Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2924: Nhân sinh đến đây như bút treo (2)

Ngỗ Quan Vương nghiêm túc phân tích, nhưng cơ thể lại không nhịn được run rẩy như bị sốt rét. Đây là phản ứng bản năng dựa trên thống khổ sau khi nhận thức dần dần khôi phục.
Thống khổ là không thể nào quen được, chỉ có chịu đựng hay không thể chịu đựng được mà thôi.
Tang Tiên Thọ là một tên Đao phủ ưu tú, lưỡi dao từ đầu đến cuối luôn lượn lờ bên bờ vực không thể chịu đựng được.
Nhưng cho dù có lung lay sắp đổ đến đâu, Ngỗ Quan Vương cũng không cho phép bản thân thật sự "đổ" xuống.
Cho dù cọng rơm cứu mạng là dây thừng treo cổ đi chăng nữa, hắn cũng phải đợi đến khi siết cổ chết bản thân thì mới chịu buông tay.
Lúc này chợt có một giọng nói vang lên, bởi vì quá mức phiêu miểu không có điểm rơi, cho nên giống như là ảo giác - "Ngươi muốn ra ngoài không?"
Đây là một giọng nói ấm áp, ôn hòa đến nhường nào!
Chỉ cần nghe thấy giọng nói này, thống khổ trên cơ thể hắn đã giảm bớt đi rất nhiều.
"Hộc... hộc..."
Ngỗ Quan Vương gian nan thở hổn hển, cũng không lên tiếng - sát thủ ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ bản thân, không được tùy tiện nói chuyện với người lạ.
Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên:
"Ta có thể giúp ngươi rời khỏi nơi đây."
"Lừa đảo."
Ngỗ Quan Vương có chút khinh thường nói:
"Cha ta từng nói, từ khi Thiên lao trung ương được xây dựng đến nay, chưa từng có một ai vượt ngục thành công. Ngươi dựa vào cái gì? Coi thường Hoàng triều Đại Cảnh ta sao?"
Đối mặt với loại cử động thăm dò này, giọng nói phiêu miểu kia chỉ nói:
"Ông ta lừa ngươi rồi, có một người đã từng thành công."
"Người nào?"
Ngỗ Quan Vương chế nhạo:
"Ngươi muốn nói 'Thôi Lệ' sao? Hay là 'Ngỗ Quan Vương'?"
Giọng nói phiêu miểu kia không hề có chút cảm xúc, từ đầu đến cuối vẫn như một:
"Hắn ta tên là 'Mẫn Cáp Nhĩ'."
Thương Đồ Thần sứ từng là truyền kỳ của thảo nguyên, từng đến Trung Thổ truyền đạo - Mẫn Cáp Nhĩ!
Y chính là một vị nổi tiếng nhất trong các đời Thần sứ, Mẫn Hợp miếu của Mục quốc chính là được xây dựng vì y.
Loại nhân vật như vậy, từng vào Thiên lao trung ương, cuối cùng còn trốn thoát thành công sao?
"Mẫn cái gì gì đó, ta chưa từng nghe qua, ngươi câm miệng đi!"
Ngỗ Quan Vương hiên ngang lẫm liệt nói:
"Đừng hòng lừa gạt để ta phản bội cha mình, cha ta chẳng qua chỉ đang khảo nghiệm ta mà thôi! Mấy ngày nữa sẽ thả ta ra, còn giao cho ta trọng trách!"
"Ngươi có biết tại sao Tang Tiên Thọ vẫn chưa giết ngươi không?"
Giọng nói phiêu miểu kia hỏi.
"Đương nhiên là luyến tiếc tên nghĩa tử chính là ta đây."
Ngỗ Quan Vương nói:
"Ta còn phải phụng dưỡng ông ta lúc về già chứ!"
Thanh âm phiêu miểu kia lại nói:
"Ngươi không cần phải lo lắng, không ai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ta và ngươi đâu."
"Có ai nghe thấy hay không cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của ta với Tang phụ!"
Ngỗ Quan Vương có vẻ đã hơi tức giận, sau khi dừng một chút mới nói:
"Vậy ngươi nói xem là vì sao?"
So với cảm xúc phong phú của Ngỗ Quan Vương, thanh âm phiêu miểu kia vẫn luôn ổn định, không có một chút gợn sóng nào:
"Bởi vì ngươi vẫn chưa giao ra căn bản pháp, hơn nữa Đạo thân của ngươi rất có giá trị nghiên cứu, ý chí của ngươi vô cùng kiên cường - có thể thử nghiệm ý tưởng của hắn một cách đầy đủ, hoàn thiện bí pháp tra tấn của hắn."
"Căn bản pháp là như thế nào, ta hoàn toàn không biết ngươi đang nói cái gì. Ta không có giấu giếm gì đối với cha mình. Ngay cả ba mươi sáu thức Xuân cung ta trân quý nhất cũng đã nói cho ngài ấy biết rồi!"
Ngỗ Quan Vương tức giận nói:
"Ngươi đừng hòng chia rẽ hai người chúng ta!"
"Ngươi nghi ngờ Tang Tiên Thọ đang nghe lén?"
"Làm sao có thể gọi thẳng tên của lão nhân gia ngài như thế! Ngươi nhất định phải tôn trọng cha ta!"
Giọng nói phiêu miểu kia dừng một chút, nói:
"Cơ Phượng Châu là con rùa nhỏ, Cơ Ngọc Túc là con rùa già nhỏ."
"Còn dám vô lễ với Thiên tử đương kim!"
Ngỗ Quan Vương tức giận nói:
"Ngươi vậy mà dám sỉ nhục Thái tổ ta!"
"Ngươi thật đúng là lòng son dạ sắt."
Giọng nói phiêu miểu kia nói:
"Vậy thì thôi. Coi như ta chưa từng đến - ngươi cũng sẽ không nhớ đến ta."
"Tùy ngươi!"
Ngỗ Quan Vương thề son sắt:
"Ta nhất định sẽ tố cáo ngươi, yêu nhân, chờ xem Tang phụ của ta xử lý ngươi như thế nào! Ngươi sẽ phải trả giá đắt cho sự vô lễ của mình!"
Rất nhanh hắn liền hiểu ra, những gì thanh âm phiêu miểu kia nói cũng không phải gạt người.
Hắn cảm nhận được một cách rõ ràng, đoạn ký ức này của mình đang nhanh chóng biến mất - bản thân hắn tinh thông việc thường xuyên hoán đổi thân thể, rất am hiểu việc xử lý ký ức, rất nhạy cảm với phương diện này.
Cho nên hắn lập tức nói:
"Chờ một chút!"
"Ngươi là ai?"
Hắn hỏi:
"Nếu như muốn giao dịch, ít nhất ta cũng phải biết mình đang giao dịch với người nào chứ?"
"Ta là ai? Thời gian trôi qua đã quá lâu, ta cũng đã sắp quên mất..."
Thanh âm phiêu miểu kia nói:
"Nhưng ngươi có thể gọi ta là Địa Tạng."
"Quả là một cái tên uy phong, chắc hẳn bản thân ngài cũng giống như vậy!"
Giọng điệu của Ngỗ Quan Vương lập tức trở nên nịnh nọt:
"Không biết trong cuộc giao dịch này, ta cần phải trả giá những gì?"
Thanh âm phiêu miểu kia nói:
"Ngươi chỉ cần cố gắng trốn thoát là được. Còn ta sẽ giúp ngươi làm được điều này."
"Còn có chuyện tốt trên trời rơi xuống như vậy sao?"
Ngỗ Quan Vương không hề che giấu hoài nghi của bản thân mình:
"Ta không tin mình lại có vận khí gặp được người tốt như vậy."
"Không cần phải cố gắng định nghĩa, ta không nằm trong bất kỳ định nghĩa nào của ngươi."
Giọng nói phiêu miểu kia đáp:
"Nhất định phải trả giá thứ gì đó, ngươi mới có thể xác định chuyện này sao? Hiện tại ngươi như vậy, có thể trả giá được thứ gì chứ?"
"Ta có một khỏa chân tâm!"
Ngỗ Quan Vương thành khẩn nói:
"Nếu như ngài không chê, ta nguyện bái làm..."
Giọng nói phiêu miểu kia trực tiếp ngắt lời hắn:
"Lần sau ta sẽ lại đến tìm ngươi."
Rầm rầm - phía trên thuỷ lao truyền đến tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất.
Mọi thứ đều quy vào im lặng.
Ngỗ Quan Vương chậm rãi cúi đầu, liếm một chút dược thuỷ mang đến thống khổ tột cùng, dùng để làm ẩm đôi môi khô khốc của mình. Hắn chợt nở nụ cười.

Rời khỏi phía tây Vị Hà là Vũ Quan, phóng tầm mắt vạn dặm là có thể nhìn thấy Ngu Uyên.
Trước giờ luôn nghe nói đến danh tiếng của Hàm Dương, nhưng chưa từng được tận mắt nhìn thấy nơi này.
Khương Vọng cũng không có tâm trạng ngắm nhìn đô thành Tần quốc, một mình cầm kiếm xuống Vũ Quan.
Lại bay ra khỏi Nam Vực, lại một lần nữa bay về phía Ngu Uyên, tâm trạng của hắn từ trong một loại nặng nề giải thoát ra, lại gánh vác một loại nặng nề khác.
Cuối cùng hắn lơ lửng trên không trung Vị Thuỷ.
Ngu Uyên không phải là chỗ sóng êm gió lặng, Khương Vọng hắn cũng không phải là người có thể quét ngang Ngu Uyên.
Chém giết mười tám vị Chân nhân dị tộc càng không phải là chuyện dễ dàng, mà chính là kỳ tích phải dùng tính mạng để tranh giành.
Sau Vũ Quan là một trong những nơi hung ác nhất hiện thế. Nếu như hắn không thể lấy trạng thái tốt nhất để ứng phó, bất hạnh chết trận ở chỗ kia cũng không có gì phải oán trách.
Nhưng... nói dễ hơn làm!
Vị Thuỷ cuồn cuộn, sóng nước trong vắt soi bóng người.
Đối với con sông lớn ở Tây Cảnh này, ấn tượng sâu sắc nhất của Khương Vọng là năm đó Hướng Tiền từng giao chiến với Tần Chí Trăn ở đây.
Gã lấy Duy Ngã Phi Kiếm làm nền tảng cho trận đại chiến ở Hoàng Hà chi hội. Gã cũng bị Tần Chí Trăn ra mặt bênh vực Vệ Du, đánh chìm xuống đáy sông.
Giờ phút này Hướng Tiền là một trong những người cạnh tranh danh hiệu Thần Lâm đệ nhất thiên hạ, Tần Chí Trăn lại là Thái Hư Các viên danh tiếng vang dội. Giữa hai người vẫn còn chênh lệch một cảnh giới.
Khương Vọng dừng lại ở đây là muốn viết thư cho Thanh Vũ.
Hắn chê vân hạc quá chậm, trải rộng giấy viết thư trong Thái Hư Huyễn Cảnh ra, viết:
"Thanh Vũ trên mây, thấy thư như gặp mặt: Gần nhất như thế nào."
Lại gạch bỏ, Viết lại.
"Muội có bận không?"
Lại gạch bỏ.
"Nói cho muội một chuyện, Quang Thù rất buồn cười, hắn..."
"Biên Hoang..."
"Gia hoả Trung Sơn Vị Tôn này rất nhàm chán..."
"Phong cảnh Nam Vực thực sự rất đẹp, lần sau chúng ta cùng..."
Gạch bỏ hết toàn bộ.
Khương chân nhân chậm rãi thở dài một hơi.
Lần này hắn phải suy nghĩ một hồi lâu mới bắt đầu viết.
"Có một chuyện huynh muốn nói với muội. Huynh từng nợ một người ân tình rất lớn, người đó..."
Lại dừng bút.
Nhân sinh đến đây như bút treo, muốn viết lại có chút do dự.
Đầu bút vô thức vẽ hai cái trên giấy viết thư, Khương Vọng nhíu mày, dứt khoát vo tờ giấy viết thư thành một cục.
Hắn hít sâu một hơi, lại lấy ra một tờ giấy viết thư, viết cho Tần Chí Trăn.
"Ta đang ở Vị Hà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận