Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 343: Định Viễn Hầu

Hoàng Dĩ Hành chỉ dựa vào thanh danh đã có thể chộp được chức vị trấn phủ sứ, hiện giờ chỉ cần hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm tại Dương Quốc, có lẽ Khương Vọng hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Nhưng nói thì nói vậy, chỉ e Trọng Huyền Thắng cũng phải dốc hết toàn bộ công huân của bản thân mới có thể thúc đẩy việc này.
Hoàng Dĩ Hành có thể trở thành trấn phủ Hành Dương quận, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là lấy thân phận Dương Quốc quận trưởng bỏ gian tà theo chính, có ý nghĩa chính trị rất lớn.
Một mũi tên trúng hai đích.
"Vì sao ngươi không tự mình lên đó?" Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng tự giễu nói: "Hình thể của ta quá lớn, nhìn phát biết ngay!"
Khương Vọng nói: "Ai mà không biết ta với ngươi là đồng bọn? Có lẽ sẽ bị cản trở không ít đâu."
Trọng Huyền Thắng lắc đầu: "Tuy là ngươi có thể đại diện cho ta, nhưng dù sao ngươi không phải là ta."
Khương Vọng bừng tỉnh.
Giữa một trấn phủ sứ chống lưng và bản thân tự làm trấn phủ sứ, tác dụng hoàn toàn khác biệt với sự cạnh tranh của Trọng Huyền Thắng trong Trọng Huyền gia.
Lấy thực lực của Trọng Huyền Tuân, chẳng lẽ không thể tìm thấy mấy cái quận trưởng chống lưng sao?
Nhưng ở khía cạnh tranh giành giữa đôi bên, phải cạnh tranh từ thực lực, thế lực, tiềm lực, địa vị, tước vị thậm chí quan chức.
Nếu Trọng Huyền Thắng có thể trở thành trấn phủ sứ, lấy thực lực của hắn ta cùng Trọng Huyền gia, sau khi làm trấn phủ mấy năm, vị trí quận trưởng chắc chắn không chạy đi đâu được.
Như thế về khía cạnh quan chức đã vượt qua Trọng Huyền Tuân rồi. Đến nay còn chưa nghe nói Trọng Huyền Tuân có chức vị gì, nhưng nghĩ lại thì cho dù như thế nào, cũng không khả năng vừa vào quan trường đã bò lên được chức vị lớn như quận trưởng.
Cho nên Trọng Huyền Tuân chắc chắn sẽ không cho phép việc này xảy ra.
Phân tích rõ mâu thuẫn nội bộ trong Trọng Huyền gia, là có thể lý giải Trọng Huyền Thắng vì sao lại dốc toàn lực ủng hộ Khương Vọng thượng vị.
Nếu đã hiểu rõ rồi, cũng chuyển toàn bộ Đạo Nguyên Thạch vào hộp trữ vật của mình, Khương Vọng cầm lấy một lá thăm ngọc cuối cùng trong hộp, liền đưa chiếc hộp rỗng cho Trọng Huyền Thắng.
Tâm niệm hơi động liền biết được thuật này chính là đạo thuật cấp Giáp trung phẩm. Cùng có liên quan đến lửa nhưng không phải là Hỏa hành, mà là một môn liên quan đến tinh thần đạo thuật, tên là Đố hỏa.
Đạo thuật cấp Giáp trung phẩm liên quan đến cấp bậc Nội Phủ, nhưng nếu liên quan đến thần hồn, Khương Vọng vẫn có một chút lòng tin sẽ vượt qua Phi Tuyết kiếp bên trong Hồng Trang Kính.
Lúc này, lại nghe Trọng Huyền Thắng hỏi: "Ngươi biết trấn phủ sứ Xích Vĩ quận là ai không?"
Nhìn hắn ta cất chiếc hộp rỗng đi, Khương Vọng hỏi: "Là ai?"
"Cao Thiếu Lăng." Trọng Huyền Thắng hừ một tiếng, biết Khương Vọng chưa nhớ ra, liền giải thích: "Xuất thân từ Tĩnh Hải Cao."
Nhớ tới lúc đầu ở bên ngoài Thiên Phủ bí cảnh, Hứa Tượng Càn đọc mấy câu kia, nghe nói là thơ do Đại Nho Mặc gia viết.
Liều chết triền miên phú quý trường, lấy thân quyên quốc vô danh tướng...
Khương Vọng không khỏi thở dài: "Trên giường có mấy chuyện dễ làm!"
"Ha ha ha ha." Trọng Huyền Thắng cười ha hả: "Lời ấy hay lắm!"
Trong cuộc chiến diệt Dương, Tĩnh Hải Cao thị không có công lao cũng chẳng có khổ lao, cuối cùng lại được chia một khối bánh lớn như vậy, có thể thấy được gió bên gối của vị Tĩnh quý phi kia lợi hại biết nhường nào.
Đương nhiên, Tĩnh Hải Cao có thể ăn khối bánh lớn như vậy có lẽ đã được sự cho phép của Trọng Huyền Trử Lương. Ra sức ủng hộ đối với chiến tranh Dương quốc, lại đạt được thắng lợi toàn phần, chỉ cần hung đồ kia nói một tiếng Cao Thiếu Lăng kia có dây mơ rễ má gì gì đó, công huân liền tự động chạy tới.
Cái này là trao đổi chính trị gì đó trước khoan hãy nói tới.
Ngay cả gió bên gối của Tĩnh quý phi lợi hại thật hay giả, nói tóm lại là qua cuộc trao đổi này cũng coi như đã chung một trận tuyến rồi.
Đùa vui mà thôi. Trọng Huyền Thắng nói:
“Trận chiến lần này càng khiến ta nhận thấy được thực lực mới là căn cơ. Lấy sự mạnh mẽ của Dương Kiến Đức cùng với tà vật kia gây khó dễ, trận chiến này thắng được không dễ chút nào.”
Lời nói chẳng mất tiền mua, tên béo này cũng không nói toạc ra mấy chữ Bạch Cốt đạo, chỉ lấy ‘tà vật’ để thay thế. Cái câu “mối thù vạn thế bất diệt” kia quả thực khắc ấn tượng thật sâu với hắn ta.
Mặc dù Khương Vọng rất không muốn nhắc đến chuyện cũ, nhưng vẫn giải thích cho bằng hữu:
“Đó là Bạch Cốt Tà Thần giáng lâm chiếm cứ thân thể Đạo Tử. Quê hương Thanh Hà quận thành vực Phong Lâm thành ở Trang Quốc của ta cũng bị hủy diệt trong một lần Thần giáng lâm.”
Chỉ một câu vô cùng đơn giản, không thể nói hết ra được hận thù sống chết trong đó.
“Huynh đệ tốt, ngươi cùng ta gắng sức tu hành, sau này chắc chắn sẽ xông vào U Minh, làm gỏi tên Tà Thần kia.”
Trọng Huyền Thắng vỗ bờ vai của hắn nói.
Dù sao thì ngày đó cũng rất xa xôi, thế nên tên béo này liền đổi đề tài:
“Lần này đại chiến, đại soái tính toán kỹ lưỡng, chờ Bạch Cốt Tà Thần kia hoàn thành tế luyện ung dung rời đi liền lập tức dẫn quân đi quyết chiến với gã.”
Chiến tranh mới kết thúc không lâu, danh xưng ‘Đại soái’ này còn chưa bỏ ngay được.
“Điều này thể hiện rõ Đại soái biết nhìn đại cục.”
“Đúng vậy, cứ cho điều này là sai lầm về mặt quân sự nhưng về lâu về dài thì chưa chắc. Nhưng mà truy cứu đến cùng, là quân ta cường đại, có tư cách phạm sai lầm!”
Có lý!
Khương Vọng nói: “Không qua ba đời không thay đổi phong tục, nơi này là đất thuộc quyền sở hữu của Tề Quốc, do Đại soái đích thân lấy được từ tay Dương quốc. Mở rộng ba quận, lần này Đại soái thu hoạch không nhỏ đâu nhỉ?”
“Đã quyết định phong hầu rồi!” Trọng Huyền Thắng hớn hở: “Tước danh Định Viễn.”
Vẻn vẹn một cái tước danh đủ nói lên dã tâm của Tề Đế cùng sự kỳ vọng vào Trọng Huyền Trử Lương.
Nhưng ngay sau đó tên béo này lại ỉu xìu, nắm chặt nắm đấm:
“Hầu vị này, trễ ba mươi năm!”
Khương Vọng cũng rất thắc mắc, lấy công đầu phá Hạ năm đó của Trọng Huyền Trử Lương, vì sao lại chưa được phong hầu, lại nghe Trọng Huyền Thắng nói:
“Năm đó vì một chút chuyện trong gia tộc… liên lụy đến thúc phụ, khiến người có công lao đầy người cuối cùng chỉ được một cái danh Thận Hoài bá.”
Hai chữ Thận Hoài, không phải là chữ ác gì, nhưng đặt cùng một chỗ với Hung Đồ, liền có ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Khó trách nói, diệt Dương là đại công, cho dù quân soái Tề Quốc dũng mãnh nhưng Dương Kiến Đức rất khó đối phó, triều đình không khỏi sinh ra nghi kỵ, lúc đền đáp công ơn có lẽ cũng không nguyện ý.
Sở dĩ Trọng Huyền Trử Lương có thể đánh một trận phong Hầu, một phần có thể là do công huân trước kia chưa được thưởng đủ hoặc có thể là triều đình Tề Quốc muốn có ý muốn đền bù.
“Ngươi định làm thế nào?” Khương Vọng hỏi.
Trọng Huyền Thắng đã suy nghĩ kỹ càng từ sớm:
“Không lấy được thực quyền thì có tước vị cũng không có ý nghĩa gì. Ta có thể tìm cơ hội vào Tắc Hạ Học Cung học một chút kiến thức. Điểm chênh lệch lớn nhất giữa ta vào Trọng Huyền Tuân hiện giờ chính là tu vi.”
Với Trọng Huyền Thắng, mục tiêu của hắn ta chính là vị trí gia chủ Trọng Huyền gia. Gia chủ Trọng Huyền gia vốn được chú định có thể phong hầu lập tước.
Hầu tước phong cho gia chủ Trọng Huyền gia chính là loại sắc phong có thực quyền, đất phong trở thành địa phận của gia tộc, tôn vinh không phải bình thường. Cho nên những tước phong bình thường kia Trọng Huyền Thắng không thèm quan tâm.
Mà Tắc Hạ Học Cung là nơi tu hành đỉnh danh của Tề Quốc, không thuộc về bất cứ tông môn nào. Tề Quốc lớn như vậy, có rất nhiều nhân vật cấp Tông Sư luân phiên canh trực thụ nghiệp ở đó.
Nó có biệt danh là Tề Long Môn.
Nếu có thể vào tu hành ở học cung này, sẽ giống như cá chép vượt long môn, thoát thai hoán cốt.
Nhưng nơi này bình thường không mở cho người ngoài, cho dù là vương công quý tộc hay thậm chí là hoàng tử hoàng tôn, nếu không phải người có công với quốc gia, đều không thể bước vào cửa học cung nửa bước.
Khương Vọng hiếu kỳ hỏi:
"Đều nói Tắc Hạ Học Cung là Tề Long Môn, đến tột cùng thì trong đó có bí ẩn gì?"
“Quy củ đầu tiên, những tông môn lớn nhỏ ở Tề Quốc, cứ là cường giả Ngoại Lâu cảnh trở nên nhất định phải luân phiên vào Tắc Hạ Học Cung giảng đạo một tuần. Bất kỳ người tu hành nào bước vào Tắc Hạ Học Cung, nếu có nghi vấn không thể giải là có thể tùy ý tìm một người ở giảng lâu giải đáp. Người nào được lựa chọn thì phải dốc hết khả năng giải đáp nghi vấn đó, nếu không thành thật hoặc giảng giải không rõ ràng, người hỏi có thể phản ánh lại với học cung bất cứ lúc nào. Một khi thẩm tra ra, tất nhiên sẽ bị nghiêm trị.”
“Chỉ với một quy củ như vậy, quả thật rất đáng giá.” Khương Vọng khen ngợi. Hắn biết rõ quả đắng khi không có sư phụ chỉ dạy.
“Quy định thứ hai…” Nói đến Tắc Hạ Học Cung, Trọng Huyền Thắng cũng có niềm tự hào của người Tề Quốc: “Trong học cung, nguyên khí nồng đậm khỏi phải nói, cái lợi hại hơn chính là quốc vận tụ lại ở trung tâm, nếu tu hành ở nơi này, cho dù ngồi chết dí một chỗ cũng là làm ít ăn nhiều.”
Quốc vận tụ ở trung tâm… Cường quốc bậc nhất thiên hạ như Tề Quốc, nếu bước vào đó tu hành, thì sẽ là cảm thụ gì?
Khương Vọng không kìm được sự mê mẩn trong tim.
"Thứ ba..." Trọng Huyền Thắng bỗng nhiên cười một tiếng: "Không nói, miễn cho lòng ngươi ngứa ngáy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận