Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 235: Bảo vật xuất thế, đủ loại thủ đoạn

Tô Tú Hành lo lắng nhìn Khương Vọng, không phải là lo cho an nguy của hắn, mà là lo cho giải dược của mình.
Nhìn thấy toàn thân Khương Vọng đầy khí tím, kiếm như sao rơi, một kiếm chém xuống.
Hắn đúng là đã tức giận.
Đều dồn vào một kiếm này.
Thương!
Một cây đao xương chặn lại mũi kiếm của Khương Vọng.
Người mang mặt nạ xương heo dùng một sự bén nhạy không hề tương xứng với thân hình, ngăn cản thế công của Khương Vọng.
Cây đao xương nhỏ, chỉ dài có ba tấc.
Nằm trong bàn tay to tướng, chẳng khác gì một cây kim may.
Thế nhưng, nó cứ như hồ điệp xuyên hoa, linh động giải quyết sát cơ tứ tán.
Đao nhọn đâm vào thân kiếm ba lần, không làm thân kiếm hư hại chút nào.
Mà hàn quang uốn lượn, lướt theo thân kiếm xoắn về phía trước.
Mắt thấy sắp xoắn đối thủ thành thịt vụn, người mang mặt nạ xương heo bỗng thấy mắt hoa lên, nhìn thấy một chiếc lá rụng bay qua.
Đao nhọn vẫn tiếp tục đâm về phía trước, nhưng trong tầm mắt đã chẳng còn thấy ai.
Đạo thuật của Điếu Hải Lầu, Nhất Diệp Chướng Nhãn.
Người ra tay đương nhiên là Trúc Bích Quỳnh.
Nhắc tới thì, nàng cũng không nói được tại sao mình phải ra tay. Trong Điếu Hải Lâu có sư trưởng yêu chiều nàng, lời hứa nợ ơn của Khương Vọng có vẻ chẳng có tác dụng gì.
Trong Phúc họa cầu, họa khí quá nhiều, giết người mang mặt nạ xương heo Bạch Cốt Đạo để diệt họa khí, cũng coi như là một lý do thích hợp.
Nàng hồi hộp tham dự chiến đấu, mà không hề biết, Phúc họa cầu nàng cất trong áo đã bị lòi ra một nửa, có hồng quang dần dần chiếu ra.
Một nửa đen một nửa đỏ, phúc họa song song.
Kể ra thì chậm, nhưng mọi việc đều xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Tầm mắt người mang mặt nạ xương heo hơi bị xao lãng, Khương Vọng đã chuyển mình theo kiếm, đánh ra cả thảy bảy kiếm.
Mỗi một kiếm đều mang theo sát lực đỉnh phong của tử khí đông lai kiếm điển.
Tay trái bắn chỉ như bay.
Diễm hoa,
Diễm hoa,
Diễm hoa.
Người mang mặt nạ xương heo mới vừa giải xong ảo thuật chướng nhãn, liền gặp phải bóng kiếm trùng trùng.
Trước mắt xuất hiện một biển hoa.
Đạo thuật Hoa Hải!
Có thận châu gia trì, Hoa Hải trong thực tế mạnh hơn hẳn Hoa Hải trong Thái Hư trong ảo cảnh. Người mang mặt nạ xương heo mặc dù có tu vi Đằng Long cảnh đỉnh phong, nhưng thực lực thua xa hòa thượng miệng thiếu đánh khiêu chiến Khương Vọng trong phúc địa.
Cho nên nhất thời không nhìn ra được hư thật.
Nhưng gã cũng không cần phải nhìn ra.
Từ cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, cơ thể gã phồng to ra!
Tăng lên chừng hơn gấp đôi.
Toàn thân nổi gân xanh, như một con rắn nhỏ ngẩng đầu lên chiến đấu, máu thịt vồng lên, như một con ác thú.
Hoàn toàn không còn giống con người.
Liên tục bảy kiếm chém xuống, máu thịt tung tóe.
Diễm hoa phủ tới, thịt da cháy đen.
Tô Tú Hành từ xa bắn tới, thích khách là phải giết người trong vòng một kích, mang theo gió lốc, hạ thẳng xuống ngay trước cái cổ khổng lồ của người mang mặt nạ xương heo. Một kích hoàn thành lập tức bắn ra xa, chỉ còn thanh chủy thủ sáng loáng cắm trên người mang mặt nạ xương heo.
Khương Vọng cố ý khống chế, Hoa Hải không hề che giấu thị giác của những người còn lại.
Trương Hải từ xa ném tới một viên thuốc màu đen đỏ, nổ vang trên người mang mặt nạ xương heo.
Ngay cả Hướng Tiền cũng đưa tay xuất ra một thanh trường kiếm, từ xa điều khiển cứa một nhát lên thân người mang mặt nạ xương heo, coi như cũng đã hoàn thành công kích.
Nhát kiếm này rất là xiêu vẹo, chẳng ra hình dáng, lực sát thương cũng vô cùng cho có.
Nhất thời tất cả công kích đều hạ xuống người mang mặt nạ xương heo.
Thịt nát xương đứt, máu tươi tung tóe.
Gã chỉ nhất thời không theo kịp, đã bị Khương Vọng chủ trì làm bị thương nặng!
Những vết thương này, nếu là tu giả bình thường, thì đã chết rồi.
Nhưng gã lại vẫn còn đứng vững, hơn nữa, khí thế còn mạnh mẽ.
ục... ục... ục... ục !
Tiếng bụng đói vang lên như sấm rền.
Chấn tai người nhức óc.
Hướng Tiền và Trương Hải là hai người đầu tiên không cầm cự nổi, lỗ tai chảy máu, không thể không ôm tai lùi lại.
"Đau..."
Người mang mặt nạ xương heo kêu: "Đau quá!"
Cơ thể gã, lại phồng to ra.
Cao chừng ba trượng, to ba trượng, to như một cái núi thịt.
Hai con mắt trừng to, gắn trong mặt nạ xương heo khổng lồ, tia máu giăng đầy trong tròng trắng, cực kì dữ tợn đáng sợ.
Những vết thương đầy người lúc này lại trở thành nhỏ bé đến đáng thương.
Trên cổ núi thịt đeo một cái còi bằng xương.
Lúc này, từ trong còi đột nhiên có tiếng nói vọng ra.
Giọng nói kia êm tai dễ nghe, đầy kinh hoảng.
"Mặt heo, ngươi đang làm gì? Mau dừng lại! Sứ giả muốn ngươi..."
Giọng nói dừng lại.
Người mang mặt nạ xương heo giật cái còi ra, bóp nát.
Bí pháp bạch cốt mười hai thần tướng gã luyện năm xưa nay xuất hiện rắc rối.
Không ảnh hưởng đến tu vi, ngược lại còn mạnh hơn so với người thường, nhưng mà, hành động đều không thông qua suy nghĩ, tính tình cũng trở thành bạo ngược dễ giận, khi điên lên lục thân không nhận.
Lúc này gã còn bị thương, mờ mắt.
Đã tiến vào trạng thái nổi điên, ai ra lệnh cũng không thèm nghe.
"Đói, ta đói."
Gã ném cái còi đã bị bóp vỡ vào trong miệng, nuốt chửng.
Dùng hai ngón tay mập mạp rút cây chủy thủ nhỏ bé cắm trên cổ, bỏ luôn vào miệng.
Rốp!
Cắn một cái là vỡ.
"Chủy thủ của ta!" Tô Tú Hành hét lên thảm thiết.
Đáng thương thay, hôm nay chính là ngày thảm nhất của hắn, tiếng kêu thảm thiết đau đớn không thua gì người mang mặt nạ xương heo kêu đau ban nãy.
Lúc này, trong khu vực khai thác mỏ, đám thợ đào mỏ, đã bị Hồ quản sự dẫn theo võ giả hộ mỏ gom lại, mấy trăm người dồn vào một góc của hầm mỏ.
Như một đám dê con đợi làm thịt.
Gặp phải nguy hiểm vượt quá tưởng tượng, người bình thường không còn có khả năng tự vệ.
Thật ra, không nhìn thấy gì lại tốt hơn.
Nhưng người mang mặt nạ xương heo sau hai lần bành trướng, giờ đã cao hơn cửa hầm mỏ.
Thế nên, họ đều đã nhìn thấy.
Đùi ai nấy mềm nhũn, kinh hãi muốn chết.
Răng va lập cập vào nhau: "Đó… đó là quái vật gì?"
"Chúng ta có bị ăn thịt không? Ta còn chưa thú thê nữa mà!"
Thị nữ cũng cùng tránh ở đây chung với thợ mỏ.
Xuyên Tử cũng sợ, mặt đen trắng bệch, nhưng tay cầm gậy gỗ, nghiến răng đứng chắn phía trước Tiểu Tiểu.
Ngay lúc này.
Ùng ùng, ùng ùng!
Từ sâu trong hầm mỏ chợt vọng ra tiếng động ùng ùng.
Hầm mỏ nối nhau sụp xuống.
Cả hầm mỏ Thiên Thanh thạch như sống dậy, đang vận động, sôi trào.
Như có một con cự thú nào đó đang đánh cận chiến, quậy đến đất nứt núi vỡ.
Người trong hầm mỏ dù đang sợ hãi, cũng không kiềm được quay đầu sang.
Nếu không phải họ tránh đi trước, e là lúc này đều đã bị chôn sống.
Phía trên hầm mỏ chợt xuất hiện một luồng sáng xanh sáng rực, chiếu thẳng lên không, như rồng xuất động, xông thẳng lên trời!
Giống dấu hiệu của bảo vật xuất thế!
Trên quan đạo Gia Thành dẫn đến Thanh Dương trấn, Tịch Tử Sở dẫn tiểu đội tinh nhuệ Thành vệ quân, phóng ngựa chạy như điên.
Từ xa nhìn thấy động tĩnh bên này.
"Không xong! Lại vào ngay lúc này! Hồ Thiểu Mạnh chết tiệt!"
Tịch Tử Sở lập tức nhún người nhảy lên, đạp lên binh sĩ, đạp không vội vã phóng về phía hầm mỏ Hồ thị.
Trong khu vực khai thác mỏ, chợt có một thợ mỏ hất văng mũ đội, phóng người lên, lao về bên trong hầm mỏ.
Miệng hét lớn: "Tịch gia tiếp quản nơi này, đại quân sẽ lập tức đến, không cho phép bất kì ai vọng động! Người vi phạm lập tức giết không tha, sau đó xử lý luôn cả nhà!"
Bất ngờ là, người này chính là cái vị gia lão Đằng Long cảnh đã lâu không ra tay kia của Tịch gia.
Ở Gia Thành, Tịch Tử Sở và Hồ Thiểu Mạnh lục đục với nhau.
Lão già này đã sớm ẩn núp ở trong hầm mỏ, chờ giờ phút này, hái trái cây!
Nhưng cùng lúc lão bay vọt lên.
Sau lưng lão, một thợ mỏ khác cũng im hơi lặng tiếng bay lên.
Đến gần nơi, mới đột ngột bùng nổ.
Một chiếc lá bay qua trước mặt.
Một cây trùy nhỏ màu đen cắm vào lưng người trước mặt.
Sau đó, một tiếng thủy long gầm vang, bao phủ người kia.
Đạo thuật Nhất Diệp Chướng Nhãn.
Tiêu hao một pháp khí nguyên trùy.
Đạo thuật Thủy Long Ba.
Hai đạo thuật nối tiếp nhau, nước chảy mây trôi.
Gia lão Tịch gia rơi đùng xuống đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận