Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2260: Hoang nguyên Thiên Tức

Mùa đông, Thiên Tức hoang nguyên không phải là một nơi thích hợp để đi lại.
Càng tới gần Thập Vạn Đại Sơn, tới gần lòng chảo Ngũ Ác, càng như vậy.
Bản thân Thập Vạn Đại Sơn đã là vùng đất hiểm ác, chướng khí tràn ngập, độc thú hoành hành, khí hậu hoặc sương giá hoặc nóng bức, cho dù là thể phách cường đại của Yêu tộc cũng không dễ dàng sinh tồn ở đây.
Lòng chảo Ngũ Ác còn hơn thế nữa.
Ác trong ngũ tạng, tim ác ở nóng, phổi ác ở lạnh, gan ác ở gió, lách ác ở ướt, thận ác ở khô - đây là ngũ ác.
Mà ác trong hiện thế, là một chữ “người”.
Người cũng có ngũ ác, là giết, trộm, dâm, ngông, ngu.
Nhân tộc sinh ra không sạch sẽ, trời sinh mang tội. Chính bọn họ xuất hiện gây ô nhiễm hiện thế, dẫn đến đại kiếp nạn viễn cổ xảy ra. Sau đó bọn họ còn dùng thủ đoạn hèn hạ, xâu chuỗi các tộc, liên thủ kết thúc thời đại huy hoàng của Thiên Đình Yêu tộc, cũng đuổi chủ nhân chân chính của hiện thế tới Thiên Ngục.
Thiên Ngục phong tỏa đến mười mấy vạn năm, chính là hành vi ác độc của Nhân tộc. Bọn chúng ý đồ dùng loại phương thức này, diệt sạch chủ nhân chân chính của hiện thế là Yêu tộc.
Viễn Cổ Yêu Hoàng hi sinh bản thân, khai mở hỗn độn. Vô số tiên hiền Yêu tộc sáng tạo sinh cơ trong tịch diệt. Phân thiện ác thanh trọc, định địa phong thủy hỏa, treo kim dương xích nguyệt, đốt Thiên Yêu pháp đàn...
Rốt cuộc cũng phá vỡ điều không thể, hoàn thành sự nghiệp vĩ đại, khai thác thế giới hỗn độn thành Yêu giới.
Mới có thổ địa màu mỡ ức vạn dặm này, cho Yêu tộc khả năng sinh sôi nảy nở phục hưng.
Nhưng nhân loại hèn hạ lại một lần nữa xâm nhập thế giới này, vượt giới như châu chấu, đến chỗ nào cũng không còn một ngọn cỏ, hủy Thiên Yêu pháp đàn, cải biến quy tắc thiên địa... ô nhiễm thế giới này.
Dũng sĩ Yêu tộc người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hi sinh vô số, cũng chỉ vây khốn bọn chúng ở trong lòng chảo Thập Vạn Đại Sơn, không cách nào trục xuất triệt để bọn chúng.
Lòng chảo khổng lồ bị Nhân tộc chiếm cứ được gọi là "lòng chảo Ngũ Ác", ý là nơi bị Nhân tộc ô nhiễm.
Bao nhiêu năm qua đi như vậy, mọi thứ trong "lòng chảo Ngũ Ác" dường như đã trở thành vật cố hữu.
Vài ngày trước Ly Cảm nghe một đồng tộc nói Nhân tộc và Yêu tộc cùng sinh ra tại Yêu giới, vì sao không thể chung sống hòa bình?
Có quá nhiều kẻ bất học vô thuật!
Tên kia cho rằng Nhân tộc cũng là cư dân bản địa của thế giới này, lại còn cảm thấy thế giới vốn đã tốt đẹp như thế, tài nguyên phong phú như thế, xóa nhòa hi sinh đổ máu rơi lệ của tiên hiền Yêu tộc, quên đi mối cừu hận tan biến thời đại huy hoàng của Yêu tộc!
Tích Lôi thành cách Nam Thiên thành cũng hơn một ngàn dặm, khu vực Nam Thiên thành Sương Phong cốc càng là chiến trường hiểm yếu nổi danh, nơi rèn luyện dũng sĩ. Ở nơi đó chiến sĩ Yêu tộc cùng chiến sĩ Nhân tộc chém giết qua bao năm tháng.
Nhưng trong số các tiểu yêu của Tích Lôi thành cũng có rất nhiều kẻ không biết lịch sử. Chỉ biết Nhân tộc là đại địch sinh tử, không biết Nhân tộc vì sao là đại địch sinh tử!
Mỗi tháng Tích Lôi thành đều có đại yêu cấp bậc Yêu Vương khai đàn giảng pháp, mỗi lần Ly Cảm đều đi nghe, cũng bởi vậy được biết rất nhiều tri thức. Nhưng càng nhiều tiểu yêu chỉ là ỷ vào bản lĩnh trời sinh sống qua ngày, căn bản là lười đi nghe giảng.
Điều này khiến Ly Cảm rất bất mãn, nếu một ngày kia hắn có thể trử thành Yêu Vương, nhất định phải ban hành pháp lệnh, cưỡng chế những kẻ lười biếng kia nghe giảng. Không nói bọn họ khắc khổ tu luyện trở nên mạnh mẽ cỡ nào, dù sao cũng phải hiểu lịch sử tộc quần một chút.
Đương nhiên, đó là chuyện rất xa xôi...
Hôm nay ở phía nam Thiên Tức hoang nguyên, phong đao sương kiếm phá tâm can.
Yêu tộc sinh ra đã có đạo mạch tự thông, yêu yêu đều siêu phàm, ngược lại không để ý đến những thứ này. Chỉ cần khí hậu không ác liệt như Sương Phong cốc thì đều có thể chịu đựng.
Hai chiến sĩ Yêu tộc một cao một thấp cười cười nói nói, đi phía trước nhất.
Ly Cảm làm đội trưởng chính là người cao nhất trong bọn.
Ba chiến sĩ Yêu tộc khác xếp thành một hàng dài, chậm rãi theo ở phía sau.
Tiểu đội của bọn họ không có nhiệm vụ chiến tranh gì đó - không tới cấp độ yêu tướng, căn bản là không có tư cách tham dự hiểm địa như Sương Phong cốc, mà phụ cận cũng không có chiến trường nào thích hợp cho bọn họ tham dự.
Nếu muốn đánh nhau với Nhân tộc, phải đi tới đại thành xa hơn.
Sở dĩ xuất hiện ở Thiên Tức hoang nguyên trong thời tiết quỷ quái này là bởi vì bọn họ là tiểu đội thợ săn tiền thưởng, tiếp nhận nhiệm vụ thưởng tiền của Phong Thần đài, vào núi săn bắt một loại độc trùng hiếm thấy.
Trong thời đại huy hoàng, Yêu tộc Thiên Đình là chủ nhân hiện thế, thống trị chư thiên, sắc phong vạn giới.
Phong Thần đài chính là sản phẩm của thời đại đó.
Sắc phong ở núi thì là Sơn thần, sắc phong ở sông thì là Hà thần, sắc phong vùng nào thì thống trị vùng đó.
Nhân tộc cũng từng có thời đại Thần đạo hưng thịnh, nhưng nói đến Thần đạo, Yêu tộc mới là tổ tông khai sáng đạo này.
Đương nhiên, Phong Thần đài trong thời đại huy hoàng sớm đã bị đánh nát, Thiên Đình Yêu tộc chỉ còn truyền thuyết. Phong Thần đài ngày hôm nay của Yêu giới, chỉ là đương đại chế tạo bắt chước tiền hiền của Yêu tộc.
Dù vậy, nó vẫn có giá trị không thể thay thế.
Chủ thể của nó ở Thái Cổ hoàng thành, phân đài trải khắp Yêu giới. Thậm chí có thể nói, ngoài Thái Cổ minh ước, nó là mối liên hệ quan trọng kết nối các bộ tộc Yêu tộc.
Các cường giả đỉnh cấp của Yêu tộc, thông qua tính thần thánh của Thái Cổ minh ước, thống trị Yêu tộc thiên hạ. Phong Thần đài lại khiến cho Yêu tộc bất kể chủng loại nào đều có thể tiếp xúc tích cực, đều có khả năng sát cánh chiến đấu.
Trên Phong Thần đài có các loại nhiệm vụ, lớn thì chiến tranh, nhỏ thì đưa thư. Thù lao của nhiệm vụ cũng đa dạng, thưởng tiền, thưởng binh khí, thưởng pháp thuật, không phải là trường hợp cá biệt, có thể thỏa mãn nhu cầu của tuyệt đại bộ phận Yêu tộc. Thậm chí trực tiếp tính công phong thần cũng có, ví dụ như nhiệm vụ chém đầu tu sĩ Nhân tộc Khương Mộng Hùng...
Ngoại trừ thù lao nhiệm vụ tương ứng ra, hoàn thành bất kỳ một nhiệm vụ nào, đều có tích lũy "Thần tích", Thần tích đạt đến cấp bậc nhất định, cũng có thể trực tiếp đổi lấy Thần vị.
Ly Cảm dám tự mình tổ chức một tiểu đội nhiệm vụ, điều tra, công kích, phòng ngự, cần gì cũng có. Tuy nói thực lực không được coi là xuất sắc, nhưng trong quần thể tiểu yêu chuyên làm nhiệm vụ Phong Thần đài ở Tích Lôi thành, cũng có chút danh tiếng.
Hoặc có thể gọi là "Tích Lôi thành tiểu toàn phong".
Lần này là tiểu công chúa nhà Thiên Chu nương nương muốn luyện một môn độc công tuyệt đỉnh, ra giá cao, cần gấp các loại độc trùng hiếm thấy làm tài liệu phối hợp. Thù lao thật sự phong phú, người đến “nhận việc” như bọn họ không chỉ có một hai đội.
Nhiệm vụ đã công bố ngày hôm qua, sở dĩ trời sáng hôm nay bọn họ mới đến là bởi vì cần chuẩn bị.
Ly Cảm là một Ngưu yêu thích đọc sách, tất nhiên khác với những kẻ lỗ mãng kia. Hắn chuyên tâm nghiên cứu nhiệm vụ, cuối cùng lựa chọn mục tiêu là một loại độc trùng tên là "Nhân Diện Biều".
Ban đêm, Nhân Diện Biều quá mức hoạt bát, tiểu đội bọn họ không nắm chắc tất thắng. Tới ban ngày thì không như vậy, chỉ cần tìm được hang của Nhân Diện Biều, nó đã chìm vào trạng thái ngủ say, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Loại độc trùng này rất hiếm thấy, lại hung ác, nhược điểm cực kỳ rõ ràng, là mục tiêu nhiệm vụ cực kỳ thích hợp. Hắn cũng phí mấy chén rượu mới nghe được từ chỗ một lão yêu hàm răng đã rụng.
Yêu tộc thường không quá tôn trọng người già, nhất là loại lão yêu tuổi cao sức yếu, càng ngày càng không có lực lượng. Cho đến nay rất nhiều bộ tộc vẫn còn bảo lưu truyền thống đuổi lão yêu suy nhược.
Ly Cảm thì khác, Ly Cảm rất ưa giao lưu với những lão yêu kia, lắng nghe trí tuệ trong yêu sinh của bọn họ. Vì thế thường bị lừa mất ba chén rượu, hai hạt vàng, hắn cũng không giận.
Hắn còn trẻ khỏe, hắn tin tưởng mình có khả năng vô hạn.
Tuy rằng huyết mạch của hắn cũng không cao quý, Yêu chinh hết sức bình thường. Nhưng ai bảo Yêu tộc bình thường không thể leo lên đỉnh cao? Bên Nam Thiên thành có một Thạch Tê Yêu Vương, chính là huyết mạch bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, chẳng phải cũng trở thành Yêu Vương uy phong lẫm liệt?
Trên đoạn đường đời, hắn đã chịu rất nhiều trở ngại. Ví như năm xưa sừng trâu của hắn bị kẻ thù đánh gãy một cái, cho đến bây giờ cũng chưa mọc lại.
Nhưng một cái còn sót lại, cũng được hắn luyện đến cực kỳ cứng rắn.
Hiện giờ điều hắn đắc ý nhất chính là đôi mắt trâu của hắn.
Như quả chuông đồng, tu luyện đồng thuật, có thể thấy được nơi cực xa.
Trong tiểu đội này, hắn kiêm nhiệm chỉ huy, trinh sát, trọng trách công kích, quả thực xứng đáng là Yêu tộc nòng cốt.
Đang nói nói cười cười cùng các huynh đệ bên cạnh, trong con mắt trâu bỗng phản chiếu một người trần truồng... người?
Sở dĩ còn có nghi vấn, là bởi vì Yêu tộc và Nhân tộc ngoại trừ Yêu chinh ra, ngoại hình vốn không có gì khác biệt. Những kẻ phàm nhân không thể siêu phàm kia ngược thì liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vẻ yếu đuối, còn tu sĩ Nhân tộc đã siêu phàm thì trê các phương diện đều sánh vai cùng Yêu tộc.
Duy chỉ có "Yêu chinh", là trời cao ban cho Yêu tộc dấu hiệu cao quý nhất, còn là đại biểu cho huy chương thần thánh của chủ nhân hiện thế.
Nó bẩm sinh đã có, không thể thay đổi, cũng không thể ngụy trang.
Muốn trở thành yêu tướng của Yêu tộc càng cần dựa vào thần thông trời sinh mà "Yêu chinh" thể hiện. Cho nên có phải Yêu tộc hay không, ngoài việc nắm bắt khí tức chủng tộc tương ứng, chỉ cần nhìn xem có Yêu chinh hay không là được.
Ly Cảm nghiêm túc đánh giá vị khách đột ngột gặp gỡ trên Thiên Tức hoang nguyên.
Thấy tên này có một cái đầu trọc bóng loáng, cùng với ngũ quan thanh tú, khuôn mặt rất góc cạnh.
Nói hắn giống nữ, lại có vẻ hơi hung dữ. Nói hắn giống nam, ngũ quan lại sạch sẽ ôn hòa như vậy.
Kẻ này đúng là kỳ quái, toàn thân sạch trơn, ngay cả lông mày cũng có.
Rất giống là tên ở phía Tây... Là tộc gì nhỉ?
Dưới xương trán rất đường cong, mang đến một chút cảm giác sắc bén.
Vai hõm sâu, giống như có thể đựng một ít sương tuyết.
Đường cong cơ bắp rõ ràng giống như cầm dao khắc lên, có một loại mỹ cảm gió sương điêu khắc sông băng.
Nhưng càng khiến Ly Cảm cảnh giác hơn là những vết sẹo đáng sợ nằm ngổn ngang lộn xộn, trải rộng cơ bụng và cơ ngực của tên này... dữ tợn như vậy, tựa như là từng hẻm núi thâm thúy trên dãy núi liên miên.
Gã kỳ quái không thích mặc quần áo này, tuyệt đối là một phần tử nguy hiểm.
Hình như không có yêu khí?
Theo đường nét cơ bắp trên bụng, Mạnh Tây cảnh giác nhìn xuống...
Rầm!
Lục cục lục cục.
Cái đầu to lớn lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, sừng trâu còn nguyên vẹn chống xuống nền đất, đôi mắt to như chuông đồng đã mất đi thần thái, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Cả một đời kết thúc đột ngột như vậy đây.
Khương Vọng đã ẩn nấp chạy trốn suốt cả đêm, vẫn chưa hay biết mình đã đến nơi nào, trực tiếp sải bước tiến lên, chỉ tay liên tiếp giết ba tên chiến sĩ Yêu tộc, mới thu lại kiếm khí.
Hai Yêu tộc còn sót lại run lẩy bẩy.
Khương Vọng không nhanh không chậm ngồi xổm xuống, lột một bộ áo giáp của Yêu tộc có vóc dáng tương tự như mình - nguyên nhân giết hắn trước chính là đây.
Hắn vừa chậm rãi ung dung mặc quần áo, vừa nói với hai tên Yêu tộc còn lại:
"Ta hỏi, các ngươi trả lời, hiểu chưa?"
Giờ phút này hắn nói theo đạo ngữ, nghe âm tức biết ý, ngược lại cũng không sợ không cách nào giao lưu.
Nắm giữ đạo đồ, thành tựu Thần Lâm vô uổng, vô lậu, vô khuyết, hắn đã sớm có đủ năng lực thuật đạo. Viết đạo văn, nói đạo ngữ, đều không thành vấn đề.
Đương nhiên, so với ngôn ngữ Nhân tộc bình thường, nói đạo ngữ, viết đạo văn, bản thân đó cũng là một loại tiêu hao; không tốt cho trạng thái thân thể hiện tại của hắn. Nhưng hắn biểu hiện rất thong dong, lạnh lùng, cực kỳ áp bách.
Còn chưa biết đã phát sinh chuyện gì, đang trên đường đi, đồng đội lần lượt chết đi; hai tên Yêu tộc còn lại này, một tên là Hầu yêu, một tên là Mã yêu, tất cả đều bị dọa choáng váng, chân run rẩy không ngừng, trong lúc nhất thời ngoại trừ gật đầu còn lại không có phản ứng nào khác.
"Rất tốt."
Khương Vọng mặc quần áo xong, cũng mặc kệ có bẩn hay không, mùi vị có nặng hay không, lạnh lùng phân phó:
"Hai ngươi xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nhau, mỗi người vẽ một tấm bản đồ trên mặt đất, vẽ cho ta phương vị rõ ràng nơi này, nếu có một chỗ khác nhau..."
Hắn không trực tiếp nói ra lời uy hiếp, chỉ nhẹ nhàng búng ngón tay, chia ra ba luồng lửa, đốt sạch sẽ thi thể ba tên chiến sĩ Yêu tộc kia.
Hầu yêu, Mã yêu nào dám dông dài, lập tức ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ hình.
Mặc dù Khương Vọng chưa từng học bói toán, nhưng cũng từng tiếp xúc với Dư Bắc Đẩu và Nguyễn Tù, người trước đạt thành tựu tối cao về Mệnh Chiêm, người sau lại là tông sư Tinh Chiêm, Chân Quân quẻ đạo. Hắn cũng coi như có biết đôi chút về việc làm thế nào để tránh khỏi bói toán nhiều nhất có thể - mà đây chính là nguyên nhân hiện giờ hắn mới mặc quần áo vào người.
Mặc quần áo của chiến sĩ Yêu tộc, không chỉ là để che thân. Liên quan đến sinh tử, có gì xấu hổ mà phải che giấu?
Chủ yếu là vì lợi dụng vật phẩm mang theo khí tức Yêu tộc, tận lực giảm bớt cái "đột ngột" ở trong thế giới này. Để tránh bị những Tế ti cường đại của Yêu tộc dễ dàng "bài xích".
Thương thế trên người vẫn coi là nghiêm trọng, nhưng đối phó với mấy tiểu yêu này thì không hao phí khí lực gì. Khương Vọng nghiêm túc nhìn "bức họa" của hai yêu, thỉnh thoảng còn lên tiếng hỏi:
"Sương Phong cốc, chỉ cho ta xem, Sương Phong cốc ở đâu?"
Hắn hoàn toàn không biết đêm qua Tu Viễn tới Sương Phong cốc tìm hắn, đương nhiên hắn cũng thành công tránh được một đại đội chiến sĩ Yêu tộc đi tới Sương Phong cốc, trong đó không thiếu cường giả Yêu Vương.
Hắn càng không biết vào hôm nay, Khương Mộng Hùng đã đánh xuyên Sương Phong cốc, đích thân tới Nam Thiên thành.
Thậm chí hắn không biết cái tên "Nam Thiên thành" này, đương nhiên cũng không biết Nam Thiên thành ở nơi nào.
Hắn hoàn toàn không biết gì về lãnh địa Yêu tộc, chưa kịp bổ sung tình báo cơ bản nhất ở Viêm Lao thành, hắn đã đi theo Kế Chiêu Nam giết tới Sương Phong cốc.
Chạy trốn là một việc cần kỹ thuật, nhất định phải suy nghĩ. Cứ va loạn không đầu không đuôi, sớm muộn gì cũng chết rất thảm.
Cho nên nắm chặt tất cả cơ hội để gia tăng tri thức.
Bản đồ là quan trọng nhất. Nơi nào đi được, nơi nào không thể đi được, cũng nên có một chút hiểu biết đại khái.
Nếu không bất cẩn xông vào địa bàn của Thiên Yêu, dù có cẩn thận đến đâu cũng vô ích.
Yêu giới qua mười dặm đã là dị vực, qua trăm dặm đã khác biệt một trời một vực. Bên này Kim Dương rực rỡ, bên kia mưa to sấm sét cũng là chuyện thường xảy ra. Lúc sáng sớm, hắn cũng từng nhìn thấy hồng quang xuyên qua gió tuyết.
Nơi Nam Thiên thành kia đánh cho trời lay đất chuyển, kim dương mịt mờ bất định. Chỗ hắn đang đứng vẫn gió tuyết tràn ngập, thiên địa giá lạnh.
Khương Mộng Hùng có cuộc chiến của Khương Mộng Hùng.
Hắn có cuộc chiến của hắn.
Hắn sẽ không trông mong vào người khác, từ trước tới nay đều tự mình đối mặt với tuyệt cảnh.
Đương nhiên hắn cũng từng có ảo tưởng, nhưng Đổng A đã dạy cho hắn một bài học sâu sắc. Những ảo tưởng thiếu niên hão huyền đều tan biến theo thành Phong Lâm.
Từ đó về sau, hắn tự chống đỡ bản thân tiến bước.
Trong gió tuyết đêm qua, hắn từng cảm thấy trên cánh đồng hoang vu cùng ngọn núi lớn này, trong thiên địa chỉ có chính hắn tồn tại, quả thật vắng vẻ lạnh lẽo.
Nhưng hắn hiểu rất rõ, chỉ cần hắn làm ra một chút động tĩnh thuộc về Nhân tộc, nơi này sẽ lập tức trở nên vô cùng "náo nhiệt".
Nội thương ngoại thương không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn, đau đớn này khiến hắn càng thêm tỉnh táo.
Hiện tại hắn vô cùng cần nghỉ ngơi, nhưng nghỉ ngơi ở nơi nào lại là một vấn đề.
Yêu giới tuy lớn, nhưng không tồn tại vì Nhân tộc.
Đêm qua hắn dán sát bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, đi thẳng về hướng đông, cả đêm không dừng bước.
Đi được bao xa thì không có tính toán qua, vừa không dám lưu lại dấu vết tu sĩ siêu phàm của Nhân tộc, vừa không dám dừng lại nghỉ ngơi. Không biết Yêu tộc bố trí như thế nào ở Thập Vạn Đại Sơn, cho nên không dám xâm nhập sâu vào núi lớn, đại thành của Yêu tộc càng không dám tới gần... Cả chặng đường đều vô cùng cẩn thận.
Hắn đã sớm phát hiện ra đám Yêu tộc lạc đàn này, âm thầm theo dõi quan sát thật lâu, xác định bọn họ không có năng lực phản kháng, xác định bọn họ không thể trốn thoát cũng không thể nhanh chóng liên hệ với các Yêu tộc khác, hắn mới bước ra khỏi gió tuyết, ngang nhiên ra tay.
Hơn nữa, đối mặt với mấy tiểu yêu yếu đuối như vậy, hắn cũng vừa ra tay đã giết nhân vật nòng cốt, có thể nói là cẩn thận tới cực điểm.
Người ở Yêu giới, cả thế gian là địch. Một bước đi sai, chính là vạn kiếp bất phục.
Vậy nên hắn không muốn đạp sai dù chỉ một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận