Ma quật thượng cổ.
Ma quật thượng cổ là sản phẩm khi Ma Triều diệt thế, bộ phận rất lớn đều đã bị hủy diệt. Một bộ phận còn lại cũng đã sớm bị diệt hết ma khí. Số lượng của chúng vô cùng thưa thớt, vị trí càng cực kỳ bí ẩn, một cái ở đáy nước Thanh Giang, Trang quân Trang Cao Tiện cũng không biết sự tồn tại của nó.
Với sự to lớn của hiện thế, Khương Vọng thật sự không biết, chỗ nào còn cất giấu Ma quật thượng cổ.
Cũng chỉ có loại thiên kiêu có được truyền thừa cổ xưa như Triệu Huyền Dương mới có kiến thức tích lũy cực kỳ đáng sợ, mới có được suy nghĩ khác người, nghĩ đến lấy Ma quật thượng cổ để tránh né Khổ Giác truy tung.
Điều này lại mang đến cho Khương Vọng một lựa chọn hoàn toàn mới.
Được Triệu Huyền Dương đưa tới đáy dung nham, nhận ra ngay Ma quật thượng cổ, trước tiên hắn liền phát động hô hoán. Ở trong toà ma quật vứt bỏ có quy tắc khác hẳn với hiện thế này, kêu gọi ý niệm hắn từng ký thác ra ngoài.
Chỉ là thoáng động ý nghĩ mà thôi, căn bản không ngờ bị phát hiện. Sau đó hắn thử thăm dò Nội Phủ, cũng chỉ vì che giấu trước mặt Triệu Huyền Dương.
Nhưng bản thân Khương Vọng thật ra cũng không nắm chắc. Hắn không biết Tống Uyển Khê tiến vào Vạn Giới Hoang Mộ hiện tại là đang ở trạng thái gì, có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Hắn cũng không rõ, với tu vi hiện nay của hắn, lực lượng thần hồn có đủ để kêu gọi Huyết Khôi Chân Ma hay không. Hắn càng không biết, đạo ý niệm đó của hắn còn tồn tại hay không.
Ma quật thượng cổ đã là nơi cách Vạn Giới Hoang Mộ gần nhất ở hiện thế, nếu ở nơi này cũng không thể hoàn thành kêu gọi, vậy Huyết Khôi Chân Ma này cơ bản cũng có thể tuyên cáo bỏ đi.
Khương Vọng chẳng qua là tựa như tất cả thời khắc lựa chọn như lúc trước, tận hết nỗ lực của mình, đi đấu tranh cho khả năng không biết là có hay không.
Trong thời gian dài không có phản ứng gì, hắn cũng giống Triệu Huyền Dương, đang sốt ruột chờ đợi.
Điểm khác biệt duy nhất chính là hắn còn phải che giấu sự sốt ruột của mình, cố gắng không khiến Triệu Huyền Dương nhìn ra manh mối.
Mà Triệu Huyền Dương cũng thật sự không hoài nghi.
Lộ tuyến là do bản thân y tỉ mỉ quy hoạch, tòa Ma quật thượng cổ này là y vô tình tìm được lúc trước. Đạo nguyên của Khương Vọng bị giam cầm, Thái Hư Ảo Cảnh bị ngăn cách, thần thông bị phong tỏa, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng lật ngược tình thế.
Mà tình huống xấu nhất, cho dù Khương Vọng có thể tự giải phong ấn thì có thể làm gì? Đơn giản là tái diễn một trận chiến kiểu nghiền ép kia, thật sự không có gì mà suy nghĩ.
Việc Triệu Huyền Dương lo lắng là thế cục của Cảnh Quốc, là suy nghĩ về chuyện sau khi đưa Khương Vọng đến Ngọc Kinh Sơn.
Mà đối với Khương Vọng mà nói, sau khi hắn dùng hết thủ đoạn bị đuổi theo, dốc hết sức đánh một trận rồi bị bắt. Sau khi bị bắt, cũng thử câu thông Thái Hư Ảo Cảnh, cũng thử dẫn dắt Triệu Huyền Dương đi Tuyết Quốc… đã làm tất cả những gì có thể làm.
Tất cả những cái trước đó đều thất bại, bại trước chiến lực nghiền ép của Triệu Huyền Dương.
Duy chỉ có kêu gọi Huyết Khôi Chân Ma, cuối cùng tại ba ngày sau mới được đáp lại!
Không biết trong khoảng thời gian này, Tống Uyển Khê ở trong Vạn Giới Hoang Mộ đã trải qua những gì, hay chỉ mới chính thức thích ứng với thân thể Chân Ma. Hôm nay đáp lại Khương Vọng, nàng rõ ràng còn mạnh hơn so với lúc giao thủ với Bạch Cốt Tà Thần!
Huyết Khôi Chân Ma vào ngày đó đánh với thân thể mạnh nhất của Bạch Cốt Tà Thần giáng lâm hiện thế mà không rơi xuống hạ phong.
Tống Uyển Khê hôm nay chỉ hiện thân ở đó đã khiến Khương Vọng cảm nhận được lực lượng mênh mông như biển.
Lần này giáng lâm, Khương Vọng chẳng qua chỉ cung cấp một tín hiệu, phát ra một tiếng kêu gọi. Là nàng hưởng ứng, sau đó trực tiếp khóa chặt con đường, mở ra thông đạo cổ xưa, giáng lâm ngắn ngủi trong toà Ma quật thượng cổ này.
Sau đó dùng ngón tay chặt mũi kiếm, giúp Khương Vọng tránh khỏi bị thương, dễ dàng phá nát danh kiếm của Triệu Huyền Dương, khiến y hộc máu mà lui ra.
Từ nơi sâu xa phảng phất như có thiên ý, nhưng nếu Khương Vọng không từ bỏ, thủy chung nỗ lực hết sức, thì làm sao có thể chờ đợi đến khi Tống Uyển Khê Tông vượt giới mà đến chứ?
Trong mảnh vỡ của kiếm gỗ đứt đoạn, Triệu Huyền Dương hộc máu mà lui lại, nhìn Khương Vọng, trong mắt đầy vẻ không dám tin: “Ngươi thế mà thật sự thông ma?”
Khương Vọng thở dài một hơi: “Thật ra không phải…”
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Huyết Khôi Chân Ma là ma tộc chân chính. Tu ma công, dưỡng ma khí, hành ma đạo, thậm chí có bộ phận linh trí của bản thân, có lẽ hạn chế bởi bộ phận bản năng, có thể sinh sống trong Vạn Giới Hoang Mộ.
Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một Huyết khôi. Vô thức vô ngã, bị lạc ấn Huyết khôi khống chế.
Có thể luyện chế một bộ khôi thân có được chiến lực Động Chân như vậy, sự thiên tài và lãnh khốc của Trang Thừa Càn đều là thế gian hiếm thấy.
Khương Vọng chẳng qua chỉ kế thừa Huyết khôi này mà thôi.
Hắn chưa từng chân chính dưỡng ma, quả thực chưa từng cấu kết với Ma tộc.
Nếu nói thật, Tống Uyển Khê càng giống gian tế Nhân tộc mà Khương Vọng đặt trong Vạn Giới Hoang Mộ.
Chẳng qua, Khương Vọng hiển nhiên cũng không có ý giải thích quá nhiều với Triệu Huyền Dương.
Không thể không nói, Triệu Huyền Dương cũng không phải là một người đáng ghét.
Mấy ngày nay ở chung, đối với hai người mà nói đều là một trải nghiệm khó quên.
Hai người rõ ràng là rất hợp ý, có thể trở thành bằng hữu, nhưng bởi vì lập trường bất đồng, đi đến vị trí đối địch. Con người sinh ra tại trong nhân thế, mỗi người đều nhiều hoặc ít bị vài thứ ràng buộc, khó có tự do chân chính.
Thậm chí trải qua càng nhiều, càng khó tự do.
Cho nên đối diện với ánh mắt kinh ngạc, thậm chí có một tia thống khổ của Triệu Huyền Dương, Khương Vọng cũng vô thức giải thích một câu.
Nhưng cũng chỉ có một câu này.
Sau tiếng thở dài, hắn chỉ nói: “Giết hắn.”
Không có cảm xúc kịch liệt, chỉ có quyết định lạnh như băng.
Triệu Huyền Dương đứng ở lập trường đối địch, Triệu Huyền Dương gặp được Huyết Khôi Chân Ma, Triệu Huyền Dương cảm thụ được thần thông Kỳ Đồ và có điều phỏng đoán…nhất định phải chết.
Mái tóc dài của Tống Uyển tung bay, một bước đã tới gần người, huyết mâu lạnh lẽo không cảm xúc.
Mà trong mắt Triệu Huyền Dương sáng lạn, sáng lạn khiến ma quật thượng cổ tối tăm này đều tỏa sáng khắp nơi!
“Quy tắc còn sót lại của Ma quật thượng cổ không thể duy trì cho Chân Ma tồn tại quá lâu. Dù ngươi có mời được Chân Ma giáng lâm, cũng chưa chắc có thể giết Triệu Huyền Dương ta!”
Tay phải y chập lại thành kiếm chỉ, kim quang quấn quanh kiếm chỉ, chỉ thiên họa địa, kiếm khí gào thét lập tức hóa thành hình rồng, trọn vẹn chín đạo kiếm khí Thần Long, hiện lên uy thế, diễn hóa thành sát pháp kiếm quyết khác nhau, vòng quanh Tống Uyển Khê, phong tỏa nàng lại.
Như chín vị cao thủ kiếm đạo, đồng thời thảo phạt Tống Uyển Khê.
Còn tay trái Triệu Huyền Dương chỉ nhấn một cái.
Giữa thiên địa, có cánh cửa bát quái màu vàng ầm ầm hiện ra.
Cánh cửa này đường hoàng khí thế, lẫm liệt uy nghiêm.
Lúc xuất hiện, như trấn áp một vùng.
Nó giống như mang theo một thế giới khổng lồ mà đến, câu thông một nơi khó lường nào đó.
Toàn bộ Ma quật thượng cổ tối tăm đều thay đổi khí tức trong thời gian ngắn ngủi.
Thế là Địa Phong Thủy Hỏa, nguyên lực loạn lên.
Tất cả thuật pháp thần thông nhất thời đều bị quấy nhiễu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận