Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1014: Tuyên Hoài bá

Dù Liễu thị xuống dốc thế nào.
Liễu Ứng Kỳ cũng là gia chủ của Liễu gia, là Tuyên Hoài Bá đương đại.
Lão đích thân đến quán rượu đón Yến Phủ. Việc này đã không thể nói là lễ ngộ đến cực hạn, mà đã vượt qua phạm trù "Lễ ngộ".
Phá cách rồi!
Yến Phủ tuyệt đối không dựa vào quyền thế Yến gia mà kiêu căng.
Trái lại, khi nhìn thấy bóng dáng Liễu Ứng Kỳ xuất hiện từ phía xa, y vội vàng đứng lên, bước nhanh lên phía trước nghênh đón.
"Liễu bá phụ, ngài thật sự khiến vãn bối khó xử!"
Khương Vọng là bạn bè cùng thế hệ với Yến Phủ, đương nhiên cũng đứng dậy theo, không thể ngồi ngay ngắn.
Liễu Ứng Kỳ cười ha ha, từ xa đã vươn tay ra, sải bước đến gần, tóm chặt lấy tay Yến Phủ: "Hiền chất, hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi đến đây?"
Lão giống như hoàn toàn không nhớ rõ, sự khó xử lần trước, khi Yến Phủ đích thân đến từ hôn.
Vừa thân mật cầm tay Yến Phủ, lão vừa quay đầu nhìn về phía Khương Vọng: "Vị này là?"
Yến Phủ thuận thế rút tay ra, giới thiệu: "Vị này là bạn tốt của ta, Khương Vọng".
Ở Tề Quốc bây giờ, không cần phải giới thiệu, hai chữ Khương Vọng đã đủ rồi.
Khương Vọng cũng không ngạo mạn, chủ động lễ phép chào:
"Bái kiến Tuyên Hoài Bá."
"Thì ra là Khương Thanh Dương! Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn xa nghe danh!" Liễu Ứng Kỳ tỏ ra vừa mừng vừa sợ: "Phong thái sáng ngời, phong thái trác tuyệt!"
Khương Vọng và Yến Phủ nhìn nhau không để lại dấu vết.
Xem ra từ sau khi Yến Phủ đích thân đến từ hôn, gia tộc Liễu Ứng Kỳ sống cũng không dễ chịu...
Chỉ nhìn cảnh Liễu Ứng Kỳ đi ra ngoài, mở đường sớm, thuộc hạ đuổi người, lại có vệ sĩ đi tuần, phô trương đến đáng sợ.
Nhưng hạng người gì mới cần những thứ phô trương bên ngoài này để giữ thể diện?
Thí dụ như Trọng Huyền Trử Lương, dù y một thân một mình, tùy tiện ngồi ở đâu đó, cũng không ai dám không coi trọng y.
Mà Liễu Ứng Kỳ làm ra cảnh tượng lớn như vậy, chỉ để đón tiếp loại vãn bối như Yến Phủ mà thôi.
Dù Yến gia có thế lớn đến đâu, Yến Phủ cũng chỉ là một vãn bối.
Liễu Ứng Kỳ tới đón như vậy, sẽ không giúp Yến Phủ cảm thấy được tôn trọng, mà chỉ làm hắn cảm thấy áp lực nặng nề, áp lực trên phương diện đạo đức. Nhìn đi, ngươi hại chúng ta thành thế nào rồi. Ta đường đường là Tuyên Hoài Bá, hiện tại lại phải nịnh bợ ngươi như vậy.
Khương Vọng không khỏi suy nghĩ, đây có thể chính là mục đích của Liễu Ứng Kỳ?
"Chỉ chút danh tiếng mỏng manh, không đáng nhắc tới."
Khương Vọng cũng không am hiểu ứng phó loại tình huống này, nhưng nghĩ đến Yến Phủ càng khó đối mặt, cho nên hắn vẫn chủ động nói: "Bá gia, ngài quá long trọng. Lần này ta và Yến Phủ im lặng đến, chẳng qua là tự đến thăm hỏi, không có chuyện gì lớn cả."
"Đúng vậy" Yến Phủ bổ sung: "Nếu sớm biết Liễu bá phụđích thân ra nghênh tiếp, ta sẽ không dám gửi bái thiếp."
Khương Vọng và Yến Phủ chắc hẳn đã nói rất rõ ràng.
Nhưng Liễu Ứng Kỳ như hoàn toàn không nghe hiểu, cười vô cùng thân thiết: "Đến tìm Tú Chương à?"
Thậm chí, giọng điệu của lão cũng rất mập mờ.
Trong lòng Khương Vọng, ấn tượng với lão lập tức hạ xuống mức thấp nhất.
Nhân tài Tề Quốc đông đúc. Trong số nhân vật cao tầng mà Khương Vọng từng tiếp xúc, không phải ai cũng có phong thái trác tuyệt, nhưng phần lớn đều là nhân vật xuất sắc.
Chưa từng có ai giống như Liễu Ứng Kỳ này, như thuốc cao da chó, dính lên sẽ không gỡ xuống được.
Mà lão lại đường đường là Bá gia!
Lúc này, Khương Vọng cũng có thể hiểu được, vì sao với phong cách làm việc mưa thuận gió hoà, mà lúc trước Yến Phủ lại đích thân tới cửa từ hôn, bây giờ lại không chịu nổi tình cảnh lúc này. Theo loại thái độ này của Liễu Ứng Kỳ, nếu Yến Phủ không đích thân tới cửa, sao hôn sự này có thể huỷ được?
Điều khiến Khương Vọng sinh ra chán ghét nhất là...
Liễu Tú Chương và Yến Phủ đã huỷ hôn ước, hai người xem như không còn quan hệ gì.
Vì tạo ra cảnh tượng giả dối vẫn hòa thuận với Yến gia, Liễu Ứng Kỳ lại cố ý dùng giọng điệu mập mờ. Vậy lão đặt thanh danh của nữ nhi mình ở đâu?
Chuyện Khương Vọng nhìn thấy, đương nhiên Yến Phủ cũng thấy rõ ràng.
Y vốn quen tao nhã, lễ độ, giờ phút này sắc mặt cũng rất khó coi, chỉ miễn cưỡng nói một câu:
"Liễu bá phụ, ngài có việc thì cứ đi làm việc trước. Ta nói mấy câu với Liễu cô nương rồi đi".
"Không có việc gì, không có việc gì, bá phụ không bận!" Liễu Ứng Kỳ vẫn cười như cũ, dường như thật không cảm thấy sự kháng cự của hai người trẻ tuổi: "Đi thôi, bá phụ dẫn các ngươi về phủ!"
Nói đến mức này, trừ khi vạch mặt tại chỗ, dù sao Yến Phủ cũng không có khả năng xoay người rời đi.
Hai người chỉ có thể đi theo sau Liễu Ứng Kỳ, lên xe ngựa Liễu gia.
Trên xe ngựa, Liễu Ứng Kỳ nhiệt tình đến quá đáng, đích thân rót rượu cho Yến Phủ, Khương Vọng: "Khương Vọng lần đầu tiên đến Phù Phong quận của ta, phải không? Nhất định phải nếm thử mỹ thực đặc sắc của Phù Phong ta, ngắm cảnh đẹp của Phù Phong quận đôi chút."
Khương Vọng cũng chỉ đáp qua loa: "Lần này thời gian gấp gáp, lần sau ta nhất định sẽ đi xem."
"Ồ? Hiền chất vội vàng làm việc quan trọng gì à?" Liễu Ứng Kỳ dường như hoàn toàn không có chứng mực, dò hỏi tới ngọn nguồn.
"Việc tu luyện mà thôi, không có gì đáng nói." Khương Vọng càng trả lời qua loa hơn.
"A, tu luyện rất tốt. Người trẻ tuổi phải ôm chí lớn trong lòng, không thể sa vào ăn chơi. Sống trong gian nan khổ cực, chết bởi yên vui mà!" Liễu Ứng Kỳ lại bày ra tư thái của người từng trải mà bắt đầu dạy bảo.
Trái lại thật làm khó cho Yến Phủ, y còn có thể giữ phong độ từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng lựa ý hùa theo vài câu: "Liễu bá phụ nói đúng. Ta ghi nhớ lời này, trở về sẽ nghiền ngẫm thật kỹ."
"Trẻ con vẫn dễ dạy. Ta đã sớm nói rồi, Yến Phủ ngươi là nhân vật hạng nhất. Đúng rồi, Khương Vọng ngươi cũng thế. Tiền đồ của các ngươi đều không thể lường được. Trái lại, bá phụ già rồi..."
Thật sự là một đường ma âm rót vào não!
Mãi đến lúc xe ngựa dừng lại, Khương Vọng không kịp chờ đợi, muốn xuống dưới hít thở không khí trong lành.
Đây là một viện nhỏ độc lập, mà không phải là đại trạch Liễu gia.
Trước viện có vài cây liễu rủ xuống.
Cách đó không xa có một đầm nước, hoàn cảnh thanh tịnh, đẹp đẽ.
Hai hàng vệ sĩ một đường đi theo xe ngựa, lúc này cũng đứng trang nghiêm ở hai bên.
Liễu Ứng Kỳ đứng trước cửa sân, nói với Yến Phủ: "Hiền chất, Tú Chương ở ngay trong phòng. Ngươi có lời gì, cứ vào trò chuyện với nó. Nữ nhi này của ta có tính tình bướng bỉnh, không hiểu chuyện, có chỗ nào không biết lễ nghĩa, ngươi thông cảm cho nó."
Lão lại vô cùng tự nhiên nói với Khương Vọng: "Đến đây, Khương hiền chất, bá phụ dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp của Phù Phong quận, đừng quấy rầy bọn họ nói chuyện..."
Vì tạo ra cơ hội cho Liễu Tú Chương và Yến Phủ nói chuyện, người làm trưởng bối như lão thật sự rất nhọc lòng.
"Liễu bá phụ." Yến Phủ cẩn thận giữ cấp bậc lễ nghĩa suốt một đường đến nay, lên tiếng ngắt lời: "Ta đến tìm Liễu cô nương, để nói chuyện chính sự, không có gì phải giấu người khác, không cần tự đi giao lưu. Khương Vọng là người chứng kiến ta mời đến, chỉ e không tiện rời đi cùng ngài."
Khương Vọng hoàn toàn mặc kệ lời mời của Liễu Ứng Kỳ, chỉ đứng bên cạnh Yến Phủ, dùng hành động cho thấy lập trường của mình.
Liễu Ứng Kỳ lẳng lặng nhìn Yến Phủ một hồi, cảm thấy thái độ kiên quyết của y.
Tiểu nhi sao dám như thế?
Lão gần như muốn nổi giận.
Nhưng những năm gần đây, loại chuyện này, loại khó xử này...
Lão còn gặp ít sao?
Hiện tại Liễu gia nào có lực lượng để ủng hộ lão thật sự "dạy dỗ" Yến Phủ?
Liễu Ứng Kỳ vẫn nhếch miệng cười: "Người đâu, đi thông báo cho tiểu thư, có khách quý tới chơi."
Lão vẫn dùng giọng điệu hết sức thân mật nói chuyện: "Yến Tướng là thế thúc của ta, khi bé còn từng ôm ta, không phải thúc thúc ruột, mà còn hơn cả thúc thúc ruột! Cháu đích tôn của thế thúc ta tới đây, hai nhà đã có tình cảm thật tốt nhiều năm, bảo nó không nên coi nhẹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận