Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 517: Làm chủ bản thân

Lựa chọn của Điền Hoán Chương vẫn không khiến Điền An Bình bất ngờ. Nếu Điền Hoán Chương còn có được dũng khí, lấy tu vi Ngoại Lâu cảnh của hắn, cũng không đến mức khiến hắn khinh thường như vậy.
Có thể tu hành đến loại cảnh giới như Ngoại Lâu cảnh, nhất định cũng từng chiến thắng vô số thời khắc gian nan, nhất định cũng từng có tâm tính cùng dũng khí hơn người một bậc.
Thế nhưng có rất nhiều người, trong những năm tháng dài đằng đẵng, trong vô tận vinh hoa, đã từ từ đánh mất chính mình, để lạc mất nhuệ khí và dũng khí năm đó một đường đi tới bước này.
Điền Hoán Chương cũng không ngoại lệ, ngược lại người như vậy có rất nhiều, vả lại càng ngày càng nhiều.
Họ nắm giữ lượng lớn tài nguyên, cướp đoạt càng nhiều cơ hội, bản thân lại không còn dũng khí tiến thủ.
Những người đi sau chân chính có ý chí tiến thủ, thì ngay cả cánh cửa cũng không nhìn thấy.
Theo Điền An Bình thấy, những người này đã là cành mục trên cây đại thụ, là mọt gạo, là giá áo túi cơm, là trói buộc trên con đường tiến lên của Điền thị.
Đương nhiên, với rất nhiều người, rất nhiều thế lực, mọt gạo Ngoại Lâu cảnh dù sao cũng là tu sĩ Ngoại Lâu cảnh, là một phương cường giả, một chiến lực vô cùng khả quan.
Chỉ là tiêu chuẩn của thế nhân lại không ở trong mắt Điền An Bình hắn mà thôi.
"Văn Liên Mục, Vương Di Ngô." Điền An Bình nghiền ngẫm hai cái tên này: "Từ giờ trở đi, chuyện này thú vị rồi đây."
Thất Tinh cốc rộng lớn, rất nhanh trở nên trống trải.
Mà Điền An Bình đứng một mình trong cốc, đờ đẫn nhìn bầu trời.
...
...
Tiểu Đồng đánh giá khắp toàn thân Khương Vọng, trong ánh mắt to tròn chỉ có kinh ngạc.
Trong lòng nàng, tiểu thư nhà mình chính là nhân vật lợi hại nhất trên đời, nhất định sẽ đoạt giải nhất trong thất tinh bí cảnh.
Không ngờ giải nhất này lại bị một kẻ thoạt nhìn còn có chút ngượng ngùng như Khương Vọng cầm đi.
"Này này này, cô nương gia thì phải rụt rè một chút, chưa thấy trai đẹp hay sao."
Khương Vô Tà nhếch miệng cười nhạo, bước tới đứng giữa nàng và Khương Vọng, ngăn trở tầm mắt của nàng: "Tiểu Đồng, sao hả, không nhận ra cô rồi à? Ngay cả câu chào hỏi cũng không có."
Nhìn từ bề ngoài, hiện tại Khương Vọng quả thực cũng có thể gánh được hai chữ trai đẹp.
Thời gian trước, có lẽ hắn chỉ có thể coi là thanh tú. Thế nhưng theo thời gian thay đổi, từ từ cũng phát dục hơn. Quen phong sương đã gọt giũa khuôn mặt thêm góc cạnh, khiến diện mạo của hắn càng sắc nét hơn. Biến hóa lớn nhất ở chỗ khí chất. Ngoài thói quen ôn hòa thủ lễ, đã ma luyện ra sự tự tin thong dong nhất lãm chúng sơn tiểu, thêm sự kiên định như thanh tùng mọc trên vách núi cao. Những điều này khiến mị lực của hắn cải thiện rất nhiều.
Đương nhiên, so mã ngoài với người đẹp từ nhỏ đến lớn như Khương Vô Tà thì vẫn hoàn toàn không có cơ hội.
Tiểu Đồng chu miệng, không tình nguyện nói: "Nô tỳ không dám."
Thoạt nhìn hình như nàng rất quen thân với Khương Vô Tà, có lẽ là người kia cũng rất thường hay lởn vởn trước mặt Lý Phượng Nghiêu.
Khương Vô Tà lại bước ép tới, có vẻ như rất thích đùa giỡn tiểu thị nữ: "Ngươi không dám cái gì?"
"Ngươi còn có việc à?" Giọng nói lạnh lùng của Lý Phượng Nghiêu nháy mắt đã khiến Khương Vô Tà tụt hết mood.
Hắn thu lại nụ cười tà, thể hiện ra ta đây làm chính sự, nhìn về phía Khương Vọng với ánh mắt nghiêm túc: "Ta rất thưởng thức ngươi, có cân nhắc tới làm việc cho ta hay không?"
Sau khi Khương Vọng một kiếm đánh bại Lôi Chiêm Càn, hắn không có ý nghĩ gì. Loại cường giả cấp bậc như này, hắn còn chưa thể đưa ra đủ nhiều lợi ích. Sau khi biết một kiếm đó của Khương Vọng cũng không phải chiến lực theo thường quy, hắn nghĩ người này sẽ có khả năng bị mời chào.
Lời mời chào bất thình lình của Khương Vô Tà cũng khiến Khương Vọng thoáng sửng sốt.
Ặc, thì ra không phải tới vì Lý Phượng Nghiêu.
Ngẫm lại cũng phải, lấy tính cách của Lý Phượng Nghiêu nếu cứ níu lấy nàng không buông, thực sự sẽ bị đánh chết rồi đập nát.
"Khác không nói, ngươi sẽ không thiếu tài nguyên tu hành cho đến Thần Lâm cảnh. Thậm chí sau này... chuyện sau này để sau này hãy nói, bản cung không làm việc hứa suông."
Phân tích từ thu hoạch của bản thân Khương Vô Tà, Khương Vọng đoạt được thứ nhất thất tinh bí cảnh, đi ra từ Thiên Khôi tinh vị, con đường Ngoại Lâu cảnh đã thông. Mà trải qua thiên phủ bí cảnh trước đó, ý nghĩa cho tư cách thần thông Nội Phủ.
Khương Vô Tà đặt cược mạnh, hắn có thể đến Thần Lâm cảnh!
Mà "sau này" hắn lược qua không đề cập tới, hiển nhiên là chuyện sau khi đoạt được hoàng vị. Một người tòng long chi công, có thể đổi lại tương lai dài bao nhiêu? Toàn bộ tài nguyên tu hành của Tề quốc ta cần ta cứ lấy, đối với bất kể người tu hành nào cũng là việc tha thiết ước mơ.
Miệng hắn nói không làm việc hứa suông, nhưng vẫn thuận lợi vẽ ra một chiếc bánh.
Đối với những người giỏi về quyền mưu, "bánh vẽ" hoàn toàn là năng lực căn bản đã ăn vào bản năng.
"Được rồi, ngươi cũng họ Khương." Khương Vô Tà tiếp tục ném thêm lợi ích: "Trong một năm, tên của ngươi có thể liệt vào gia phả Khương thị."
Phần thành ý này đã đủ nặng.
Thế lực của Khương Vô Tà ở tại Tông Nhân Phủ. Hắn là một vị hoàng tử được hoàng tộc ủng hộ nhất. Cho nên không cần hoài nghi hắn có thể làm được chuyện này.
Đặc biệt bản thân Khương Vọng là họ Khương, chỉ cần truy tìm nguồn gốc tổ tiên, tìm một chi đã tuyệt tự thích hợp, viết tiếp lên gia phả là được.
Danh tự liệt vào gia phả Khương thị Đại Tề, ý nghĩa Khương Vọng có thể trở thành Khương thị hoàng tộc được thừa nhận. Điều này đại biểu không chỉ có là vinh dự. Trở thành một thành viên của Khương thị hoàng tộc, có khả năng sẽ đạt được lợi ích nhiều không kể xiết. Chỉ riêng công pháp bí thuật thoải mái mà lấy trong bí khố hoàng tộc, đã đủ khiến người tâm động.
"Vào thời kỳ hỗn loạn trước Võ Đế, gặp hãm hại nên hoàng thất đệ tử thoát đi Tề quốc rất nhiều, tổ tiên ngươi chính là một chi trong đó, lưu lạc dị quốc nhiều năm, hôm nay nhận tổ quy tông. Ngươi cảm thấy thế nào?" Sợ Khương Vọng không rõ lắm thực lực của mình, thậm chí Khương Vô Tà trực tiếp đưa ra cả quá trình thao tác.
Thao tác này hoàn toàn làm được.
"Cảm ơn điện hạ coi trọng." Khương Vọng cười áy náy: "Tuy nhiên loại chuyện này, điện hạ nên đi hỏi Trọng Huyền Thắng, thái độ của hắn chính là thái độ của ta."
Trọng Huyền Thắng cũng không phải nhân vật dễ lừa gạt gì. Đồng thời nghĩ cũng biết, lấy thân phận của hắn, tuyệt đối không thể nhúng tay vào tranh đấu nội bộ hoàng thất.
Khương Vô Tà cười hỏi: "Nhân vật như Khương huynh, chẳng lẽ còn không làm chủ được bản thân sao?"
Khương Vọng nhìn hắn, vẫn rất đúng mực: "Ngôn nhi hữu tín, chính là ta làm chủ bản thân ta."
- Giải thích câu "ngôn nhi hữu tín" được trích Luận ngữ, nghĩa là nói lời giữ lấy lời. Hết giải thích.
Lời này rất có thái độ.
Khương Vô Tà cũng gật đầu, không hề miễn cưỡng. Đương nhiên hắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như mời chào không được lại kết thành kẻ thù.
Coi như chưa có chuyện gì, hắn lại quay về Lý Phượng Nghiêu nở nụ cười: "Lý gia tỷ tỷ có muốn về Lâm Truy không? Chúng ta vừa lúc đồng hành."
Kiểu nụ cười mang theo chút tà khí nhưng không khiến người ghét này quả thực rất có mị lực.
Nhưng bởi vì quá hiểu rõ mị lực của bản thân, quá am hiểu sử dụng loại nụ cười này, mới khiến Tiểu Đồng cảm thấy vẫn là người biết ngượng ngùng, biết xấu hổ như Khương Vọng sẽ đáng yêu hơn.
Lúc trước Khương Vô Tà đang mời chào Khương Vọng, Lý Phượng Nghiêu không tiện xen vào, lúc này nàng cũng không để ý tới Khương Vô Tà, chỉ nói với Khương Vọng: "Ta có việc cần ra khơi một chuyến, mình ngươi về Lâm Truy đi."
Khương Vọng gật đầu đáp ứng.
Khương Vô Tà thì cười ha hả: "Trùng hợp quá! Ngươi không nói ta chút nữa đã quên mất, vừa lúc ta muốn đến duyên hải làm việc, chúng ta quá tiện đường rồi! Nói đến, Dưỡng Tâm cung có một hòn đảo ở gần biển, phong cảnh ở đó..."
Lý Phượng Nghiêu chỉ dùng một câu đã ngắt lời hắn: "Chúng ta không tiện đường."
Nhìn ánh mắt không cho phép thay đổi của Lý Phượng Nghiêu, Khương Vô Tà gãi gãi đầu: "Đúng là rất không tiện đường."
"Vậy cáo từ." Lý Phượng Nghiêu nói.
"Ài!"
Khương Vô Tà xoay người đi luôn, không dài dòng chút nào. Đương nhiên hắn đã nhìn ra, Lý Phượng Nghiêu đã có vẻ không kiên nhẫn rồi.
Hắn tuyệt đối không cho phép mình bị một mỹ nhân tuyệt đỉnh chán ghét.
Khương Vọng lại nhìn bóng lưng của vị cửu hoàng tử điện hạ này, ra chiều suy nghĩ.
Đều nói Khương Vô Tà là kẻ cực đoan, dễ giận, chỉ tiếp xúc ngắn ngủi nhưng chưa nhìn ra. Cũng không biết là trông mặt mà bắt hình dong, hay là một loại che giấu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận