Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1853: Tửu lư ý khí tằng thiếu niên (1)

Lúc đi ra từ Đông Hoa các, chuông Triều văn treo trên Quan Tinh Lâu đang vang lên văng vẳng.
Đã đánh thức tinh thần có chút hoảng hốt của Khương Vọng.
Hắn thật sự là đọc sách đọc đến mức choáng váng đầu óc, đọc đến mức nơm nớp lo sợ.
Tuy bình thường đúng là đã khổ công, nhưng một khi đọc không tốt, chính là tội khi quân! Áp lực thực sự quá lớn!
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Tề thiên tử triệu hắn đến Đông Hoa các, tốn hết một canh giờ, vậy mà chỉ kiểm tra tình huống học thuộc lòng hắn!
Trong thời khắc mấu chốt sắp sửa huy sư phạt Hạ này?
Văn võ cả triều đều đang chờ đợi ý chí của hắn. Mà vị thiên tử Đại Tề này…có phải rảnh rỗi quá không?
Nhưng loại buồn chán không làm chính sự trước khi đại chiến này, loại thảnh thơi trước khi triều nghị còn muốn trêu chọc một chút tử tước trẻ tuổi này. Quả thật làm cho người ta cảm nhận được một loại thong dong, một loại tự tin…
Thong dong hùng thị thiên hạ.
Tự tin nắm chặt càn khôn.
Hạ Quốc tính là cái gì? Bàn cờ này của thiên hạ, có gì khó khăn?
Khương Thuật hắn cũng chỉ tùy ý tâm sự, gọi người trẻ tuổi đến trước mặt thành thật học thuộc lòng, tiện tay hạ cờ... mà cờ hạ là núi đổ !
Đi cùng với bỉnh bút thái giám Khưu Cát, Khương Vọng đi ra ngoài cung thành, trong lòng thật sự cũng có một loại thản nhiên.
"Khương tước gia, ta sẽ không tiễn nữa."
"Công công xin dừng bước? Lâm Truy ta cũng sẽ không đi lạc."
Mãi đến lúc này, Khâu Cát mới cười.
Chỉ là vẫn không nói gì khác, trực tiếp trở về trong cung.
Khương Vọng còn chưa kịp suy nghĩ xem Khâu Cát có lời gì chưa nói hay không, đã thấy một chiếc kiệu lớn phía trước vén rèm lên.
Trọng Huyền Thắng vẫy tay với hắn: “Vào đi".
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngồi vào trong kiệu, Khương Vọng liền hỏi.
Cỗ kiệu đã khởi hành, kiệu phu bước đi như bay.
Trọng Huyền Thắng vẫn chen chúc với Thập Tứ, chỉ xua tay: “Trước tiên nói xem ngươi xảy ra chuyện gì! Đế Quân tìm ngươi làm gì?"
"Tìm ta đọc sách thôi." Khương Vọng đúng sự thật nói.
Trọng Huyền Thắng sửng sốt một chút, chắc là ngay từ đầu cũng không ngờ Tề thiên tử lại nhàm chán như vậy, nhưng lập tức nói: “Xem ra triều nghị hôm nay, sẽ quyết định nhân tuyển chủ soái phạt Hạ!"
Khương Vọng hoàn toàn không nghĩ ra hắn làm sao lại liên hệ hai chuyện này với nhau.
Nhưng hắn cũng đã sớm quen rồi.
Tin tưởng kết luận của Trọng Huyền Thắng là được rồi, quá trình phân tích không phải rất quan trọng.
Thế là nhún vai nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
"Nam Dao." Chắc là Trọng Huyền Thắng còn đang suy nghĩ về tình hình chính trị, có chút thờ ơ: “Quân cờ đã hạ rất lâu, đến lúc thu lại rồi.”
Quận Xích Dương, thành Nam Dao, Liêm thị.
Là thế gia Chú binh sư đệ nhất Đại Tề.
Một trong ngũ đại thánh địa được thiên hạ Chú binh sư công nhận.
Đương nhiên cái gọi là “thánh địa” này chỉ là tên tuổi dọa người, còn lâu mới có thể so sánh với các loại thánh địa như Huyền Không tự, Ngọc Kinh Sơn.
Giống như danh khí trong thiên hạ, đều phụ thuộc vào người, được nắm trong tay người khác. Chưa từng nghe nói người nào vì có binh khí nào mà cường đại, chỉ có binh khí vì cường giả mà thành danh.
Chú binh sư cũng phụ thuộc vào thế lực cường đại mà tồn tại, bản thân là không có sự nổi trội.
Mà thông qua quan hệ giữa Khương Vọng và Liêm Tước, Trọng Huyền Thắng đã âm thầm bố cục ở Nam Dao Liêm thị rất lâu.
Trong trận chiến phạt Hạ then chốt như vậy, trong thời khắc cạnh tranh cuối cùng với Trọng Huyền Tuân, hắn muốn thu nạp tất cả lực lượng của mình.
Khương Vọng đương nhiên cũng có thể hiểu được.
Thế là nhắm mắt lại muốn tu hành: “Đến gọi ta là được rồi."
"Không còn kịp rồi." Trọng Huyền Thắng đột nhiên hô: “Dừng kiệu!”
Kiệu dừng lại, hắn đẩy Khương Vọng một cái: “Chúng ta phải làm xong chuyện này trước khi kết quả triều nghị truyền tới thành Nam Dao. Đã không kịp ngồi kiệu."
Binh giáp Đại Tề ở Xích Dương, binh giáp Xích Dương ở Nam Dao.
Đương nhiên tầm quan trọng của Liêm thị là không thể nghi ngờ, sản lượng binh giáp của thành Nam Dao đương nhiên cũng được nắm chắc trong tay Tề Đình.
Nhưng cũng là đại quân xuất chinh, nhiều đội ngũ như vậy, một nhóm binh giáp ưu tú nhất kia, nên cho ai? Ai có thể mặc trước, ai có thể được bổ sung nhanh nhất?
Dưới đại mệnh lệnh của triều đình, Liêm thị cũng tương đối có tự do.
Phần quyền lực này rất quan trọng!
Cho nên lúc trước thập tứ hoàng tử Khương Vô Dong mới vọng tưởng nhúng chàm.
Đợi triều nghị kết thúc, nhân tuyển chủ soái phạt Hạ được định ra, như vậy đại chiến lập tức sẽ bắt đầu. Đến lúc đó trong đám người tham chiến, người tìm đến Liêm thị tuyệt đối sẽ không ít.
Cho nên Trọng Huyền Thắng nói, phải nhanh.
Thế là ngay ở trên đường Lâm Truy, ba người tung người lên, bay thẳng đến quận Xích Dương.
Tứ phẩm thanh bài trên người Khương Vọng và gia thế của Trọng Huyền Thắng, tại thời điểm này liền có tác dụng tương đối rõ ràng là hầu như không có ai tới kêu to gọi nhỏ…
Người có thể hô to gọi nhỏ với họ, có lẽ bây giờ còn đang tham gia triều nghị trong Tử Cực điện!
Ba người bay nhanh không gặp trở ngại, trực tiếp vượt núi qua đèo, qua quận vượt thành, không tới mấy canh giờ đã chạy tới thành Nam Dao.
Mục đích của Trọng Huyền Thắng vô cùng rõ ràng, trực tiếp đáp xuống trước từ đường Liêm thị.
Bọn họ nghênh ngang bay từ Lâm Truy một đường đến thành Nam Dao, lại trực tiếp đến từ đường Liêm thị, người của Liêm gia đương nhiên sẽ không còn ngây thơ vô tri.
Gia chủ Liêm gia Liêm Chú Bình dẫn theo mấy gia lão vội vàng chạy tới, sắc mặt không quá tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười: “Trọng Huyền công tử! Khương tước gia! Sao hôm nay lại đại giá quang lâm?”
"Nơi này không phải chỗ nói chuyện." Hắn đưa tay dẫn đường: “Ta thiết yến ở tửu lâu, kính xin hai vị thưởng thức."
Liêm Chú Bình hôm nay, so với ngày xưa khác nhau rất lớn!
Trước kia ngạo mạn, sau này cung kính.
Khương Vọng cũng không nói gì.
Trọng Huyền Thắng lại chậm rãi nói: “Ta thấy không cần đâu, có mấy lời cần nói trong tửu lâu, nhưng có mấy lời chỉ có thể nói ở đây!”
Liêm Chú Bình trầm mặt xuống: “Trọng Huyền công tử có ý gì?”
Hắn nói thế nào cũng là tộc trưởng của một gia tộc, là gia chủ của một gia tộc rất có danh vọng.
Thân phận Trọng Huyền Thắng có tôn quý như thế nào, dù sao cũng còn trẻ, dù sao vẫn còn chưa thừa tước…
Hắn đã miễn cưỡng tươi cười, không so đo với thái độ không kiêng nể gì của đối phương, sao còn hùng hổ bức người.
Trọng Huyền Thắng lại lười để ý tới hắn, chỉ nhìn trái nhìn phải, cao giọng nói: “Liêm Tước đâu?”
Trong lúc nói mấy câu như thế, trước từ đường của Liêm thị đã tụ tập rất nhiều tộc nhân Liêm thị.
Thân ảnh kiên định của Liêm Tước từ đằng xa đi tới, không nói lời nào, đám người tự động tách ra cho hắn một con đường.
Đúc ra thanh danh khí thiên hạ Trường Tương Tư, lại được Trọng Huyền Thắng trợ giúp kinh doanh mấy năm nay, uy vọng của hắn tại nội bộ Liêm thị đã sớm hơn hẳn ngày xưa.
Con đường mà đám người này lặng lẽ tách ra, chính là chỗ vinh dự của hắn!
Liêm Chú Bình hung tợn trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đó giống như cựu vương mới ngửi được khí tức của tân vương trong bầy sói: “Liêm Tước, ngươi là có ý gì? Hôm nay cấu kết người ngoài, tạo nên sóng gió, là muốn coi thường từ đường Liêm thị ta sao?!”
Khuôn mặt Liêm Tước là thứ khiến người ta không muốn nhìn, bởi vì thật sự không đẹp cho lắm. Nhưng vào thời khắc này, mọi người không thể không nhìn hắn.
Trước tiên hắn gật đầu với Khương Vọng, lại nhìn về phía Trọng Huyền Thắng: “Thời cơ đã đến chưa?"
Trọng Huyền Thắng nở nụ cười: “Nếu đến bây giờ, chúng ta còn cần cái gọi là 'thời cơ', vậy cố gắng mấy năm nay của ngươi, có thể nói là phí công vô ích! Ngươi không bằng đến trấn Thanh Dương rèn sắt đi, ta không bằng đến đó bán bánh bao cho rồi!”
Liêm Tước nở nụ cười, đương nhiên nụ cười cũng không đẹp mắt: “Đạo lý ta đều hiểu, nhưng tại sao ngươi lại bán bánh bao?”
Trọng Huyền Thắng bĩu môi nói: “Có người thích ăn!"
Liêm Tước nhìn Thập Tứ…
Lại tự mình an ủi nhìn Khương Vọng một cái.
Sau đó mới nhìn về Liêm Chú Bình, rất bình tĩnh nói: “Từ hôm nay trở đi, vị trí gia chủ Liêm thị đã thuộc về ta rồi."
Giọng điệu của hắn cũng không sục sôi, bởi vì hắn cũng không phải đang tuyên chiến, không phải muốn thảo phạt ai. Hắn chỉ là đang tuyên bố sự thật.
Có lúc hắn cũng cảm thấy hoảng hốt.
Hắn đã từng cho rằng tình cảnh gian nan giống như rãnh trời, đã từng quyết chí thề thay đổi cuộc sống, đã từng cho rằng phải trả giá tất cả, phấn đấu cả đời, hắn cũng thật sự có giác ngộ rèn sắt nuôi thân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận