Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2273: Thượng Nguyên Minh Châu

"Nhữ Thành, chúng ta nên trở về thôi."
Trong Ô Mông thành thuộc Mục quốc, Hách Liên Vân Vân nghiêm túc nói:
"Hách Liên tướng quân đã được tìm thấy, vết thương trên người hắn không thể để chậm trễ một khắc nào, phải lập tức đưa về. Ta phải tự mình tiễn hắn."
Lần này Hách Liên Hao Hổ đến đây là vì hộ tống Hách Liên Vân Vân đến Yêu giới rèn luyện, trước bàn tay của Thiên Yêu Sư An Huyền, hắn cũng anh dũng ra tay, liều chết chiến đấu.
Về tình về lý, Hách Liên Vân Vân đều nên tự mình đưa hắn trở về.
Triệu Nhữ Thành nói:
"Ta hiểu mà, ngươi đưa Hách Liên tướng quân về trước đi. Ta muốn ở chỗ này... tìm thêm một chút nữa."
"Không, chàng phải theo ta trở về."
Hách Liên Vân Vân nói:
"Thân phận của chàng mẫn cảm, bên phía Tần quốc sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu ta không ở bên cạnh, bọn họ có thể nuốt trọn chàng bất cứ lúc nào. Hơn nữa chàng có lưu lại Yêu giới này cũng vô dụng. Chàng là người vô cùng thông minh, nên biết lời ta nói là thật."
"Hôm nay nếu chàng là bậc siêu phàm tuyệt đỉnh, ta là Hoàng đế Đại Mục, ta có thể cùng chàng làm dấy lên một trận chiến tranh hai tộc, san bằng Thiên Tức hoang nguyên, tìm kiếm tất cả dấu vết của Tam ca. Nhưng ta chỉ là Hoàng nữ Đại Mục, chàng cũng còn đang mài giũa lần cuối trước khi Thần Lâm không còn gì tiếc nuối... Chúng ta đều còn xa mới đủ tư cách."
Nhìn cặp mắt màu xanh da trời kia, Triệu Nhữ Thành im lặng.
Chính bởi vì hắn đủ thông minh, cho nên hắn không cách nào tự dối mình.
Khi Thiên Yêu Sư An Huyền đột nhiên xuất hiện, muốn nuốt trọn cả chiến trường, hắn có thể làm gì? Làm cái gì cũng vô dụng. Tài nghệ trên người, không bằng hạt bụi.
Mà cảm giác bất lực như vậy...
Hắn đã cảm thụ rất nhiều lần.
Khi biết thân phận của mình, khi ngoài thành Phong Lâm, khi biết tin Đặng thúc qua đời, rồi lại tới giờ phút này, ngay lúc này.
Có trời mới biết lúc trước hắn cắt đi mái tóc dài, liều chết chém giết ở hoang mạc, liều mạng tu hành như vậy là vì cái gì.
Chẳng lẽ không phải là vì không muốn tiếp tục cảm nhận loại cảm giác bất lực này sao?
Rõ ràng hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng cuộc đời giống như một vòng tuần hoàn xấu xí.
Hắn vĩnh viễn sống trong câu chuyện vô dụng này, là nhân vật bất lực kia.
Bất luận hắn tự phụ là thiên tài, hay cam nguyện trầm luân.
Bất luận hắn là Triệu Nhữ Thành, hay là Đặng Kỳ, hoặc Doanh Tử Ngọc!
Năm đó sau khi Hoàng Hà hội kết thúc, hắn và Tam ca cùng nhau uống rượu. Lúc Tam ca đi, hắn nói với Tam ca:
"Tam ca, huynh đi nhanh một chút!"
Quả nhiên tam ca đi rất nhanh.
Có lẽ hắn sẽ không đuổi kịp...
Đương nhiên nhìn thấy được vẻ đau thương trong đôi mắt hoa đào, Hách Liên Vân Vân cũng dịu dàng nhìn lại:
"Ta sẽ nói với Vũ Nghi cô cô, để cho cô cô chú ý tới Thiên Tức hoang nguyên. Nếu có một ngày nhận được tin tức của Tam ca, cô cô sẽ đến trợ giúp ngay lập tức. Như vậy cũng tốt hơn so với việc chàng ở lại chỗ này làm người khác chú ý. Chàng thấy sao?"
Hách Liên Hao Hổ tuy cũng là tôn thất, nhưng huyết mạch lại xa xôi, không thân thiết như Hách Liên Vũ Nghi. Từ cách xưng hô của Hách Liên Vân Vân, cũng có thể thấy được điều này.
Đối với thỉnh cầu trịnh trọng của Hách Liên Vân Vân, chắc chắn Hách Liên Vũ Nghi sẽ coi trọng.
Đây quả thật là lựa chọn tốt nhất.
Triệu Nhữ Thành không im lặng quá lâu, bởi Hách Liên Hao Hổ bên kia không thể chờ đợi được.
"Vân Vân."
Hắn mở miệng nói.
"Ta ở đây. Ta vẫn luôn ở đây."
"Ba tháng."
Triệu Nhữ Thành nói:
"Để ta tự mình ở lại Ô Mông thành ba tháng... coi như là tu hành của ta."
Lý trí nói cho ta biết ta không thể làm được gì.
Nhưng tình cảm nói cho ta biết, ta muốn ở chỗ này nhìn xem.
"Nghiệt súc! Ngươi dám hại chết Khuyển đại thiếu, ta phải băm vằm ngươi ra thành trăm mảnh!"
"Giết hắn đi!"
"Thiêu chết hắn!"
"Không, không! Cứu mạng, cứu mạng với!”
Lưỡi đao và tiếng quát mắng đều đã tiêu tan.
Sài A Tứ mồ hôi đầm đìa mở bừng mắt, giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng.
Mắt hắn nhìn thấy, là ánh sáng xuyên thấu mái nhà. Bản thân vẫn còn nằm trên tấm giường ván gỗ quen thuộc kia. Trong lúc ngủ mơ không biết làm sao lại không yên giấc, tấm chăn lông kia quấn quanh người, cuộn lại mấy vòng ! cảm giác bị trói buộc trong mơ chính là do đó mà ra.
Vô thức sờ vào trong lòng, chạm vào vật lạnh cứng, Cổ Thần kính vẫn còn đó.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cơ bắp căng cứng một lần nữa lỏng ra.
Trở lại Ma Vân thành đã được ba ngày.
Ba ngày nay hắn ru rú trong nhà. Trừ đêm hôm trước tới quán rượu Lão Viên ở phố trước uống một chén rượu rẻ nhất, cố ý làm như vô tình dò la các loại tin tức, thời gian còn lại tất cả đều đợi trong căn nhà cũ này.
À đúng rồi, còn rút thời gian đi bán dược liệu. Cổ Thần tôn giả bảo hắn mọi chuyện như cũ. Cho nên hắn không chỉ bán dược liệu, còn quấn tiệm thuốc đòi thêm một khoản tiền lớn.
Sau đó trốn vào trong nhà không ra khỏi cửa.
Đây chính là cuộc sống của hắn.
Gian nhà cũ kỹ này là tài sản duy nhất mà gia gia để lại cho hắn.
Nhà chỉ có bốn bức tường trơ trọi, khóa cửa chỉ còn tác dụng an ủi tâm lý.
Mấy ngày chờ trong nhà này đương nhiên không phải hôm nào cũng ngủ ngon giấc. Việc hắn làm nhiều nhất là tu luyện, trước kia là thổ nạp và luyện đao, giờ là thổ nạp và luyện kiếm, luyện bộ Thiên Tuyệt Địa Hãm bí kiếm thuật.
Ngoài ra mỗi ngày đều phải nghi thần nghi quỷ kề sát tường nghe động tĩnh bên ngoài, quan sát xem có ai giám thị hắn, có ai đến bắt giữ hay không...
May mắn thay, trở về đã ba ngày vẫn không có ai đến gõ cửa.
Trong tòa thành thị này hắn không có bằng hữu, cũng không có ai nhớ đến hắn, cho dù là với danh nghĩa yêu hay là hận.
Hắn không xứng.
Điều này rất tốt.
Chân Yêu Khuyển Ứng Dương gióng trống khua chiêng điều tra trong rừng sâu núi thẳm, cũng không tra ra bất cứ kết quả gì.
Sau đó vị đại nhân kia còn đích thân tới Ma Vân thành, tìm tới Vũ gia, Viên gia, sự tình huyên náo xôn xao, toàn thành đều biết. Lúc ở trong quán rượu Lão Viên hắn cũng nghe được bảy tám phần.
Vũ Tín, Viên Mộng Cực, Khuyển Hi Tái, là cái gọi là "Ma Vân tam tuấn tài".
Mỗi người đều có thiên phú không tầm thường, gia thế bất phàm.
Trong đó Khuyển Hi Tái xuất thân từ là tông gia Khuyển tộc ở Ma Vân thành, cũng là hậu duệ trực hệ của Chân Yêu Khuyển Ứng Dương.
Cái gọi là tông gia và phân gia, chính là quan hệ chủ và tớ. Trước đây rất lâu, tông gia chính là Vương tộc. Về sau không cho phép đi quá giới hạn xưng là Vương tộc, sau nữa bộ tộc chuyển thành thành bang... Khuyển tộc trong thiên hạ không phải một nhà, mỗi thành có nguồn gốc của nó.
Tóm lại là, nhà của Khuyển Hi Tái chính là lãnh tụ của Khuyển tộc ở Ma Vân thành, có tư binh của mình, rất lợi hại.
Vũ Tín xuất thân từ tông gia Vũ tộc Ma Vân thành, cho dù thiên phú hay thân phận đều không thua Khuyển Hi Tái chút nào. Nhánh này cũng có Chân Yêu lão tổ, chỉ có điều ở tận Thái Cổ hoàng thành xa xôi.
Về phần Viên Mộng Cực, vị tuấn tài này xuất thân từ tông tộc không cường đại. Toàn bộ Ma Vân thành, số lượng Viên tộc cực kỳ thưa thớt. Nhưng có một điểm là, nghe nói lúc tuổi còn trẻ lão tộc trưởng Viên tộc của Ma Vân thành có một ít quan hệ với vị Thiên Yêu Viên tộc tiếng tăm lừng lẫy kia. Lúc thì nói là là bộ hạ cũ, Lúc thì nói là họ hàng xa.
Chính vì mối quan hệ này không nói rõ không sờ được này, khiến Viên gia ở Ma Vân thành tự có một loại địa vị siêu nhiên.
Đương nhiên, Viên Mộng Cực có thể đặt song song với hai người khác, vốn cũng không phải mượn nhờ quan hệ. Chỉ xét thực lực cá thể mà nói, còn trên hai vị kia.
Nguồn gốc sâu xa của danh hiệu tam tài tuấn này, ngoại trừ thanh danh đặt song song, còn vì bọn họ đang tranh giành trái tim của cùng một nữ yêu - Tiểu công chúa của Thiên Chu nương nương, con gái duy nhất của Chu Huyền đại nhân, được xưng là "Thượng Nguyên Minh Châu" Chu Lan Nhược.
Vị trí Ma Vân thành là khu vực tốt nhất trên Thiên Tức hoang nguyên, tài nguyên dồi dào nhất, một trong những nơi khí hậu bình thường nhất, cùng loại còn có mấy chỗ như Thiên Tức thành... cho nên gọi là là "Thượng Nguyên".
Chu Lan có thể đoạt được danh hiệu "Thượng Nguyên Minh Châu", cũng tức là nhan sắc xinh đẹp, danh vang khắp chốn, diễm lệ tuyệt trần nơi Thượng Nguyên.
Trực tiếp khiến anh hùng Thượng Nguyên đều phải khom lưng.
Cái gọi là tam tuấn tài của Ma Vân thành cũng là vì nàng mà giao tranh kịch liệt, công khai và ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau.
Trước đây từng có nhiều lần động thủ ẩu đả, thậm chí có một lần Vũ Tín lửa giận công tâm, còn kêu gào đòi tử chiến. Đương nhiên sau đó bị tộc trưởng Vũ tộc quất cho một trận roi.
Nhưng ít nhất chuyện này nói rõ, giữa ba vị Ma Vân tuấn tài này, đã thật sự nổi máu nóng, cũng thật sự ý quyết chiến.
Chẳng trách sau khi Chân Yêu Khuyển Ứng Dương tra xét không có kết quả trong Thập Vạn Đại Sơn, lại quay về Ma Vân thành điều tra.
Quá trình điều tra tất nhiên là tia lửa văng khắp nơi, náo nhiệt phi phàm, cuối cùng Chu Huyền đại nhân phải mang theo lệnh bài của Thiên Chu nương nương ra mặt mới dẹp yên được chuyện này, nhưng cũng không có kết quả gì đồn ra.
Chuyện Khuyển Hi Tái mất tích đã trở thành một trong những câu đố nan giải trong Thập Vạn Đại Sơn.
Các đại yêu tiểu yêu xôn xao bàn tán.
Có người nói là ác thú cổ xưa nào đó trong Thập Vạn Đại Sơn.
Có người nói là một lời nguyền rủa trong tuyệt địa nào đó, Khuyển Hy Tải không cẩn thận kích hoạt.
Còn có người còn buồn cười hơn, nói là Nhân tộc tìm tới.
Cho dù là Sài A Tứ tinh thần căng thẳng cao độ, cũng cảm thấy những tên kia thật sự buồn cười.
Nhân tộc mà thật sự trải qua trăm cay nghìn đắng tìm tới, cũng không đến mức chỉ giết một Khuyển Hi Tái.
Sao không nói càng ly kỳ hơn, cứ nói thẳng là Khương Mộng Hùng khởi xướng trận chiến tranh kia chính là nhằm vào Khuyển Hi Tái?
Sức nặng của Khuyển Hi Tái đến đâu!
"Thượng tôn?"
Sài A Tứ theo thói quen đưa một ít đạo nguyên vào, theo thói quen gọi một tiếng, theo thói quen không đợi được hồi âm.
Cũng chỉ vặn vẹo trên giường hoạt động gân cốt một chút, lật người rời giường, chuẩn bị tu luyện trong ngày. Trong bát của kẻ nghèo hèn thì từng hạt gạo đều quý giá, khó khăn lắm mới lấy được một bộ kiếm quyết tuyệt thế như vậy, hắn khổ tu không ngừng.
Nhưng vừa mới đứng dậy đi được hai bước, trong đầu đã có âm thanh vang lên.
"Mười năm trong hộp mài một kiếm, phải để nhân gian biết sương hoa!"
Một câu mở màn rất có văn hóa, tuyên cáo Thượng cổ Trì Vân Sơn Thần thức tỉnh.
Sài A Tứ vừa mừng vừa sợ:
"Thượng tôn! Ngài khôi phục rồi sao? Ta cảm thấy bây giờ ta lên làm thành chủ Ma Vân thành vẫn còn quá sớm, nên rèn luyện thêm nữa, không thì bắt đầu từ phò mã trước đã..."
Âm thanh trong gương nói:
"Chẳng lẽ tiểu yêu ngươi không biết, tu hành càng mạnh, một khi bị thương càng khó khôi phục. Đạo thể của ta đã bị phá hủy, nào dễ dàng khôi phục như vậy? Ngủ say mấy ngày nay, dùng bí pháp vô thượng chữa trị, cũng chỉ khôi phục được một phần vạn lực lượng mà thôi."
Sài A Tứ suy nghĩ một chút, có phần chờ mong hỏi:
"Tiểu yêu ngu độn, không biết một phần vạn lực lượng của Cổ Thần tôn giả, ước chừng là cấp bậc gì?"
Giọng nói trong gương tự có một loại tự tin của cường giả, thản nhiên hỏi:
"Thành trì mà ngươi đang ở, Yêu tộc mạnh nhất là ai?"
Sài A Tứ đáp:
"Tất nhiên là Chân Yêu Chu Huyền đại nhân!"
"... Kẻ mạnh thứ hai thì sao?"
Sài A Tứ suy nghĩ một chút rồi nói:
"Có thể là Yêu Vương Khuyển Thọ Tằng chăng! Lão nhân gia ấy là người đứng đầu Khuyển tộc ở Ma Vân thành, cũng là phụ thân của Khuyển Hi Tái."
Giọng nói trong gương tự tin:
"Giết hắn không phải việc khó!"
Sài A Tứ kích động vạn phần, Khuyển Thọ Tằng kia là cường giả cấp bậc Yêu Vương, trước đây còn từng trải qua chiến trường Nam Thiên, từng chém giết trực diện với Nhân tộc, đánh Nhân tộc trở về lòng chảo ngũ ác!
Loại cường giả cấp độ này, Cổ Thần tôn giả chỉ có một phần vạn lực lượng cũng có thể tiện tay giết chết?
Cổ Thần tôn giả trong thời đỉnh phong là cấp độ nào, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Mà ta kết giao cùng một vị đại nhân như vậy, thậm chí có thể cùng giường chung gối, có thể mang theo lão nhân gia bên người... Tương lai sẽ rực rỡ đến nhường nào?
Yêu binh là cái thá gì?
Yêu tướng hiện giờ còn chẳng muốn nghĩ tới!
Hắn có một mục tiêu nhỏ !
Tranh tài cao thấp cùng Vũ Tín, Viên Mộng Cực, xem ai mới là thiên tài đệ nhất Ma Vân thành, ai mới xứng với Chu Lan Nhược!
Sài A Tứ đang đắm chìm trong ảo tưởng, cười đến mức miệng cũng mở toang.
Trong gương một vị Cổ Thần nào đó lặng lẽ giải trừ ảnh hưởng rất nhỏ của Lục Dục Bồ Tát...
Sài A Tứ lập tức trở về hiện thực.
Hắn tỉnh táo lại, mở trừng trừng hai mắt:
"Đúng rồi, vậy với thực lực hiện tại của ngài, so với Chân Yêu Chu Huyền đại nhân thì sao?"
Trí nhớ của tiểu yêu này tốt quá, lòng hiếu kỳ cũng nặng quá đi!
Nhưng Cổ Thần đại nhân tự có khí độ đỉnh phong, giọng nói trong gương cao thâm khó lường:
"Dưới Chân Yêu ta vô địch, trên Chân Yêu đừng liên hệ."
Câu này đơn giản dễ hiểu.
Sài A Tứ gật đầu:
"Hiểu rồi!"
Đương nhiên hắn cũng không cảm thấy thất vọng, dù sao đây chỉ là một phần vạn lực lượng của Cổ Thần Tôn Giả. Dù sao trước đây mục tiêu của Sài A Tứ cũng chỉ là tiến vào quân chính quy, làm yêu binh mà thôi.
Giọng nói trong gương lại cất lên:
"Nhưng ngươi cũng không nên ỷ lại vào bổn tọa, gây chuyện thị phi. Hiện tại mỗi một phần lực lượng của bổn tọa đều rất quý giá, đều là vì trong thời gian ngắn sắp tới có thể trở lại đỉnh phong, dẫn dắt Yêu tộc trở lại vĩ đại.
Mỗi một phần lực lượng, đều không nên tiêu hao vô giá trị.
Mấy ngày trước chính là vì Khuyển Hi Tái kia cuồng vọng vô tri, động tới Lão Sơn ác linh, cho nên mới dẫn đến trận đại hủy diệt kia. Ta tự mình ra tay, hao phí lực lượng rất lớn, cũng không thể giữ được tính mạng người cầm gương, cho nên mới đến phiên tiểu tử ngươi nhặt được đồ tốt.
Cũng bởi vì phong ấn Lão Sơn ác linh kia, bổn tọa mới cần ngủ say mấy ngày, con đường trở về đỉnh phong lại tự dưng trì hoãn hồi lâu...
Tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ chuyện lúc trước, đừng giẫm vào vết xe đổ, làm ta thất vọng.”
Trong gương, sở dĩ vị Cổ Thần nào đó "ngủ say" trọn vẹn ba ngày mới mở miệng. Một là quả thật thể xác tinh thần mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Hai là vì muốn nắm giữ yêu ngữ càng thuần thục, lặp đi lặp lại học tập trong gương. Ba là vì quan sát Sài A Tứ này, thấu rõ tính cách của hắn, bổ sung hiểu biết về hắn.
Trang Thừa Càn lừa thần dối quỷ, là kẻ biết lừa gạt nhất. Trương Lâm Xuyên ban bố đại đạo khắp thiên hạ, cũng cực giỏi về mê hoặc nhân tâm. Sâm Hải lão long kia bố trí sắp đặt trong Sâm Hải nguyên giới bao nhiêu năm, sau đó bị giam cầm tại Ngọc Hành Tinh Lâu, mỗi lần liên hệ lại bắt đầu dụ dỗ hắn cởi trói...
Cổ Thần họ Khương nào đó không cần quá tốn tâm tư, lấy bừa một hai câu trong lời nói của những "thầy dạy vào đời" này là có thể dụ dỗ tiểu Khuyển yêu này xoay vòng vòng. Lại phối hợp với Lạc Lối, quả thực là nắm chắc trong tay.
Nhưng đến giờ phút này, vẫn phải gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Dù sao người trong nhà biết chuyện nhà mình. Trạng thái thân thể hiện tại của hắn, thật ra thật sự đối đầu với tên Yêu Vương Khuyển Thọ Tằng kia, chưa chắc đã có thể thắng được. Dù sao đối phương cũng là Yêu Vương hàng thật giá thật, mà hắn kém xa lúc đỉnh phong.
Vạn nhất Sài A Tứ này thật sự tin tưởng vào sự cường đại của Cổ Thần Tôn Giả, nổi tính ngông cuồng, gây chuyện thị phi lung tung, vậy thì chuyện vui lớn rồi.
Trong lúc cảnh báo, hắn cũng thuận tiện giải quyết suy đoán của Sài A Tứ về chuyện Khuyển Hi Tái.
Trải qua mấy ngày quan sát, hắn đã có một số hiểu biết về Sài A Tứ, biết rõ tên tiểu yêu này thật ra có chút khôn vặt, có triết học sinh tồn của mình.
Tiểu yêu này nhắc tới Yêu Vương Khuyển Thọ Tằng từng đến, cố ý đề cập một câu về Khuyển Hi Tái, thật ra là một loại mưu kế vặt thăm dò. Không dám hỏi thẳng, chỉ dám ám chỉ bóng gió.
Hắn làm Cổ Thần trong gương, đương nhiên phải giúp tiểu yêu này xoa dịu nghi ngờ, bảo ngươi không cần suy nghĩ nhiều, cố gắng phấn đấu.
Dù sao nếu người làm thuê không nỗ lực, làm sao địa chủ xây nhà mới?
Nếu tiểu yêu không liều mạng, lão gia gia ta sao có thể nhanh chóng trở lại đỉnh phong?
"Ngài cứ yên tâm!"
Sài A Tứ vỗ ngực cam đoan:
"Tiểu yêu không có ưu điểm gì khác, chỉ là trước giờ không gây chuyện, dù chịu uất ức cỡ nào cũng có thể nhịn được, thù lớn cỡ nào cũng đều có thể chịu đựng!"
Cổ Thần tôn giả trong gương thấu hiếu yêu ý:
"Đợi ta trở lại đỉnh phong, ngươi có thù gì cũng báo được, không cần phải nhịn nữa. Chỉ có điều hiện giờ, chúng ta đều cần ngủ đông. Đúng như câu nói, ‘Trăm kiếp sinh tử chưa quay đầu, thế gian siêu phàm có tuyệt đỉnh'!"
Sài A Tứ nổi lòng tôn kính.
Nghe một câu tùy tiện này, chính là triết lý lớn lao đến nhường nào!
Sài A Tứ hắn cũng từng đọc sách, dư vị vô cùng, dư vị vô cùng a!
"Không biết tiểu yêu có thể làm được những gì vì con đường trở lại đỉnh phong của ngài, mà?"
Hắn thành tâm thành ý hỏi.
Giọng nói vĩ đại trong gương đáp lại:
"Chăm chỉ luyện kiếm, sau khi luyện thành, bản tọa tự có phân phó. Mỗi một việc ngươi làm, đều sẽ ghi chép trên con đường trở lại đỉnh phong của bản tọa. Vinh quang của ta sẽ chia sẻ với ngươi!"
Cổ thần vĩ đại biết bao!
Chỉ cho đi, không đòi hỏi. Trước hết bảo để ta tu hành!
Sài A Tứ càng cảm thấy mình đã có quyết định chính xác nhất cuộc đời này, cầm thanh sắt gỉ, hăng hái đi vào trong nhà luyện kiếm.
"Đúng rồi."
Âm thanh trong gương lại rất tùy ý nói:
"Hình như lúc trước nghe nói bên phía Nam Thiên thành đang đánh trận, mấy ngày nay lúc ngươi tới quán rượu, tiện thể hỏi một chút chi tiết liên quan tới chiến trường Nam Thiên. Bổn tọa cần thông qua các chi tiết chiến trường, để phán đoán thực lực chỉnh thể hiện tại của Nhân tộc. Tiện thể cũng quan sát thêm, nhiều rồi không gặp, con nhện nhỏ kia có thay đổi hay không. Là bằng hữu, hay là cừu địch."
Con nhện nhỏ!
Cổ Thần lại gọi Thiên Chu nương nương là con nhện nhỏ!
Một cơn máu nóng, xông thẳng lên não. Sài A Tứ chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, thân thể như cưỡi gió bay lên.
Cường giả khủng khiếp như mặt trời ban trưa kia, tới chỗ Cổ Thần cũng chỉ là tiểu yêu mà thôi...
Sài A Tứ hắn có lý do gì mà không mơ một giấc mơ lớn cơ chứ?
Mục tiêu nhỏ của hắn, rất cần phải nâng lên trên thêm một cấp bậc...
Ma Vân tam tuấn, chẳng qua chỉ có thế. Các đại tông vương, xương khô trong mộ!
Chu Lan Nhược là hoa trong lòng bàn tay, Thượng Nguyên to lớn như vậy, chẳng qua chỉ là bồn tắm của ta.
Sài A Tứ cầm thanh sắt gỉ sét, trong những chiêu kiếm hoa cả mắt, đã thấy được cuộc đời Yêu tộc rực rỡ sắp tới !
Một ngày nào đó, ta cũng muốn đứng trên chín tầng trời cao, ngắm nhìn vị cường giả tuyệt thế uy phong lẫm liệt, quét ngang tám phương kia, thân thiết gọi một tiếng... con khỉ nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận