Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 813: Trường Sinh Cung

Trường Sinh cung.
Ngoài cửa sổ, hoa nở rực rỡ, gió xuân mát lạnh.
Cửu hoàng tử Đại Tề Khương Vô Khí khoác áo hồ cừu, cầm một chén ngọc xanh biếc uống thuốc, nước thuốc có màu nâu đen, mùi vị khó ngửi, chỉ một thoáng hơi thoảng qua trên không trung, cũng đủ làm người ta muốn ói.
Nhưng nét mặt hắn vẫn bình thường, hớp từng hớp nhỏ uống hết.
Trên mặt bàn trước mặt có một quyển sách để mở, hắn cầm chén ngọc uống thuốc, mắt thì nhìn vào sách.
Đọc sách để giúp uống thuốc.
Lôi Chiêm Càn ngồi cách đó không xa, chân mày chạm luôn vào nhau. Hắn thực sự không hiểu, thuốc khó uống như vậy, sao biểu đệ có thể uống như không có chuyện gì xảy ra vậy? Còn có thể uống từng chút một. Hắn chỉ ngửi một cái thôi, đã không chịu nổi!
"Thuốc này của ngươi…" Lôi Chiêm Càn bịt mũi: "Chẳng lẽ có ẩn giấu huyền cơ, vị với mùi khác với nhau hả?"
Khương Vô Khí đọc cho xong đoạn chữ, mới khẽ cười: "Biểu huynh tò mò như vậy, cho người làm cho ngươi một chén nhé?"
"Ta đâu có cần!"
Lôi Chiêm Càn từ chối ngay.
Dù thuốc này có quý thế nào, hắn cũng không định làm khổ cái lưỡi mình. Đối với tu sĩ siêu phàm đỉnh phong, gần như không có cái gì là không chịu được, nhưng cũng không có lý do gì phải khiến mình tự đi tìm khổ.
Đợi Khương Vô Khí từ từ uống xong chén thuốc, hắn mới lại mở miệng: "Có một chuyện nói đến rất đáng để suy ngẫm. Ta phái người đi thăm dò Trương Lâm Xuyên, cử đi ba nhóm, chưa có một ai trở về."
Lôi Chiêm Càn thường ngày ồn ào tự phụ, nhưng ở trước mặt Khương Vô Khí, lại không hề có tí ghê gớm nào, cứ như biểu huynh đệ nhà người ta, lời lẽ thoải mái, chuyện đông chuyện tây.
Khương Vô Khí cầm chiếc khăn trắng thong thả chùi miệng, thuận miệng hỏi lại: "Trương Lâm Xuyên?"
Lôi Chiêm Càn cười: "Chính là cái tên mà Khương Vọng dùng trong thế giới phù lục."
Khương Vô Khí xếp khăn lại, để sang bên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sách của mình: "Ngươi tra cái đó làm gì?"
"Ngươi không cảm thấy có vấn đề à?" Lôi Chiêm Càn nói: "Khương Vọng là người Trang quốc không có chỗ dựa nào ở tây cảnh, vậy mà lại quen biết Trọng Huyền Thắng, cùng đi theo vào Thiên phủ bí cảnh, sau đó được Trọng Huyền Thắng dắt vào chiến trường Tề Dương, từ đó xây dựng được chỗ đứng ở Đại Tề ta. Vấn đề ở chỗ, nếu hắn không có gốc gác gì ở Đại Tề, sao ba nhóm người ta liên tiếp cử đi điều tra gốc gác của hắn, đều mất tích?"
"Vậy ngươi tra ra được gì?" Khương Vô Khí vẫn nhìn vào sách.
Thấy Khương Vô Khí từ đầu đến cuối không có vẻ hứng thú, Lôi Chiêm Càn ỉu xìu, "Chỉ tra được ở Trang quốc có một người tên Trương Lâm Xuyên, là bạch cốt sứ giả của Bạch Cốt Đạo. Là một tà giáo chả có danh tiếng gì."
Khương Vô Khí khẽ giật mình.
Khác với Lôi Chiêm Càn, hắn có quyền xem chi tiết quân tình cuộc chiến Tề Dương, đương nhiên có biết về cuộc chiến diệt quốc duy nhất gần đây của nước Tề. Hắn nhớ rất rõ, lúc ấy trên chiến trường Tề Dương, có một bạch cốt tà thần xuất hiện, bị hung sát Trọng Huyền Trử Lương băm thành thịt vụn , rồi chạy mất.
Bạch cốt tà thần, Khương Vọng, cùng xuất hiện ở Trang quốc, và cũng cùng xuất hiện ở Dương quốc. Giữa hai người hình như tồn tại một thứ quan hệ nào đó.
Nhưng tin tức này hắn không định nói cho Lôi Chiêm Càn, để biểu huynh của hắn khỏi mở rộng đề tài, gây ra ồn ào.
Lôi Chiêm Càn chợt hỏi: "Theo ngươi Khương Vọng có thể xuất thân từ tà giáo hay không? Tới Đại Tề ta là có mưu đồ gì đó?"
Hắn càng nói càng kích động: "Có khi là dùng một tà pháp nào đó giúp việc tăng tiềm lực bỏ ít mà được nhiều, nên tiến cảnh mới tiến nhanh như vậy!"
Khương Vô Khí thầm thở dài. Lôi Chiêm Càn ngày trước, là ai cơ chứ! Từ nhỏ đã được kỳ vọng rất cao, bị xem là trụ cột để giúp Lôi gia quật khởi, thiên tài ngàn năm Lôi thị mới có. Ngày hắn lấy được Lôi Tỉ thần thông, cả Lôi thị tộc sôi trào.
"Một tỉ ấn thiên địa, ta làm chủ sấm sét." Tiềm lực đáng sợ đến bậc nào! Chấp pháp thay mặt ông trời, quản lý lôi chưởng điện.
Bí cảnh Thất tinh lầu gặp chút thất lợi, nhưng vẫn lấy được thu hoạch, con đường thông thiên trước mắt trở nên bằng phẳng, chỉ cần sải chân bước tới mà thôi.
Nhưng sau khi đánh một trận với Khương Vọng, khí thế độc chiếm càn khôn của hắn đã bị phá vỡ, đến giờ vẫn chưa hồi phục được.
Từ việc đến giờ hắn vẫn đi tìm nguyên nhân là đủ nhìn ra, hắn không chấp nhận được thất bại lần đó.
Hắn không thể chấp nhận được một nhân tài mới nổi từng bị hắn gây khó dễ, chỉ trong thời gian cực ngắn đã vượt qua mình, dưới bao nhiêu con mắt, dễ dàng đánh bại hắn.
Đối với một người tự phụ đến mức cực đoan như hắn, là đả kích quá nặng nề.
Nhưng chuyện này không ai làm gì được, chỉ có cách chờ Lôi Chiêm Càn tự mình nghĩ thông, tùy tiện can thiệp vào, có khi còn làm hắn không gượng dậy nổi.
"Trọng Huyền gia có cái gì mà phải dính vào tà giáo? Trọng Huyền Thắng đâu có ngu như vậy!" Khương Vô Khí lắc đầu: "Nếu Khương Vọng thật sự xuất thân từ tà giáo, thì không cần phải chờ ngươi tới tra, Định Viễn Hầu không ra tay, thì Bác vọng hầu cũng sẽ ra tay!"
Đạo lý này rất đơn giản, thế nhưng Lôi Chiêm Càn không nghĩ tới.
"Cũng đúng." Hắn thở dài.
Khương Vô Khí nghĩ một chút, dời mắt khỏi sách, giọng thật lòng: "Chuyện tu hành, phải có trước có sau, có nhanh có chậm. Tiến triển nhất thời không chứng minh được cái gì, vẫn phải nhìn đến cuối cùng là ai đứng cao hơn. Cửu Thiên Lôi Diễn quyết của biểu ca, cao thâm khó lường, tu đến đỉnh, có thể lấy lôi tượng thay mặt thiên tượng, lấy lôi pháp diễn vạn pháp. khí phách đến cỡ nào! Người ở tuốt trên cửu thiên, thỉnh thoảng liếc một cái xuống trần thế là được rồi, cần gì phải câu nệ thành bại nhất thời chứ!"
Lôi Chiêm Càn trầm mặc một hồi, cuối cùng quyết định không tiếp tục đề tài này, đổi cái khác: "Chuyện trưởng lão Điếu Hải lâu, ngươi không thuận thế áp chế hắn thì thôi, còn bảo vệ hắn làm cái gì? Tâm địa hắn không tốt, mượn ta để thành danh, Lôi Tỉ của ta cũng suýt nữa là bị hắn phá."
Chuyện Khương Vọng giết ngược Hải Tông Minh, trong nội bộ nước Tề có rất nhiều ý kiến khác nhau.
Có vài người cho rằng không cần phải vì một Khương Vọng mà quá căng với Điếu Hải lâu, dĩ nhiên ý kiến này rất là yếu ớt. Đường đường Đại Tề, đâu cần phải cúi đầu với Điếu Hải lâu, càng không đến mức không bảo vệ được nhân tài của nước mình.
Nhưng Khương Vô Khí lúc đó gióng trống khua chiêng ủng hộ Khương Vọng, bảo Khương Vọng giết Hải Tông Minh, hoàn toàn là không sai, không có cái chuyện phá hoại bố trí gì đó của nước Tề ở khu vực gần biển.
Khương Vô Khí biết, sự ủng hộ của hắn không mang tới tác dụng gì quan trong, cả triều đình Đại Tề đều cho rằng chuyện này chẳng là gì. Chính Lôi Chiêm Càn cũng biết điều này. Nhưng hắn vẫn lấy ra để nói, chỉ vì trong lòng còn gút mắc chưa giải được, kiếm đại một lý do.
Dù đã biết hết tất cả những chuyện này, nhưng Khương Vô Khí vẫn rất nghiêm túc đáp lại: "Hắn là thiên kiêu của Đại Tề ta, dĩ nhiên Cô phải bảo vệ hắn."
Lôi Chiêm Càn bĩu môi: "Hắn đâu phải người Tề."
Khương Vô Khí khép sách vào, dáng vẻ trở nên rất nghiêm túc: "Lời này sau này không được nói nữa. Nhà hắn ở Tề, lãnh lương của Tề, đảm nhiệm chức vụ của Tề, làm việc cho Tề, chiến đấu cho Tề, sao không phải là người Tề?"
Hắn có hơi giận: "Không phải chỉ sinh ở đất Tề, mới là người Tề. Mở rộng đất đai, sáp nhập bốn phía, là nơi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, lòng hướng về Tề, chính là người Tề. Nếu tổ tiên Đại Tề cũng có tầm nhìn hạn hẹp như biểu huynh, thì đến giờ nước Tề vẫn chỉ là một thôn chài ở bờ biển!"
Lôi Chiêm Càn oán giận, bất mãn, than phiền ai, phán xét ai, đều không sao. Khương Vô Khí đều có thể nghe chơi thoải mái. Đây là sự thân thiết trời sinh giữa người thân với nhau.
Nhưng nếu hắn nói những lời quá phận, làm những chuyện gây ảnh hưởng đến xã tắc Đại Tề, Khương Vô Khí sẽ không tha thứ. Đây là thể thống mà con cháu hoàng thất Đại Tề phải duy trì.
Lôi Chiêm Càn có kiêu căng hơn nữa, cũng phải phân rõ cái nào quan trọng cái nào không, hắn là biểu huynh, nhưng cũng là thần.
Thấy Khương Vô Khí giận thật, hắn lập tức thỏa hiệp: "Sau này không nói, không nói."
Nhưng bổ thêm: "Từ lúc Khương Vọng trở về Lâm Truy, trước sau mới chỉ đi thăm Khương Vô Tà và Khương Vô Ưu, sao không tới thăm ngươi? Dù ngươi có công bằng với hắn thế nào, lòng hắn cũng không hướng về ngươi, thậm chí tương lai sau này, còn rất có khả năng coi ngươi là hòn đá kê chân!"
Khương Vô Khí ho khẽ mấy tiếng, ấn tay lên sách, đứng dậy: "Hắn không cần phải hướng về ta."
Hắn siết chặt áo khoác hồ cừu, như không chịu nổi gió lạnh của mùa xuân.
Từ từ đi ra điện ngoài ấm áp, chỉ nhàn nhạt nói: "Hướng về Đại Tề, chính là hướng về ta."
Lôi Chiêm Càn vẫn ngồi trên ghế, nhìn Khương Vô Khí khoác áo hồ cừu cũng không che giấu được dáng lưng gầy gò, nhưng vô cùng tự tin, chắc chắn.
Bước chân đi rất chậm, nhưng mỗi một bước, đều như đạp lên giang sơn của mình.
Hắn nghĩ. Nước Tề sau này, nhất định là của người như vậy, không có lựa chọn thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận