Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1653: Họa Đấu Vương oan khuất trung lương (2)

Khương Vọng cũng càng quen thuộc hơn đối với cảnh tượng hoang vắng của khe hở không gian, cuối cùng cũng có thể hiểu được, lúc trước Tần Chí Trăn là hành tẩu trong hoàn cảnh như thế nào, tùy thời có thể cho hắn một đao.
Đây cũng là bổ sung một bộ phận cho tri thức, nếu lại giao thủ với Tần Chí Trăn, phán đoán đối với điểm rơi trường đao của hắn có lẽ sẽ càng thêm tinh chuẩn hơn…
Dưới trạng thái bóng u quang, khái niệm về thời gian càng trở nên mơ hồ.
Khương Vọng thủy chung vẫn phân ra một bộ phận tâm tư để tính giờ, ước chừng ba canh giờ sau, màn du lịch trong khe hở không gian này cuối cùng cũng kết thúc.
Bóng u quang dừng ở một vị trí nào đó trong khe hở không gian, có một bộ phận u ảnh như sông lớn phân nhánh tách ra, tiến vào trong không gian bình thường.
Khương Vọng biết, đó là Họa Đấu tính bằng hàng trăm.
Sau đó bóng u quang bắt đầu đi vòng quanh, tại rất nhiều phương vị khác nhau, đều tách ra bộ phận u ảnh.
Đây là đang bố trí mai phục…
Làm đầu bếp, bằng hữu thân thương, đồng bọn tín nhiệm mà Họa Đấu vương đã không thể nào dứt bỏ, Khương Vọng rất vinh hạnh vì vẫn luôn ở trong chủ thể của bóng u quang chưa từng bị tách rời ra.
Bị Họa Đấu vương vĩ đại mang theo bên người, một tấc cũng không rời.
Khương Vọng vô cùng cảm động, lựa chọn yên lặng ghi nhớ cái bài “binh pháp” của thằng nhãi Tam Xoa này.
Kể cả lựa chọn điểm phục kích, phong cách bố trí mai phục …
Hắn hầu như không thể chiến thắng Tam Xoa ở trong Sơn Hải cảnh, nhưng sau khi càng quen thuộc với Tam Xoa hơn, chưa chắc đã không thể thoát khỏi truy kích của nó.
Nếu Tam Xoa là nhân tộc, nghĩ đến cũng là một danh tướng.
Toàn bộ quá trình bố trí mai phục, mục tiêu rõ ràng, hành động dứt khoát, hai ba lần liền hoàn thành bố trí.
Sau đó hung hãn phát động.
Vẫn không biết làm thế nào xuyên qua vách ngăn không gian, hình như là bóng u quang hơi nghiêng một chút, liền tự nhiên từ một lỗ hổng chảy xuôi ra ngoài.
Khương Vọng biết, nếu như hắn có thể nhìn rõ nguồn gốc của "lỗ hổng" này, có lẽ liền có thể dễ dàng phá vỡ vách ngăn không gian, đáng tiếc hắn nhìn không ra nguyên nhân.
Hình như chỉ là giật mình, người đã xuất hiện trong không gian bình thường, nhìn thấy phù sơn biển xanh.
U quang bao phủ trên người tán đi, đại quân Họa Đấu chi chít cứ như vậy trải ra.
Mà Khương Vọng chăm chú đi sau lưng Họa Đấu vương thú, cũng đã nhìn thấy mục tiêu săn bắn của chuyến đi này.
Đó là một con dị thú ngoại hình giống như hạc, một chân đứng ở giữa vách đá nằm ngang, nhìn qua xinh đẹp cao quý.
Thân nó màu xanh, nhưng có đốm màu đỏ tô điểm, mỏ lại trắng như sương tuyết, có hàn mang sắc bén.
Trên ngọn phù sơn không biết tên này, khắp nơi đều đã là dị thú Họa Đấu hình dạng như chó đen.
Vách đá mà con chim này đang đứng trên tức thì bị bao quanh, không thấy một chút xíu khe hở.
Rất rõ ràng, con dị thú này cũng không phải lần đầu gặp phải đại quân Họa Đấu mai phục, trong mắt nó không thấy kinh hãi, chỉ có tức giận.
“Tất Phương! Tất Phương!”
Nó hô lên như vậy.
Lông cánh màu xanh rung lên, bay thẳng về phía Họa Đấu vương thú.
Thân hình nhanh như thiểm điện.
Cái mỏ trắng nõn kia mở ra, liền có một chùm hỏa diễm phun ra, gặp gió lại tăng lên, như một bó hoa treo ngược, lại khoảnh khắc đã trải thành biển.
Dùng hỏa đối phó Họa Đấu, con chim này có quá ngu xuẩn hay không?
Trong lòng Khương Vọng vừa sinh ra ý nghĩ này, liền quá sợ hãi.
Không chỉ vì biển lửa đi đến nơi nào, Họa Đấu đều thành tro bụi.
Càng bởi vì lúc này hắn đã phân biệt ra, con chim miệng hô Tất Phương này lại phun ra chính là Tam Muội Chân Hỏa!
Nhưng Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương lại khác biệt với hắn.
Tam Muội Chân Hỏa của hắn là màu đỏ đậm.
Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương cũng là màu đỏ, lại chia ba tầng diễm, sinh ra ba loại sắc thái, lần lượt là đỏ đậm, đỏ sậm, đỏ nhạt.
Không nhìn kỹ là sẽ không dễ dàng nhìn ra, nhưng Khương Vọng nắm trong tay Tam Muội Chân Hỏa, sao có thể không phát hiện được?
Những ngày qua hắn phục dụng hỏa liên, mỗi lần hao hết chân hỏa, Tam Muội Chân Hỏa đã có xu thế chuyển biến thành đỏ sậm, mặc dù còn rất không rõ ràng, nhưng dù sao cũng nói rõ, Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ sậm, có lẽ chính là hình thái giai đoạn tiếp theo của Tam Muội Chân Hỏa.
Nhưng con chim cứ hô to Tất Phương này lại là tình huống gì?
Nếu nói màu đỏ nhạt mới là hình thái cuối cùng của Tam Muội Chân Hỏa, như vậy diễm đỏ đậm, đỏ sậm lại vì sao đạt được bảo lưu?
Giờ khắc này trong lòng Khương Vọng hoàn toàn không có ý nghĩ nhân cơ hội chạy trốn, hắn chỉ chăm chú nhìn chằm chằm con chim Tất Phương, tìm kiếm chân lý của Tam Muội Chân Hỏa!
Nếu thật có thể thấm nhuần ảo diệu của Tam Muội Chân Hỏa, tổn thất ba thành thần hồn bổn nguyên cũng đáng giá!
Lực lượng thần hồn có thể tu lại, bổn nguyên thần hồn có thể nghĩ biện pháp bổ sung lại.
Thần thông lại cần nhất ngộ mới có thể bách thông!
Sở dĩ hắn vận dụng thần thông Kỳ Đồ như ý, trên mức độ rất cao là Trang Thừa Càn "tự mình giáo dục". Bất Chu Phong lại là mỏ Yến Kiêu tích tụ lên.
Chú giải Hỏa Nguyên Đồ Điển, Diễm Hoa Phần Thành…các loại bí thuật hệ hỏa hắn đã nắm giữ rất nhiều, nghiên cứu về hệ hỏa hắn cũng chưa bao giờ lười biếng, tích lũy rất nhiều tri thức, đã có rất nhiều ngộ. Nhưng về thần thông Tam Muội Chân Hỏa, thủy chung có một tầng ngăn cách.
Hắn cảm nhận được trở lực, cũng không biết đó là cái gì.
Hôm nay có lẽ có cơ hội phá tan sương mù!
Giờ khắc này, hắn làm sao thỏa mãn với việc bàng quan?
Hắn cần phải tự mình cảm thụ ngọn lửa kia, dù cho thiêu thân đốt hồn.
Trường kiếm trong tay rung lên, cũng mặc kệ Tam Xoa có hiểu hay không, trong miệng hô to: “Chớ tổn thương Tam Xoa! Hôm nay ta liều mạng với ngươi!”
Không ngờ ở trong đàn thú Họa Đấu đang không ngừng lùi lại, nghịch lưu mà lên, dũng mãnh xông tới địch thú!
Tam Xoa sợ hãi.
Nó đang định trước khi nghênh chiến Tất Phương, trước tiên cảnh cáo tên đầu bếp, tránh cho nó thừa dịp loạn mà chạy trốn.
Nhưng không nghĩ tới con thú hai chân này lại trung thành với Họa Đấu vương vĩ đại như vậy!
Ngọn lửa Tất Phương, đốt sạch mọi thứ.
Đám Họa Đấu dưới trướng của nó đều tránh không kịp.
Duy chỉ có tên đầu bếp dũng cảm tiến tới.
Đây là tinh thần gì vậy?
Đây là phẩm chất ra sao?
Nó thật sự đã hiểu lầm đầu bếp quá lâu, khiến cho đầu bếp ủy khuất quá lâu!
Rất nhiều ngờ vực vô căn cứ, khiến trung lương bị oan khuất…
Nó là vương, không xứng chức a!
Rống!
Họa Đấu vương vĩ đại đạp không nhảy lên, trong nháy mắt vượt qua Khương Vọng, chính diện nghênh đón Tất Phương. Uy nghiêm của vị vương không cho phép nó trơ mắt nhìn đầu bếp của mình đi tìm chết.
Rống!
Trong tiếng gào thét điên cuồng, nó lại bành trướng lên, cứ như vậy ngăn trước người Khương Vọng, thân thể cao lớn, há mồm hút một cái!
Biển lửa ngập trời lập tức bị nuốt mất một nửa.
Toàn bộ thân thể Tam Xoa khoảnh khắc đỏ lên, đỏ đến mức gần như trong suốt, thậm chí có thể thấy được khung xương bên trong nó!
Phốc!
Sống lưng của nó trực tiếp bị thiêu đốt, có một sợi hỏa diễm phun ra.
Nhưng rất nhanh lại có u quang phủ kín nó lại.
Phốc phốc!
Lại xuất hiện hai lỗ hổng, Tam Muội Chân Hỏa bay ra như gió bão.
Lại một lần nữa bị u quang che phủ.
Sau mấy lần như vậy, hồng quang trên người vậy mà tán đi, da đen bóng loáng, lông đen sáng rực.
Tam Xoa giậm chân giữa không trung, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng kêu vô cùng thoải mái!
Nuôi Khương Vọng rất nhiều ngày, dùng Khương Vọng tại thời khắc này.
Tam Muội Chân Hỏa cái rắm chó gì, chẳng qua là như vậy.
Nó ăn đã quen từ lâu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận