Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 369: Phường Dư Lý

Hai người gần như đi khắp phường Dư Lý.
Địa chỉ trong tin tình báo dường như cũng không chính xác đi vào cái lán nhỏ thứ tư trong cùng ở phía bắc phường Dư Lý. Bên trong chỉ có một lão nhân sắp chết, tuổi tác như vậy chắc chắn sẽ không phải là Hứa Phóng.
Bởi vì trước đó chưa bao giờ tiếp xúc với Hứa Phóng, loại đạo thuật hồi tưởng truy tìm tung tích duy nhất của Khương Vọng cũng không thể phát động.
Ở bên phía Trọng Huyền Thắng cũng là như thế, gã đã quen dùng Trọng thuật nghiền ép hết thảy.
"Tình báo có chính xác không?" Khương Vọng nhịn không được hỏi.
"Ta mời Thất Chỉ thúc làm chuyện này, ngài ấy là bộ hạ cũ của thúc phụ, xuất thân trong quân trinh sát, chắc là sẽ không sai." Trọng Huyền Thắng nói xong, bỗng nhiên vỗ trán: "Tầm mắt quá nhỏ thật sự không được, quá coi thường người ta rồi!”
Gã ngược lại am hiểu tự phê bình, thế cho nên rất nhiều lúc Khương Vọng muốn trào phúng đối phương cũng không tìm được cơ hội.
Nói gã mập mạp, con mắt nhỏ, gã hoàn toàn chẳng quan tâm, hơn nữa chính gã còn hay nhắc đến hơn cả người khác.
"Ý ngươi là..."
"Hứa Phóng mặc dù đã phế, nhưng tầm mắt vẫn còn. Chưa chắc sẽ không phát hiện ra có người điều tra mình... Nhưng đó là một chuyện tốt!”
Nói rõ y còn có tâm khí, còn có ý nghĩ, đây đương nhiên là chuyện tốt.
Trọng Huyền Thắng lại trở về, tìm tới cái lều kia, lão nhân vẫn cuộn tròn ở đó như cũ.
Gã lắc lắc đối phương, phải chờ một hồi lâu lão nhân mới mở mắt ra.
"Người lúc trước ở nơi này đâu?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
Trong nếp nhăn dày đặc, không thể phân biệt được là bụi bẩn hay đốm mồi tuổi già.
Đôi mắt đục ngầu kia nhìn Trọng Huyền Thắng, không nhúc nhích, cũng không có ý nói chuyện.
Tử khí nặng nề, từ này là hình dung trực quan nhất.
Giết lão cũng được, không giết lão cũng cứ sống sót như vậy. Sống hay chết, không có chút khác biệt nào.
Tất cả các biện pháp dựa trên ham muốn của con người sẽ không có nhiều tác dụng đối với những người như vậy.
"Thú vị."
Trọng Huyền Thắng gật đầu. Xoay người liền đi ra ngoài.
Gã tự ý đánh thức một người ăn xin ngủ ở một góc tường nào đó, thẳng thắn hỏi: "Muốn ăn bánh kếp không?"
Đáp lại gã là một loạt tiếng ọt ọt phát ra từ trong bụng đối phương.
Trọng Huyền Thắng quay lại chỉ: "Người ở trong cái lều kia trước đây hiện tại ở đâu? Tìm ra giúp ta, ngươi có bánh kếp ăn cả đời.”
Tên ăn mày kia đảo mắt một vòng, thế nhưng lại không nhúc nhích.
Rõ ràng là y không tin tưởng chuyện này.
Mặc dù đói, nhưng hạng người như bọn họ đã từng chịu rất nhiều lừa gạt và đùa giỡn từ đám quý tộc này.
Trong mắt Trọng Huyền Thắng có chút tức giận, thế nhưng gã cũng không làm ra bất cứ hành động nào khác. Lấy thân phận của gã, còn không đến mức so đo cùng những người này.
"Xem ra xây dựng lòng tin không phải chuyện dễ dàng như vậy." Gã nhìn về phía Khương Vọng, thở dài nói.
Khương Vọng đi tới, nhìn tên ăn mày này nói: "Ngươi đứng lên, ta cho ngươi một thỏi vàng."
Tên ăn mày kia càng thờ ơ hơn.
Keng!
Khương Vọng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm chỉ vào đối phương, hàn quang hiển hiện: "Đứng lên, hoặc là ta cắt đứt chân ngươi.”
Sát khí lại cực kỳ chân thật.
Tên ăn mày giật mình đứng phắt dậy.
Khương Vọng thu kiếm vào vỏ, lấy ra một thỏi vàng đặt vào trong tay y: "Cho ngươi.”
Tên ăn mày kia ngơ ngác, vẫn không hiểu là tình huống gì.
Khương Vọng ôn nhu nói: "Ngươi có thể kiểm tra thật giả.”
Lúc này y mới như tỉnh mộng, dùng răng cắn cắn.
"Lập tức đi tìm người ta muốn giúp ta, tìm được, lại cho ngươi một thỏi. Ta không quan tâm vàng, chỉ quan tâm đã nói ra có thể thực hiện hay không.”
Tên ăn mày không nói hai lời, nhấc chân bỏ chạy.
Trọng Huyền Thắng tấm tắc khen ngợi: "Sau khi phong tước có vẻ thông minh hơn nhiều!”
Khương Vọng liếc gã một cái: "Ngươi thông minh hơn ta, nhưng lại rất nóng vội!”
Đúng vậy, làm sao có thể không vội!
Chỉ có một năm ngắn ngủi, phải đánh bại thế lực của Trọng Huyền Tuân dưới sự giám sát của Vương Di Ngô.
Đây gần như là chuyện thiên phương dạ đàm.
Nhìn như mở đại yến đón tân khách, từ sáng đến tối để thể hiện sự thong dong. Kỳ thật trong lòng gã sớm đã nóng như lửa đốt.
Hao phí cái giá khó tính toán, mới tạm thời mời Trọng Huyền Tuân rời khỏi ván cờ.
Nhưng thực ra gã chưa bao giờ chân chính chiến thắng đối phương!
Một năm sau, Trọng Huyền Tuân mạnh mẽ trở về, chắc chắn sẽ là hủy diệt.
Tắc Hạ Học Cung chính là nơi được xưng là hóa rồng ở đất Tề, mà Trọng Huyền Tuân vốn là "Rồng"!
"Ngươi không cảm thấy gấp gáp sao?" Trọng Huyền Thắng hỏi.
"Đương nhiên là gấp gáp. Nhưng ta đã làm đến cực hạn của bản thân mình. Cho nên lúc này đây không thể vội vàng được."
“Tâm tính này của ngươi, ngược lại là một hạt giống tu đạo." Trọng Huyền Thắng nói.
"Lúc ta còn nhỏ đến mức chỉ có thể xách kiếm gỗ lên, đã có người khen như vậy. Cho nên cũng không phải là ca ngợi gì hiếm thấy." Khương Vọng cực kỳ lạnh nhạt: "Còn không đuổi theo Hứa Phóng sao?”
Trọng Huyền Thắng cười cười rời đi, nhưng bước chân cũng không nhanh.
Nếu Hứa Phóng thật sự trốn đi, thật sự còn có chút tự hỏi về thế giới này, người nào hiển nhiên cũng có thể biết, y trốn không thoát liền sẽ du đãng ở chỗ này, lẩn trốn trong những ánh mắt sâu kín kia.
Đi không được mấy con hẻm, Trọng Huyền Thắng đã nghe thấy tiếng động lạ.
"Ai?"
Gã quay người lại, thấy một bóng đen từ trong góc chui ra, điên cuồng phóng tới bên ngoài.
Thành phần cố ý của động tĩnh này không khỏi có chút rõ ràng, nhưng Trọng Huyền Thắng cũng không quan tâm.
Gã đưa tay tìm tòi, lực lượng kia vô hình vô chất nhưng thực sự tồn tại, đã "kéo" bóng đen kia đến trước mặt.
Người này đầu tóc rối bời rủ kín mặt, dơ bẩn hoàn toàn không thấy rõ bộ dáng như thế nào. Quần áo mặc trên người cũng rách nát, cả người phát ra mùi chua. Thế nhưng một đôi mắt lại còn rất linh hoạt.
Bị Trọng Huyền Thắng kéo ở trước người, y cũng không hề hoảng sợ kêu loạn, chỉ khàn giọng hỏi: "Trọng Huyền gia?”
Cũng không cần hỏi là ai nữa.
Ngoại trừ Hứa Phóng, còn có ai ở nơi này có thể nhận ra Trọng thuật?
Trọng Huyền Thắng buông tay, để cho đối phương đứng trước người mình: "Hứa tiên sinh, ngài khiến tại hạ tìm thật khổ."
"Ôi ôi." Hứa Phóng thở hổn hển hai tiếng, lấy tay vuốt vuốt phần tóc rối tung: "Ngươi xem ta đâu giống tiên sinh?”, giọng nói của y rất khàn khàn, khó nghe đến mức khiến cho mọi người nhíu mày.
Trọng Huyền Thắng nói: "Ta nguyện ý cho ngươi là, vậy ngươi là như vậy. Không giống cũng phải giống!"
“Mặc kệ ngươi vất vả như vậy là vì chuyện gì, ngươi tìm nhầm người rồi." Hứa Phóng rũ mí mắt xuống, không chút do dự nói: "Bây giờ ta chỉ chờ chết mà thôi, không làm được bất cứ chuyện gì nữa.”
Thoạt nhìn đích thật là tâm như tro tàn.
Trọng Huyền Thắng lại lạnh lùng hỏi: "Vậy tại sao ngươi vẫn chưa chết?"
Đã sớm nên chết, thế mà hiện tại vẫn sống tốt.
Sống không bằng chết, nhưng lại không chịu chết.
Đương nhiên là bởi vì trong lòng không cam tâm, trong lòng có hận!
"Ngươi không giúp được ta, ta cũng không giúp được ngươi." Hứa Phóng nói: "Ta đã là một phế nhân, cho nên ngươi không thể giúp ta. Ta là một phế nhân, cho nên cũng không giúp gì cho ngươi được.”.
Ai cũng có thể hiểu được tuyệt vọng trong đó.
"Trước kia ngươi đích thật là một phế nhân, nhưng hiện tại ngươi lại không hề như vậy. Bởi vì ta là một người có thể làm cho phế vật phát huy tác dụng.” Trọng Huyền Thắng nói.
Hứa Phóng nói 'Ta đã là phế nhân', nói cách khác, trước khi gặp tình cảnh hiện tại, y cũng không phải phế nhân. Đây chính là một chút tự tôn mà y giữ lại cho chính mình.
Nhưng Trọng Huyền Thắng không chút lưu tình chà đạp nó.
"Ngươi rất tàn nhẫn." Hứa Phóng nói.
"Cho nên, ngươi hẳn là có một chút tin tưởng đối với ta." Trọng Huyền Thắng nói.
Hứa Phóng phát ra một tiếng gào thét không biết là khóc hay cười, lại sợ kinh động người nào đó, đành phải nuốt ngược trở về.
Đi ra khỏi phường Dư Lý không bao lâu, Khương Vọng suy nghĩ một chút, để Trọng Huyền Thắng cùng Hứa Phóng hơi chờ, lại một mình xoay người trở về.
Khi hắn tìm được tên khất cái kia, đối phương đột nhiên co rụt lại, cực kỳ cảnh giác nhìn hắn.
Sợ hắn nói không giữ lời, trở về cướp vàng.
Khương Vọng nhìn gã, nói: "Ta cố ý tới tìm ngươi, chỉ muốn cho ngươi một lời khuyên. Đưa vàng lên, ngươi có thể có một cuộc sống tốt. Nếu không... ngươi chắc chắn sẽ chết.”
Loại khái niệm đồng tình, ở phường Dư Lý này không một ai tin tưởng.
Nhưng thiếu niên cực kỳ sạch sẽ này thoạt nhìn lại khác biệt như thế.
Tên ăn mày kia suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bò đến trước mặt hắn, liên tục dập đầu: "Xin ngài dẫn thuộc hạ đi, đại nhân, sau này thuộc hạ sẽ đi theo ngài! Thuộc hạ sẽ làm bất cứ chuyện gì ngài muốn!”
Tuy nhiên Khương Vọng lại lắc đầu, trực tiếp xoay người rời khỏi nơi này.
"Thế giới này rất tàn nhẫn. Ngươi thì rất vô dụng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận