Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1270: Giằng co

Câu chất vấn này của Khương Vọng, câu từ khí phách, thanh âm nghiêm khắc, khiến cho những thị vệ canh gác ngoài cổng thành kinh ngạc đến mức toàn thân run rẩy, cơ hồ như muốn quỳ xuống mặt đất.
Thân là một Đế Sử, tự bản thân mình đều đã mang theo thiên uy.
Khương Vọng một mình đứng ở đây, nhưng sau lưng hắn là toàn bộ đế quốc Đại Tề! Tất nhiên đế quốc Đại Tề cũng bao gồm cả tòa Tức Thành nho nhỏ này. Đứng trước cơn thịnh nộ của thiên tử, ai có thể không hoảng sợ cơ chứ?
Chỉ có duy nhất Điền An Bình đang đứng trước cổng thành, nghiêng nghiêng đầu một chút, tựa hồ có chút không hiểu. Sau đó y nói:
"Ngươi có chỉ, đi vào rồi tuyên".
Lúc này, y và Khương Vọng đang đối mặt nhau qua một cái cổng thành.
Một người ở trong thành, một người thì ở ngoài thành. Y thế mà lại mời Khương Vọng tiến vào trong thành!
Khương Vọng nhìn thẳng vào bên trong ánh mắt của Điển An Bình, sau khi có chút hoang mang bối rối lúc ban đầu, bây giờ chỉ thấy sâu thẳm bên trong chỉ có sự hờ hững và điên cuồng đan xen, đến gió ở Tức Thành cũng như bị kiềm nén, chỉ có thể quanh quẩn ở sát mặt đất gần cổng thành.
Đến cả con đường thẳng tắp phía sau lưng Điển An Bình cũng không có một bóng người. Các thương hộ ở hai bên đường hôm nay cũng dường như đã đóng cửa toàn bộ.
Khương Vọng mặt không chút cảm xúc nào, chỉ nói: "Chỉ, bản quan đã tuyên rồi, tiếp hay không tiếp thì tùy vào bản thân ngươi. Bây giờ bản quan sẽ bắt trói Liễu Khiếu hồi kinh. Nếu như ngươi muốn kháng chỉ thì đi ra ngoài này thử thanh kiếm của ta."
Hắn nói xong liền trực tiếp rút ra Trường Tương Tư, thanh kiếm tựa như làn nước mùa thu đã được ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua.
Khương Vọng dùng kiếm không tiếng động mà cắt đứt sợi dây thừng đang treo Liễu Khiếu ở trên cổng thành kia, Liễu Khiếu liền ngay lập tức rơi xuống, bị hắn dùng tay trái nhấc lên.
Hắn cứ thế tay trái xách Liễu Khiếu, tay phải cầm kiếm, lạnh lùng nhìn thẳng Điền An Bình. Hắn không trực tiếp xoay ngoài đời đi. Rốt cuộc thì chẳng có mấy ai có thể dám liều lĩnh mà lưu lại phần sau lưng cho Điền An Bình cả.
Bây giờ bốn bề của tòa thành này đều cực kỳ im lặng.
Điền An Bình đứng ở bên trong cổng thành lặng lẽ nhìn Khương Vọng.
Các vệ binh đứng bên ngoài cổng Tức Thành im lặng theo dõi tất cả mọi chuyện, đến thổ cũng không dám thở mạnh, không dám phát ra nửa điểm tiếng động.
Khương Vọng sẽ không tiến vào tòa thành này, bây giờ nhìn lại thì có vẻ Điền An Bình cũng không có ý định sẽ bước ra khỏi cổng thành. Thế là Khương Vọng liền một tay xách Liễu Khiếu, bắt đầu đi lùi lại phía sau. Hắn đi không nhanh cũng không chậm.
Tốc độ mỗi bước đi đều giống nhau, như vậy giúp hắn bảo lưu sức lực nhưng cũng giữ được sự kiêng kỵ.
Trong toàn bộ quá trình di chuyển, ánh mắt của hắn và Điều An Bình từ đầu đến cuối đều chưa từng dời nhau.
Hắn liên tục lùi lại mười chín bước, đây cũng là mười chín bước duy trì của Thanh Vân Tiên Thái. Mà sau đó hắn mới tiêu sái xoay người, một tay nhấc Liễu Khiếu, một tay cầm kiếm, vạt áo xanh phiêu động, đạp trên thanh vân bước lên trời cao.
Vệ binh Điền Tứ Phúc nhìn theo bóng lưng của vị Đế Sử này đang rời đi, giống như nhìn một thiên thần. Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được một người dám đối chọi gay gắt với Điền An Bình Điền công tử như vậy. Coi như là gia lão trong gia tộc, thậm chí... Coi như là kể cả tộc trưởng đại nhân thì sự kiêng kỵ đối với An Bình công tử, cũng đều khó có thể che giấu. Chớ nói chỉ là những người khác trong Điền thị.
Hôm nay tên Liễu Khiếu kia mang khí thế hung hăng đến cỡ nào tiến vào thành, đã thế lại còn có một thân tu vi Thần Lâm, nhưng cuối cùng cũng bị treo lên trên cổng thành đấy thôi.
Hắn ta đến tận bây giờ vẫn khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc là một nhân vật như thế nào mà có thể ngạo nghễ như thế ở trước mặt An Bình công tử!
Thanh Dương Tử.... sao?
Điền Tứ Phúc nhịn không nổi quay đầu nhìn một cái thì thấy thân ảnh của An Bình công tử đã biến mất không thấy rồi. Hắn ta dùng dư quang chú ý đến các huynh đệ vẫn luôn quan sát mọi chuyện cùng hắn ta, họ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm nay.... cũng thực sự quá dài rồi!
Điền Tứ Phúc có tâm trạng của một người vệ binh thủ thành bình thường của chính mình. Mà Khương Vọng người đang đưa Liễu Khiếu về kinh chịu tội cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi nhìn thấy Điền An Bình, đối với tình trạng của Liễu Khiếu hắn có rất nhiều suy đoán, phỏng đoán có phải Điền Gia có cường giả ẩn tàng ra tay hay không. Mà sau khi nhìn thấy Điền An Bình, cái loại cảm giác nguy hiểm đột nhiên sinh ra lúc đó rõ ràng nói cho hắn biết, chính là tự tay Điền An Bình đã tạo ra tình trạng hiện tại của Liễu Khiếu.
Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên với Điền An Bình lúc trước ở Thất Tinh Cốc đã mang tới cho hắn một loại cảm giác kiêng kỵ sâu sắc rồi.
Loại cảm giác kiêng kỵ này tuyệt đối không phải đến từ việc hắn đã phá hư những chuyện mờ ám của Điền thị ở Tức Thành, hay là những chuyện điên cuồng mà Điền An Bình đã làm trong quá khứ. Mà là Điền An Bình người này có một khí chất gì đó cực kỳ nguy hiểm, giống như sự nguy hiểm này bắt nguồn từ chính bản thân y vậy.
Cảm giác áp bách mà Khương Vọng cảm nhận được từ trên người Điền An Bình là điều mà hắn chưa bao giờ cảm nhận qua ở bất kỳ tu sĩ Nội Phủ nào. Dù sao thì đối phương cũng là bị đánh xuống từ Thần Lâm Cảnh Giới, tất nhiên là có vài phần khác biệt mà các tu sĩ Nội Phủ khác không có, những tu sĩ ở cấp độ Nội Phủ cũng không thể có đủ khả năng để đánh giá y được.
Cái tên Lôi Chiêm Càn tự phụ và kiêu ngạo, vài lần bị hắn đánh bại nhưng vẫn tự tin tràn đầy mà tái chiến như thế, nhưng lúc đầu ở Thất Tinh Cốc khi đối mặt với Điền An Bình cũng không dám nói nhiều thêm một câu.
Cái này cũng đã đủ để thấy kinh khủng rồi!
Mà bây giờ Liễu Khiếu lấy tu vi Thần Lâm, có ý định muốn giết chết Điền An Bình tiến vào Tức Thành thì lại bị làm thành bộ dạng này. Khương Vọng dù có tự tin đến đâu cũng không nghĩ rằng bản thân có thể chiếm được món hởi nào từ trên tay Điền An Bình.
Lời mời tiến thành của Điền An Bình thực sự rất có cảm giác áp bách.
Chuyện xảy ra ở cổng Tức Thành ngày hôm nay rất nhanh sẽ được truyền đi khắp cả Tề quốc. Nếu như ngày hôm nay hắn mà lui bước và làm tổn hại đến uy danh của thiên tử thì hậu quả quả thật là có thể tưởng tượng trước được.
Hắn thực sự muốn tiến vào trong thành, nhưng như thế khác nào dùng chính tính mạng của mình để đánh cuộc xem Điền An Bình có bị nổi điên lên hay không.
Đánh cuộc xem một người điên có phát điên hay không, nghĩ thế nào cũng thật nguy hiểm. Thế là hắn lựa chọn trực tiếp đem Liễu Khiếu đi, đánh cuộc rằng Điền An Bình sẽ không đi ra khỏi cổng thành!
Lần trước nhìn thấy Điền An Bình ở Thất Tinh Cốc với lần này nhìn thấy y hoàn toàn không giống nhau. Lúc đó tay chân của y đều bị cùm lại, như một tù nhân, nhưng hôm nay cả tay và chân của y đều trống không.
Mà hôm nay từ đầu đến cuối, y đều đứng ở bên trong thành, lần "trở mặt" duy nhất, y cũng chỉ đưa ra "lời mời" Khương Vọng tiến thành.
Hắn phỏng đoán có lẽ Điển An Bình phải ở trong một trạng thái không rõ nào đó, có thể là phải đeo xiềng xích, thì mới không thể ra khỏi thành.
Có vẻ như Khương Vọng đã đặt cược đúng.
Đừng nhìn hắn mang theo Liễu Khiếu đi một cách ung dung tiêu sái, trông không có vẻ gì là sợ hãi, nhưng nếu Điền An Bình thực sự đuổi ra bên ngoài cổng thành, hắn khẳng định trước tiên sẽ bỏ Liễu Khiếu lại mà chạy trốn.
Thực lực như thế nào thì làm chuyện đó, Đại Tề gia đại nghiệp đại, có rất nhiều cường giả có thể áp chế người này, hắn không phải mạo hiểm như vậy.
Thực sự thì bắt Liễu Khiếu về kinh không phải việc nguy hiểm gì, nhưng điều kiện tiên quyết ở đây là "đối thủ" phải là Liễu Khiếu.
Nếu đối thủ bị thay thế thành Điền An Bình thì không thể đoán trước được có nguy hiểm gì hay không.
Đây chính là lý do người như Điền An Bình lại khiến cho người khác cảm thấy kiêng kỵ như vậy.
Có thể nói, chuyến đi lần này đến Tức Thành, Khương Vọng hắn đã bước đi trên một con đường chuẩn xác.
Được và mất đều nắm chắc trong lòng bàn tay.
Khương Vọng đã đi được một quãng đường khá xa, đột nhiên hắn cảm nhận được được một điều gì đó, con ngươi trở nên đỏ thẫm, quay đầu lại nhìn.
Nó giống như một lời biểu thị công khai nào đó.
Trong cái nhìn chăm chú của Càn Dương Chi Đồng, một toà thành vuông vức với hàng ngàn hàng vạn hư ảnh của các căn phòng chằng chịt và rậm rạp, lơ lửng trên không trung. Mỗi căn phòng đều giống hệt nhau.
Giống như là.... Nội Phủ vậy!
Khương Vọng nhớ lại, lần đầu tiên hắn đến Tức Thành, còn ở bên trong thành một đêm. Vào thời điểm đó, hắn đã cảm thấy những căn phòng ở đây có bố cục rất giống với những căn phòng ở sâu bên trong Nội Phủ rồi.
Lúc đó hắn còn phỏng đoán, người xây dựng ra Tức Thành có phải bắt chước bố cục kết cấu của các căn phòng trong Nội Phủ hay không.
Bởi vì chúng thực sự quá giống nhau.
Ổ sâu bên trong mỗi tòa Nội Phủ đều có ba nghìn căn phòng, và chúng hoàn toàn không có sự khác biệt!
Sự kiêng kỵ đối với tòa Tức Thành này cũng là một trong những lý do hắn không định tiến vào thành lúc trước.
Mà bây giờ...
Cảm giác kiêng kỵ đó hình như đã có đáp án rồi.
Điền An Bình không biết đã dùng phương pháp gì luyện nhập Nội Phủ vào bên trong Tức Thành.
Toàn bộ tòa thành trì này là Nội Phủ của y.
Những người sinh sống bên trong tòa thành trì này, làm sao có thể không sợ hãi cơ chứ? Nó giống như giao toàn bộ sự sống và cái chết của bản thân vào trong tay người khác, không những thế toàn bộ bí mật của chính mình cũng có thể bị nhìn thấu trong nháy mắt.
Như vậy cũng có thể giải thích ít nhiều về việc tại sao một tu sĩ Thần Lâm như Liễu Khiếu lại rơi vào tình trạng như vậy rồi.
Cũng giống như việc nếu Khương Vọng hắn ở bên trong Thông Thiên Cung của chính bản thân mình thì cũng sẽ có đủ tự tin để nghênh chiến bất kỳ một đối thủ nào.
Người khác làm thế nào mà có thể chống lại Điền An Bình ở trong chính Nội Cung của Điền An Bình được?
Huống hồ tòa Nội Phủ này thật sự quá khác biệt, mà Điền An Bình này cũng thực sự quá bất bình thường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận