Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 239: Tin người, người cũng tin

Hôm nay nếu không có Tô Tú Hành, có lẽ Hồ Thiểu Mạnh đã cướp mất Thiên Thanh Vân Dương, chạy xa ngàn dặm.
Cho nên mặc dù hắn rất ngang ngạnh lên tiếng không thuận, Khương Vọng cũng không có ý định làm gì hắn.
Đương nhiên, vẫn chưa mở cửa thiên địa, dù có độn pháp hành hỏa kia, cũng chưa chắc đuổi kịp Tô Tú Hành xuất thân sát thủ cũng là một nguyên nhân...
Khương Vọng nắm Thiên Thanh Vân Dương quay đầu lại, thấy Trúc Bích Quỳnh với đôi mắt đỏ bừng.
"Ngươi thiếu ta một ân huệ." Trúc Bích Quỳnh nói thẳng.
Nàng chính là một nữ nhân luôn nói thẳng không giấu giếm như vậy, có thể chờ được đến khi Tịch Tử Sở đi rồi mới nói, đã hiếm thấy lắm rồi. Khương Vọng đương nhiên không khó chịu chút nào, càng không chối được.
Lúc ấy nếu không có nàng hỗ trợ, chỉ dựa vào một mình Tô Tú Hành, hẳn đã không cản được Hồ Thiểu Mạnh.
"Ngươi muốn cái gì?" Khương Vọng hỏi.
"Giúp ta giết Hồ Thiểu Mạnh!" Trúc Bích Quỳnh nghiến răng nghiến lợi: "Tỷ tỷ ta chính là do hắn làm hại."
Khương Vọng tiện tay ngưng kết mộc khí, dùng thanh đằng cột chặt Thiên Thanh Vân Dương, nhét vào ngực áo.
"Độc Cô Tiểu!"
Hắn gọi Tiểu Tiểu: "Không phải ngươi muốn đi theo ta làm việc à? Hầm mỏ này tạm thời giao cho ngươi phụ trách, ngươi tới xử lý những chuyện có liên quan, trấn an thợ mỏ. Ta sẽ bảo Hồ quản sự phối hợp với ngươi."
Quay qua Trương Hải: "Liên quan đến chuyện siêu phàm, thì ngươi xử lý. Xử lý không được, thì chờ ta về."
Nói xong, hắn đã cầm kiếm xoay người.
Đại chiến kết thúc, lúc này hẳn phải là lúc kiểm tra thu hoạch, những gì tiêu hóa được, mọi chuyện khác đều đặt ra sau.
Nhưng cả công kích người mang mặt nạ xương heo ở ngoài hầm mỏ, hay chặn Hồ Thiểu Mạnh trong hầm mỏ, Trúc Bích Quỳnh đều có đóng góp, có thể nói là mạo hiểm đến tính mạng.
Mang ơn cũng là do Khương Vọng tự đưa ra.
Nên lúc này nàng nói ra yêu cầu, hắn phải làm được.
"Ngươi đi ngay bây giờ?" Trúc Bích Quỳnh vội la lên: "Ta đi với ngươi."
"Đi giết người, ngươi đi theo chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ. Ở lại hầm mỏ đi, đại chiến xong, không tránh được lòng người khó đoán. Trương Hải chưa hẳn có thể một mình giải quyết được, ngươi ở lại chỗ này mới là giúp ta."
Khương Vọng vô tình hữu ý nhìn Hướng Tiền một cái, nhận lại thận châu từ tay Trúc Bích Quỳnh, nói tiếp: "Ta sẽ mang đầu Hồ Thiểu Mạnh về cho ngươi."
Trong Bạo thực chi lực của người mang mặt nạ xương heo, Trương Hải hoàn toàn không có lực phản kháng, chỉ có thể thấy cái gì thì ôm cái đó, khổ không nói hết, thế mà cái kẻ lúc nào trông cũng chán chường vô dụng Hướng Tiền này, dưới lực lôi xé của Bạo thực chi lực, dưới chân lại như mọc rễ.
Thường ngày hắn đúng là đã che giấu rất tốt, nhưng trong tình huống vừa rồi, thì không che giấu được nữa. Đương nhiên không thể qua được ánh mắt lúc nào cũng chú ý vào chiến trường của Khương Vọng.
Nhưng Hướng Tiền chẳng qua cũng chỉ là ẩn giấu thực lực, chứ không lộ ra ý đồ hay âm mưu gì khác. Mỗi người đều có bí mật của mình, Khương Vọng không phải là không thể dung bí mật của người khác.
Cái nhìn kia vừa là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Chạy ở trên quan đạo, cuốn bụi mù lên cuồn cuộn.
Khương Vọng vừa chạy nhanh, vừa thi triển Truy Tư.
Mới vừa giao chiến xong, Hồ Thiểu Mạnh để lại rất nhiều vết tích.
Tiểu thảo cúi đầu, không ngừng truy tìm tung tích. Môn đạo thuật này khi luyện đến cấp cao, có thể trực tiếp truy tìm được người hoặc chuyện khắc trong trí nhớ, không cần phải có đầu mối khác.
Hiện giờ nó đang bị giới hạn bởi phẩm cấp của Diễn đạo đài, không thể suy diễn lên đẳng cấp cao hơn.
Hướng cỏ nhỏ cúi đầu, là Thanh Dương trấn.
Giống với hướng mà Khương Vọng suy đoán.
Nhìn từ góc độ của Hồ Thiểu Mạnh, Khương Vọng đã lấy được Thiên Thanh Vân Dương, lấy được thu hoạch cuối cùng, nên sẽ không còn lý do đuổi giết Hồ Thiểu Mạnh.
Hơn nữa Tịch Tử Sở sẽ tìm đến hầm mỏ rất nhanh, giữa hai người sẽ còn có một trận tranh đấu.
Trở về Thanh Dương trấn nghỉ ngơi cũng được, thu thập tài sản dời cả nhà đi cũng được, trong thời gian tới, nơi này sẽ là nơi an toàn của hắn.
Nhanh chóng đi hết quan đạo, do hồi trước đã từng đi một lần, Khương Vọng quen đường quen nẻo, đến thẳng Hồ phủ.
Ngoài cửa đậu mấy chiếc xe ngựa, rất nhiều người làm đang ra ra vào vào bận rộn khiêng vác.
Đắc tội cùng một lúc cả Trọng Huyền gia lẫn Tịch gia, trừ phi dập đầu cầu xin tha thứ, và được tha thứ. Nếu không thì không còn khả năng ở lại Dương quốc, nước Tề càng không có đường ra. Nhìn dáng vẻ này của Hồ gia, hẳn là định dời cả nhà ra đảo.
Khương Vọng chẳng cần phải nói nhiều với những người này, cứ thế cầm kiếm đi vào trong sân.
"Ta đến tìm Hồ Thiểu Mạnh, sinh tử tự quyết, người không phận sự tránh ra."
Người thường vốn dĩ rất sợ siêu phàm tu sĩ, thấy Khương Vọng tư thế tới mạnh mẽ, không ai dám lên tiếng cãi lại, vội bỏ món đồ đang giữ trong tay, chạy rào rào ra ngoài.
Trong viện không còn một mống.
Chỉ có một ông lão hơi tròn người, ngồi trên bậc thang của tiền đường. Đôi mắt đờ ra vô thần, so với lần gặp trước, thì già hẳn đi không biết bao nhiêu.
Người chạy hết rồi, ông ta mới như nhận ra.
Đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn Khương Vọng mang theo sát ý mà đến, nhưng không nói câu nào, chỉ im lặng nhìn.
"Hồ Thiểu Mạnh đâu?" Khương Vọng hỏi.
"Khương Vọng, Thiên Thanh Vân Dương ngươi lấy được rồi, ngón tay của ta ngươi cũng chặt rồi. Dù có đắc tội ngươi bao nhiêu, thì cũng phải hết rồi chứ!" Giọng nói giận dữ của Hồ Thiểu Mạnh từ căn phòng bên phải vọng ra, y nổi giận đùng đùng đi ra, bàn tay bị thương đã được băng vội vã: "Ngươi còn muốn gì nữa?"
Lời này nghe thì như có lý, nhưng thực chất lại rất buồn cười.
Ân oán bất hòa, làm gì dễ tiêu như vậy. Trên đời này làm gì có ai chủ động gây chuyện, sau đó còn tự định ra phạm vi đạo lý hậu quả với người ta.
Khương Vọng chẳng thèm nói nhảm, rút kiếm ra khỏi vỏ, bước tới.
Hàn mang như điện thoáng qua, cơ thể Hồ Thiểu Mạnh trong nháy mắt bị kiếm khí đánh nát.
Khương Vọng cầm kiếm nhìn một vòng, dưới đất không có máu thịt, đây chỉ là một ảo ảnh.
Hồ Thiểu Mạnh đã trốn rồi!
Y núp ở đâu?
Khương Vọng đột ngột nghiêng người.
Từ vị trí Hồ Thiểu Mạnh vừa đứng, dịch sang phải mười bước, Hồ Thiểu Mạnh xuất hiện ở nơi đó.
Mặt đỏ bừng, như vô cùng tức giận: "Khương Vọng! Làm việc đừng có không chừa đường lui, làm người đừng có làm tuyệt. Ngươi thật coi Điếu Hải Lầu ta dễ ăn hiếp phải không?"
Khương Vọng vẫn không nói lời nào, một kiếm hoành qua, chém vỡ lại là ảo ảnh.
Lần này, Hồ Thiểu Mạnh xuất hiện ở bên kia.
Lần này lại đổi giọng điệu: "Chỗ tốt đều bị ngươi chiếm hết, ngươi cần gì cứ phải chém tận giết tuyệt? Thiên đạo lưu một đường, nhân đạo hảo luân hồi."
Ảo ảnh giống thật như vậy, nhiều vô số kể, nháy mắt là ra, không giống chuyện một tu sĩ Thông Thiên cảnh có thể làm được, đã hoàn toàn vượt quá thực lực Hồ Thiểu Mạnh thể hiện ra.
Khương Vọng cơ bản không cảm nhận được Hồ Thiểu Mạnh thật sự đang ở đâu.
Truy Tư chỉ được tới viện này đã là cực hạn, không thể truy ra vị trí cụ thể hơn, dưới tình huống này không thể phát huy tác dụng.
Nhưng dù ra sao, nếu đã có ảo thuật mạnh như vậy, lẽ ra đã có thể nghênh ngang rời khỏi, sao vẫn còn phải ở đây nói nhảm nhiều như vậy?
Là không bỏ được thân phụ, người nhà, hay là... Không thể đi được?
Khương Vọng nắm chặt Trường Tương Tư.
Nếu hắn đã một mình tới đuổi giết Hồ Thiểu Mạnh, từ chối không cho Trúc Bích Quỳnh đi theo, đương nhiên hắn có cái để tự tin.
Mặc dù khả năng ảo thuật của hắn thua xa tu sĩ xuất thân Điếu Hải Lầu như mây với bùn.
Nhưng ảo thuật không phải đạo thuật vạn năng.
Nó có một nhược điểm nhất định, chính là bản thân người thi triển ảo thuật!
Khương Vọng cuốn kiếm bay lên.
Người như cơn lốc, kiếm tựa như con rắn bạc lướt đi.
Kiếm khí cuồng trào, kiếm cuốn cuồng triều.
Trong vòng ba hơi thở, đã chém vào tất cả mọi xó xỉnh của căn phòng kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận