Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 283: Chuyện phù phiếm

Chuyện Minh Chúc tạm thời cũng chỉ có thế, Khương Vọng không có cách nào mang Minh Chúc ra khỏi Thông Thiên Cung, cũng không có cách nào đốt hết Minh Chúc, cắt đứt mọi biện pháp của Khương Yểm.
Ngược lại Khương Yểm cưỡng ép dập tắt thần hồn Diễm Hoa, chứng tỏ rằng hắn ta hoàn toàn có khả năng đánh trọng thương thần hồn của Khương Vọng.
Vậy nên Khương Vọng thỏa hiệp là điều tất yếu là không thể không nói, Khương Yểm quả thực hiểu hắn.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể đạt thành hiệp nghị tạm thời với Khương Yểm.
Khương Yểm cam đoan sẽ không tiếp tục đánh chủ ý lên quyết định của Khương Vọng, cam đoan không rời khỏi Minh Chúc, đương nhiên cũng có một phần là do hắn ta chưa chắc đã có thể rời đi.
Khương Vọng cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng lời Khương Yểm nói, so với những thứ đó, hắn càng tin tưởng suy nghĩ của bản thân mình.
Xét tình huống hiện tại, Khương Yểm có thể tạo thành dao động nhỏ lên suy nghĩ của hắn, nhưng không đủ để xóa sạch, nếu không ngay tại lúc hắn có ý định châm lửa Minh Chúc, Khương Yểm phải tìm cớ né tránh mới phải, nhưng hắn ta lại không làm gì cả.
Điều này chứng tỏ cho dù mọi thứ đều đúng như lời Khương Yểm nói, hiện giờ bọn họ là hai thân thể độc lập, sẽ không có chung tư tưởng ký ức.
Nhưng dẫu như vậy, liên quan đến những suy nghĩ sau này của Khương Yểm, Khương Vọng vẫn quyết định sẽ tiến hành bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh.
Chuyện của bản thân, không thể không chú ý cẩn thận một chút.
Con đường tu hành quả thật như bước trên băng mỏng. Có ai mà ngờ được chỉ vì sử dụng qua Bạch Cốt đạo thuật, sẽ bị Bạch Cốt Tôn Thần xâm nhiễm đâu?
Bất kể thế nào, Khương Vọng tuyệt đối sẽ không tiếp tục sử dụng bí thuật của Bạch Cốt đạo.
Một tên Khương Yểm đã đủ khiến hắn đau đầu, vạn nhất lại nhảy ra yêu ma quỷ quái gì đó.
Lại nói, sở dĩ Khương Vọng đồng ý điều kiện của Khương Yểm, là bởi vì Bạch Cốt đạo vốn là đối tượng báo thù của hắn, Bạch Cốt Thánh Chủ tất nhiên là mục tiêu không thể bỏ qua. Có đồng ý với Khương Yểm hay không, cũng chẳng có gì khác nhau. Ít nhất trên phương hướng nhất trí, có thể thuận tiện giải quyết luôn tai họa ngầm của bản thân, đương nhiên là không còn gì tốt bằng.
Có điều Khương Vọng cũng sẽ không thật sự quan tâm Khương Yểm như vậy, ý định cướp đoạt thân thể Bạch Cốt thánh chủ chỉ là lựa chọn lâu dai, một khi có cơ hội đuổi thứ này đi, hắn chắc chắn sẽ không nương tay.
Có hai con đường để lựa chọn, một là tìm được cách mang Minh Chúc ra khỏi Thông Thiên cung, hai là tăng cường lực lượng thần hồn của bản thân, nếu có thể đạt tới cảnh giới có thể tiêu diệt Khương Yểm mà không hao tổn thần hồn, vậy thì hoàn toàn không cần để ý đến uy hiếp của hắn ta.
Cái trước hiện tại không có cách làm, cái sau thì… chẳng phải có bảo vật Hồng Trang kính giúp tăng cường lực lượng thần hồn đấy sao, cơ mà quá trình tương đối nguy hiểm.
Mặc kệ thế nào, chuyện Minh Chúc không thể giải quyết nhưng ít ra cũng đã hiểu được chút chút về sự tồn tại ảnh hưởng đến suy nghĩ.
Còn lại chính là vấn đề đối phó như thế nào.
Vấn đề trước mắt sớm muộn gì cũng phải giải quyết, một mối nguy hiểm không biết bùng nổ lúc nào luôn luôn là điều đáng sợ nhất.
Ra khỏi phòng, Khương Vọng triệu tập đám tâm phúc, cũng chính là bốn người Hướng Tiền, Trúc Bích Quỳnh, Trương Hải và Độc Cô Tiểu.
Thoáng cái đã qua hai mươi ngày, hắn cần phải nắm rõ toàn bộ thế cục.
Năm người chia chỗ ngồi, lẳng lặng nghe Độc Cô Tiểu nói sơ lược về tình huống sắp tới, lúc trước vội vàng đối phó Minh Chúc nên chỉ nghe được vài lời nàng nói.
"Khu vực Gia Thành luôn ở chiều hướng tốt, nhưng không rõ tại sao, việc điều phối vật tư của liên minh thương hội Tứ Hải càng ngày càng khó khăn, tất nhiên vật tư khu vực trấn Thanh Dương của chúng ta vẫn đủ cung ứng. Người nhiễm bệnh dịch hạch đã giảm bớt còn bảy mươi sáu người và ba ngày mới đây không có ai bị nhiễm bệnh, có thể nói loại dịch hạch này ở trấn Thanh Dương đã được khống chế hoàn toàn."
Độc Cô Tiểu tổng kết lại.
Tin tức của nàng cũng chỉ dừng lại ở trấn Thanh Dương, nhiều nhất là khu vực Gia Thành, không thể nắm chắc toàn bộ tình hình của Dương Quốc.
Khương Vọng đang muốn nói chuyện.
Phành phạch!
Vân hạc linh hoạt chen vào cửa sổ.
"Mấy ngày hôm nay, cứ chính ngọ là lại đáp xuống một lần."
Hướng Tiền bỗng nhiên nói.
Nếu hắn không nhận thư tín, vân hạc sẽ không chịu rời đi.
"Chắc là An An nhớ ta."
Khương Vọng nghĩ thầm, hắn duỗi tay thu vân hạc lại, sau đó mở miệng nói:
"Khoảng thời gian này các ngươi vất vả rồi. Ba vị siêu phàm, mỗi vị hai mươi viên Đạo Nguyên thạch, chút tâm ý nhỏ."
Một ngày một viên Đạo Nguyên thạch tất nhiên không tính là keo kiệt, nhưng cũng chỉ là cho có mà thôi. Lúc hắn không thể ra mặt, trấn vực vẫn vận hành dựa theo ý chí của hắn, những người này đã thể hiện sự trung thành của bản thân.
Đám người Trúc Bích Quỳnh cũng không từ chối.
Vân hạc trong lòng bàn tay hoá thành giấy viết thư, tạm thời Khương Vọng chưa đọc vội, nhìn Tiểu Tiểu nói:
"Khoảng thời gian này ngươi cũng không được lơ là tu luyện, chờ tích lũy đủ, ta sẽ mua cho ngươi một viên Khai Mạch đan."
Hiện tại hắn không mong có được Khai Mạch đan hoàn mỹ, đó là thứ có tiền chưa chắc đã mua được, nhưng mua một viên Khai Mạch đan bình thường thì không thành vấn đề. Cho dù là mua từ liên minh thương hội Tứ Hải, hắn cũng có đủ Đạo Nguyên thạch.
Đây là một bước lên trời, Độc Cô Tiểu vừa mừng vừa sợ:
"Cảm tạ lão gia!"
Biểu hiện của Độc Cô Tiểu mọi người đều có thể thấy được, mặc kệ có ý kiến hay không, đều không thể phủ nhận nàng xứng đáng có được đãi ngộ này.
Trong hệ thống đạo huân nội bộ của Trang Quốc, điểm đạo huân cá nhân được coi như giấy thông hành ở Trang Quốc, nhưng ở những nước khác thì Đạo Nguyên thạch mới là tiền tệ có giá trị thực được lưu hành rộng rãi.
Hệ thống đạo huân của Trang Quốc vận hành rất tốt, giá cả ổn định, cứ mười điểm đạo huân là có thể đổi được một viên Đạo Nguyên thạch.
Còn một loại trưng bày khách quan hơn, đó là:
Cứ năm trăm điểm đạo huân là có thể đổi một thanh pháp khí cơ sở cấp thấp, tương đương với năm mươi viên Đạo Nguyên thạch, giá cá này vô cùng hợp lý. Cây chủy thủ bị Trư Diện phá hủy của Tô Tú Hành là do Khương Vọng định giá một trăm hai mươi viên Đạo Nguyên thạch.
Hơn nữa chiếu theo mức quy đổi này, thì cứ một trăm điểm đạo huân là có thể đổi một viên Khai Mạch đan bình thường.
Nhưng đó là do đạo quán tạo điều kiện nâng đỡ đệ tử siêu phàm, còn giá thật của một viên Khai Mạch đan bình thường là một ngàn năm trăm điểm đạo huân, tương đương với một trăm năm mươi viên Đạo Nguyên thạch, một viên rưỡi Vạn Nguyên Thạch.
- Giải thích, Một trăm Nguyên thạch bằng một Đạo Nguyên thạch, một trăm Đạo Nguyên thạch bằng một Vạn Nguyên thạch. Hết giải thích.
Chuyện Độc Cô Tiểu làm có đáng giá một trăm năm mươi viên Đạo Nguyên thạch hay không, mỗi người một ý.
Trong suy nghĩ của rất nhiều người, một thị nữ bình thường, dùng vàng bạc phàm tục là có thể mua.
Độc Cô tiểu làm sự tình, có đáng giá hay không 150 viên đạo nguyên thạch, mỗi người một ý.
Trong suy nghĩ của nhiều người, một thị nữ bình thường dùng vàng bạc phàm tục là mua được, nếu dùng một viên Đạo Nguyên thạch thì có thể mua cả chục người. Nhưng đối với Khương Vọng, trung thành và tận tâm, còn quý giá hơn cả Nguyên thạch.
Không có ai dị nghị gì với quyết định của Khương Vọng, nhưng Hướng Tiền vẫn mở to đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm vào bức thư trong lòng bàn tay Khương Vọng, một lúc lâu sau mới tò mò hỏi:
"Đây là đạo thuật bí truyền của Lăng Tiêu Các phải không?"
Khương Vọng cũng không phủ nhận, chỉ hỏi ngược lại:
"Ngươi cũng đi qua Vân Quốc rồi sao?"
Tên nghèo xác nghèo xơ này đúng là một người có lắm chuyện cũ.
"Từng đi qua." Sau khi biết đáp án, Hướng Tiền cũng hết hứng thú, lẩm bẩm nói: "Cũng coi là vậy."
"Vân Quốc là một nơi không tồi." Khương Vọng thuận miệng nói một câu, sau đó nói:
"Tạm thời cứ như vậy trước đã, ai bận gì thì đi làm đi. Trúc đạo hữu lưu lại một lát, ta có chuyện muốn nhờ vả ngươi."
Mọi người nối đuôi nhau đi ra, Độc Cô Tiểu bước nhẹ như bay, trong lòng tràn đầy vui vẻ.
"Ta cũng có cơ hội trở thành tu sĩ siêu phàm!"
Nàng chỉ cảm thấy, ánh mặt trời chưa bao giờ sáng như thế, thế giới chưa bao giờ xinh đẹp ngần này!
Chờ những người khác đi hết, Khương Vọng lấy Hồng Trang kính trong túi trữ vật ra, đưa cho Trúc Bích Quỳnh:
"Trúc đạo hữu, ngươi xem kính này có quen hay không?"
Hiện tại hắn rất cần tăng cường lực lượng thần hồn, vậy nên cũng phải đặt vấn đề tìm hiểu Hồng Trang kính lên trên đầu. Vật này lấy trên người Hồ Thiếu Mạnh, có lẽ người cũng có xuất thân từ Điếu Hải Lâu như Trúc Bích Quỳnh sẽ biết đến nó.
"Lúc trước ta đã từng nhìn thấy."
Trúc Bích Quỳnh nói đến tất nhiên là thời điểm Khương Vọng rơi vào thế giới trong gương, lúc đó nàng đã từng nghiên cứu qua, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Nàng không nhận lấy tấm kính, chỉ hỏi:
"Nó tên là gì? Có lai lịch ra sao?"
"Tên là Hồng Trang, sau khi ta giết chết Hồ Thiếu Mạnh thì lấy được."
Khương Vọng thản nhiên trả lời, đây cũng không phải chuyện gì to tát.
"Hồng Trang kính…"
Trúc Bích Quỳnh nỉ non lặp lại vài lần, nói:
"Hình như ta đã nghe nói qua, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là đã nghe qua ở đâu."
Dường như nàng đã chạm đến ký ức mơ hồ nhưng sau cùng vẫn không có cách nào bắt lấy, nhíu mày suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ được gì.
"Xem ra là một món bải vật."
Khương Vọng cười nói, thu hồi Hồng Trang kính lại.
Hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Trúc Bích Quỳnh, cho nên không nói mục đích thăm dò Hông Trang kính của mình.
"Không sao, chờ ngươi lúc nào nghĩ ra, thì lại nói với ta. Ngoài ra nhớ giữ bí mật giúp ta." Sau cùng, Khương Vọng nói: "Thất phu vô tội, hoài bích có tội."
"Đương nhiên." Không nhớ ra, Trúc Bích Quỳnh dứt khoát không thèm nhớ nữa, dõng dạc nói:
"Bổn cô nương nói chuyện giữ lời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận