Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2406: Sao lại như vậy

Theo Võ An Hầu đến Yêu giới kiến công lập nghiệp, nào ngờ xuất sư bất lợi, Võ An Hầu đã thất thủ từ đầu.
Theo Võ An Hầu đến Mê giới lập công danh, xuất sư chưa thành đã bị Kỳ Tiếu đuổi đi.
Một mình đến Hoài đảo chờ bọn Hầu gia và Phương Nguyên Du, tài hoa khắp người mà chẳng có chỗ phô diễn, mỗi ngày chỉ biết mượn rượu giải sầu, thở ngắn than dài cho số phận. Nào ngờ lúc nửa say nửa tỉnh ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Hoài đảo sắp sửa không còn!
Cái nơi quỷ quái này chính là hòn đảo lớn nhất gần biển, lưng tựa Mê giới, trước mặt là quần đảo, chiếm cứ diện tích rộng lớn, dân số đông đúc, lại là nơi đặt sơn môn của bá chủ hải ngoại - Điếu Hải lâu!
Chẳng lẽ cũng không thể cản ta một chút sao?
Hạ Dự Bạch tuy miệng lúc nào cũng nói không tin vận may, nói cường giả tự mang vận khí, thậm chí còn chất vấn Khương Hầu gia không mang mình theo xuất chinh là có phải đánh mất trái tim của cường giả hay không. Thế nhưng lúc ở quán rượu ngẩng đầu lên, lại trông thấy rồng đâm vào Thiên Nhai đài... Hắn quyết định ít nhiều gì cũng nên tin tưởng một chút.
Cái thứ này thật quá tà môn!
Hải thú trấn giữ Thanh Ngao tiều thực lực không tầm thường, nhưng dưới kiếm của Hạ Dự Bạch, lại dễ dàng bị lột da róc xương.
Dương Liễu ở bên cạnh có phần bất an, chẳng lẽ vị bằng hữu tên là Hạ Dự Bạch này có sở thích gì khác người hay sao? Một con hải thú mất khống chế, giết cũng đã giết rồi, sao nhất định phải phân chia tỉ mỉ như vậy?
Vảy là vảy, xương là xương, máu là máu, vậy mà còn phân tách cả nội tạng! Làm gì thế, muốn hầm canh à?
"Ngươi đây là... đang làm gì vậy?"
Dương Liễu cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi.
Nam tử trước mặt tuấn mỹ như ngọc, lúc này đang chuyên chú dùng kiếm mổ xẻ trái tim cự thú, thản nhiên đáp:
"Ta đang xem thử vấn đề mất khống chế nằm ở đâu."
Lý do này xem như có thể chấp nhận được.
Dương Liễu thở phào nhẹ nhõm:
"Có liên quan đến trái tim này sao?"
Hạ Dự Bạch cắt trái tim thành mấy trăm phần, mỗi phần đều xem xét cẩn thận, sau đó lại đưa lên mũi ngửi, rồi mới nói:
"Không liên quan."
"... Vậy chẳng lẽ là do gan, mật, hay là ruột già chín khúc gì đó sao?"
Dương Liễu nhíu mày nhìn đống hỗn độn trước mặt, phấn trang điểm trên mặt cũng vì thế mà rơi xuống vài phần.
Hạ Dự Bạch gọi một ít nước tới, kiên nhẫn rửa sạch trường kiếm:
"Đều không phải."
Dương Liễu lấy khăn tay che mũi, vẻ mặt chán ghét:
"Vậy ngươi đứng đây bổ bổ chặt chặt cả nửa ngày làm gì?"
Hạ Dự Bạch quăng ánh mắt nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:
"Xác định không liên quan cũng là một việc xác định rất quan trọng."
"Thu hẹp phạm vi vấn đề, ta hiểu."
Dương Liễu bất mãn nói:
"Vậy là có liên quan đến thần hồn?"
Hạ Dự Bạch gật đầu.
Hải thú mất khống chế đương nhiên là có liên quan đến thần hồn! Tùy tiện túm đại một tên tu sĩ Du Mạch nào cũng biết! Còn cần ngươi phải loại tách máu thịt xương cốt thậm chí cả vảy à?
Gương mặt Dương Liễu mang vẻ quả nhiên là thế:
"Chẳng lẽ là cấm chế bị người nào động tay động chân?"
Thế nhưng Hạ Dự Bạch lại lắc đầu:
"Không có dấu vết của ngoại lực can thiệp."
"Ngươi có được hay không vậy, nhìn cho rõ ràng rồi hãy nói! Thôi được rồi."
Dương Liễu phẩy tay nói:
"Cũng đừng tra xét nữa, chờ sau này sư trưởng trong tông môn của ta sẽ tự tìm ra nguyên nhân, chúng ta tranh thủ thời gian chém thêm mấy con hải thú mới là việc chính."
Hạ Dự Bạch nhìn hắn, nghiêm túc nói:
"Ta sẽ không nhìn lầm."
Dương Liễu nhíu mày:
"Tự tin như vậy sao?"
"Làm quen lại một chút."
Hạ Dự Bạch nói:
"Tại hạ Bạch Ngọc Hạ, môn khách đệ nhất dưới trướng Võ An hầu Đại Tề."
Danh hiệu Võ An hầu vừa được đưa ra, tu sĩ Điếu Hải lâu tuần hành xung quanh đồng loạt đảo mắt qua!
"Đi làm việc của các ngươi đi!"
Dương Liễu gầm lên một tiếng, đuổi bọn họ đi.
Quay đầu lại, hắn đánh giá Bạch Ngọc Hạ một phen. Cái tên thiên kiêu thi đấu chính thức ở Hoàng Hà chi hội, hắn đã từng nghe qua.
"Ngươi là nhân tài đắc lực như vậy, sao không theo Võ An hầu đi Mê giới, mà lại ở Hoài đảo... Đây là bố trí của Võ An hầu à?"
Hắn càng nghĩ càng rõ ràng, vẻ mặt mang vẻ phẫn nộ vì bị lừa gạt:
"Ta đang nói tại sao có thể có kẻ dám đoạt chỗ ngồi của ta, thì ra tất cả đều đã được sắp xếp sẵn! Vì tiếp cận ta, ngươi đúng là nhọc lòng. Nói đi! Các ngươi có âm mưu gì?"
Bạch Ngọc Hạ nhất thời nghẹn họng.
Làm sao hắn có thể giải thích được chuyện Khương Vọng không dẫn hắn đi chinh chiến Mê giới? So với việc không cho được phép hay bản thân hắn quá xui xẻo thì nguyên nhân Dương Liễu nghĩ đến lại càng đáng tin hơn một chút!
"Không nói cũng không sao!"
Dương Liễu cảnh giác kéo dài khoảng cách:
"Lúc nãy ta bảo bọn họ rời đi, chính là ám chỉ bọn họ đi mời viện binh. Cường giả tông ta sẽ lập tức tới ngay, khuyên ngươi chớ nên chống cự vô vị!"
Lúc này, âm mưu trong đầu hắn đã được phóng đại vô hạn. Tuy Khương Vọng nhân phẩm không tệ, nhưng trong mấy năm ngắn ngủi, hắn có thể từ một kẻ vô danh trở thành nhân vật cao tầng của bá quốc, mưu lược tâm cơ cũng tuyệt đối không đơn giản. Đặc biệt là lưu lại một cao thủ như vậy ở Hoài đảo, chắc chắn có mưu đồ. Hoài đảo nhiều hải thú mất khống chế như vậy, rất có thể là do người Tề Quốc giở trò!
Thậm chí... Có phải chính Bạch Ngọc Hạ, mượn danh nghĩa giao hảo với hắn, từ đó che giấu hành động, thần không biết quỷ không hay hoàn thành kế hoạch hay không?
Nếu quả như thế, Dương Liễu hắn thật sự là nhìn lầm người, có tội với tông môn!
Tạm không đề cập tới trong lòng Dương Liễu đang suy nghĩ miên man, phức tạp ra sao.
Bạch Ngọc Hạ nghe xong đã tức giận, nhưng mới trừng mắt, còn chưa kịp phát tác thì một tu sĩ Thần Lâm đã bay nhanh đến, trấn áp hắn tại chỗ!
Trưởng lão hộ tông Điếu Hải lâu, Đặng Văn!
Vị trưởng lão có xương gò má hơi nhô lên này cũng chỉ vội vàng bứt ra chạy đến trong lúc trấn áp rối loạn của Hoài đảo, nhìn Dương Liễu hỏi:
"Người này có vấn đề gì?"
"Hắn là môn khách của Khương Vọng!"
Dương Liễu lớn tiếng nói. Giọng điệu hùng hồn, cứ như đây đã là toàn bộ chứng cứ phạm tội.
Nhưng điều Bạch Ngọc Hạ không ngờ tới là, Đặng Văn lại gật đầu! Lão giơ tay lên, lấy xiềng xích ra, khóa hai tay hắn lại!
"Dương Liễu, ta hỏi ngươi hai vấn đề!"
Bạch Ngọc Hạ nhất định phải tự cứu mình, Điếu Hải lâu này quá không chính quy, pháp chế rất không hoàn chỉnh, cái gì mà không nói một lời đã bắt người chứ. Một chút chứng cứ cũng không có! Nếu còn không làm gì đó hắn sợ lát nữa đám người Điếu Hải lâu này sẽ tùy tiện tìm một điều lệ thời chiến nào đó chém chết hắn.
Cho dù sau khi Hầu gia trở về chắc chắn sẽ báo thù, nhưng với hắn cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Dương Liễu ít nhiều gì cũng phải giữ chút tình nghĩa, tuy là hận tên âm mưu Khương Võ An kia bằng chết, nhưng vẫn liếc mắt nhìn bạn nhậu mấy ngày nay:
"Hỏi đi!"
Bạch Ngọc Hạ bị ấn xuống đất, tư thế chật vật, nhưng vẫn lớn tiếng chất vấn:
"Thứ nhất! Nếu ta có mưu đồ, tại sao phải nói rõ thân phận của mình với ngươi? Thứ hai, nếu ta có mưu đồ, tiếp cận ngươi thì có ích lợi gì! Ngươi không có quyền không có thế, lại chẳng có tương lai!"
Dương Liễu tức giận đến tím mặt, nhất là khi hắn phát hiện lời nói của Bạch Ngọc Hạ thế mà lại có vài phần đạo lý. Hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi:
"Vậy ngươi giải thích một chút, tại sao ngươi lại ở lại Hoài đảo! Đừng nói với ta là Khương Vọng cho ngươi nghỉ phép, để ngươi được chơi thoải mái mấy ngày!"
Bạch Ngọc Hạ lại bị nghẹn họng.
Nghĩ đến hắn đường đường là quý công tử Lang Gia, kiêu tài Hoàng Hà! Vậy mà lại liên tục nghẹn họng trước tên mặt hoa da phấn này.
Bởi vì Khương Vọng thật sự cho phép hắn nghỉ ngơi, để hắn chơi vui vài ngày!
"Các ngươi nghe cho kỹ!"
Lập tức hắn tức giận nói:
"Dương Liễu! Còn có ngươi, Đặng Văn trưởng lão!"
Trước khi ra biển, hắn đã tìm hiểu kỹ càng, những nhân vật có thực quyền trong Điếu Hải lâu đều bị hắn nhận ra cả. Cho nên mới có thể trực tiếp chỉ mặt gọi tên:
"Ta là chiến hữu thân thiết nhất , là môn khách đệ nhất của Võ An hầu. Tính tình Võ An Hầu thế nào chắc các ngươi đều biết rõ. Hôm nay nếu dám vu oan giá họa làm ta bị thương, ngày sau Võ An Hầu tất sẽ dẫn đại quân san bằng nơi này, xuất kiếm nhấnchìm đảo này!"
Chưa đợi Dương Liễu và Đặng Văn nổi giận, Bạch Ngọc Hạ lại vội vàng nói:
"Hơn nữa, tốt nhất các ngươi nên suy xét rõ ràng việc nào mới là cấp bách! Dựa theo điều tra của ta, đám hải thú này phát điên căn bản là không phải có kẻ giở trò, cũng không phải vấn đề cấm chế! Từ trước đến nay chúng chưa từng bị khống chế, bây giờ chỉ là được giải phóng bản thân mà thôi! Nếu không tin cứ tìm mấy kẻ mắt tinh đầu óc minh mẫn kiểm tra vài con hải thú, kiểm tra kỹ càng là rõ! Chuyện này không còn là chuyện riêng của Hoài đảo nữa, các ngươi nên nghĩ cách đối mặt với nguy cơ của cả khu vực gần biển thì hơn!"
Đặng Văn dù sao cũng là trưởng lão đại tông môn nắm giữ thực quyền, không giống kẻ thiếu kinh nghiệm như Dương Liễu, lập tức đưa tay phong bế miệng lưỡi Bạch Ngọc Hạ, đè nén lửa giận, lạnh lùng nói:
"Trước tiên cứ giam giữ người này cho ta, không được làm hắn bị thương. Những gì hắn nói không giống giả dối, đợi ta tự mình kiểm tra vài con hải thú rồi tính tiếp."
"Được được được!"
Dương Liễu cũng bị phán đoán của Bạch Ngọc Hạ dọa sợ, liên tục gật đầu, rồi lại đột nhiên lắc đầu:
"Không ổn! Phù đảo!"
Vẻ mặt hắn lộ rõ kinh hãi:
"Nếu lời Bạch Ngọc Hạ nói là thật, vậy tất cả hải thú đều sẽ phát điên. Phù đảo có Thiên Địa Đại Ma Bàn do Thái Hư phái xây dựng, giam giữ hàng vạn con hải thú!"
Trước đây, Bạch Ngọc Hạ từng nghe nói về hòn đảo mới xây dựng này, biết do tu sĩ Thái Hư phái phụ trách, nhưng đây là lần đầu tiên hắn biết được tình hình cụ thể của Phù Đảo, biết được nơi đó lại giam giữ hàng vạn con hải thú. Đặng Văn đã rời đi, nhưng đầu hắn vẫn còn dán trên mặt đất, chỉ cảm thấy tảng đá trên Hoài đảo... thật lạnh lẽo.
...
...
"Long Tức Hương Đàn..."
Trần Trị Đào buông tóc, ngồi trên sàn thuyền, nhẹ nhàng hít vào, phảng phất như ngửi thấy khói từ rừng cây mà thuyền lầu Phi Vân lướt qua.
Giữa lúc truy đuổi hung hiểm khẩn cấp như vậy, lòng tin bị nghiền nát, hao tổn quá lớn, khí huyết suy cạn, ngược lại hắn trở thành người thong dong nhất:
"Rất lâu trước kia, đây là loại đàn hương trân quý nhất. Có chỗ tốt vô cùng lớn đối với tu sĩ Phật môn. Giờ đây, mỗi luồng chướng khí nó phát ra đều nhằm vào tu sĩ Phật môn, là kịch độc vô cùng. Tu sĩ bình thường dính phải chướng khí này cũng chỉ tổn hao chút ít khí huyết; còn tu sĩ Phật môn một khi dính phải, ngay cả xá lợi cũng bị ô nhiễm."
Ngoại trừ một số cao tăng đại đức Phật pháp tinh thâm, tu sĩ Phật môn bình thường phải tu luyện đến cảnh giới Kim Khu Ngọc Tủy mới có thể ngưng kết xá lợi.
Nói cách khác, chướng khí của Long Tức Hương Đàn thụ có thể gây hại cho cả cường giả Thần Lâm!
"Vì sao lại có biến hóa như vậy?"
Khương Vọng vận dụng thị lực và thính lực đến cực hạn, không ngừng sàng lọc tình báo dọc đường, thuận miệng hỏi.
Trần Trị Đào chậm rãi lắc đầu:
"Ta cũng không rõ, có lẽ phải hỏi đám hòa thượng kia."
Khương Vọng bỗng nhiên nhớ tới, Thế Tôn đạt được thành tựu vĩ đại vào thời trung cổ, tỏa sáng rực rỡ trong cuộc chiến tranh Nhân Hoàng đời thứ ba - Liệt Sơn thị trục xuất Long Hoàng vào Thương Hải.
Lúc bấy giờ Phật môn đã cảm hóa rất nhiều Long tộc, khiến chúng quy y. Đây cũng là nguồn gốc của Long chúng trong Thiên Long Bát Bộ.
Những Long chúng được sắc phong là "Thiên Long" này đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc chiến giữa Nhân tộc và Long tộc.
Chẳng qua, hiện nay Phật môn vẫn còn tồn tại, nhưng những Long chúng này lại gần như biến mất.
Theo như Khương Vọng biết, cái gọi là Thiên Long thực ra trong Phật môn cũng không có địa vị gì quá cao...
"Long Tức Hương Đàn thụ, cái tên này rất thú vị."
Khương Vọng liếc mắt nhìn chướng khí màu xanh nhạt, thuận miệng phân tích:
"Rất có Phật tính. Chắc chắn không phải do chịu ảnh hưởng quá sâu từ Phật pháp, không đủ để hình thành loại chướng khí này."
Trần Trị Đào nói:
"Ta chỉ biết, khi Long Tức Hương Đàn thụ mới xuất hiện biến hóa có rất nhiều người dùng nó để mưu hại tu sĩ Phật môn. Gần như trăm phát trăm trúng, rất nhiều tu sĩ Phật môn bị liên lụy, người dính phải đều không may mắn thoát khỏi."
"Rất nhiều người?"
Khương Vọng có phần kinh ngạc, tâm thần tạm thời thoát khỏi cuộc trốn chạy:
"Chẳng lẽ lúc đó Phật môn đã làm ra chuyện gì chọc giận người khác sao?"
"Không cần làm gì cả."
Trần Trị Đào đưa tay ra, không biết bắt từ đâu ra một con kiến, đặt lên sàn thuyền, nhẹ nhàng bóp chết:
"Ngươi nói xem nó đã làm gì? Chỉ cần tồn tại thứ có thể làm nó bị thương, nó sẽ bị thương."
"Vẫn khác."
Khương Vọng nói:
"Kiến thì nhỏ yếu, Phật môn lại cường đại vô song."
"Nhỏ yếu là lý do bị diệt vong, vậy cường đại chẳng phải càng nên bị diệt vong sao?"
Trần Trị Đào cười yếu ớt:
"Xưa kia huy hoàng, nay lụi tàn. Long Tức Hương Đàn. Chuyện thế gian, chẳng phải vốn như vậy sao?"
Khương Vọng hiểu được đại khái ý của y, nhưng hắn cũng không biết nên nói gì. Bố trí của Tề Quốc ở hải ngoại, đâu phải chuyện hắn có thể nhúng tay.
Giọng nói Trần Trị Đào tuy yếu ớt nhưng đầu óc vẫn minh mẫn:
"Hải thú ở những quần đảo gần biển giống như gia súc được nuôi dưỡng phổ biến. Các tông phái, hải đảo lớn nhỏ đều có cả. Cộng thêm việc Hư Trạch Minh xây dựng Thiên Địa Đại Ma Bàn ở Phù đảo, đưa mấy vạn con hải thú đến đó, chờ hắn ta nghiên cứu ra thành quả... Đây không phải tai họa đơn giản. Mà ta chính là kẻ gây ra tất cả."
"Dân chúng ven biển bị tai họa này vạ lây, thương vong, ly tán, gia đình tan nát... Điếu Hải lâu sẽ hoàn toàn mất đi lòng tin của bọn họ."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy. Trước tiên hãy dưỡng thương cho tốt."
Khương Vọng chỉ có thể nói:
"Chưa chắc chúng ta đã sống đến lúc phải nghĩ ngợi nhiều như vậy."
"Tề Quốc tuyệt đối không thể từ bỏ ngươi, cho nên chắc chắn ngươi sẽ an toàn."
Trần Trị Đào nói:
"Ta chỉ hy vọng..."
Ầm!
Thuyền lầu Phi Vân chấn động dữ dội, cắt ngang lời y.
"Trận bàn của pháp trận gia tốc phát nổ rồi!"
Một sĩ tốt canh giữ trận thất vội vàng chạy lên báo.
"Có sửa được không?"
Khương Vọng bình tĩnh hỏi.
Sĩ tốt lắc đầu:
"Loại trận bàn quan trọng này chỉ có Quyết Minh đảo mới xử lý được. Trận sư trên thuyền bất lực."
"Để ta xem thử."
Trần Trị Đào chống tay xuống sàn thuyền, cố gắng đứng dậy:
"Xem thử có thể bổ sung thêm cấm chế nào không."
Khương Vọng im lặng nhìn phong cảnh hai bên mạn thuyền đang điên cuồng lướt qua phía sau.
Đằng sau có truy binh, phía trước bị chặn đường.
Thân ở sâu trong Sa Bà long vực, bốn bề đều là địch.
Tốc độ của thuyền chỉ còn lại mười một trận.
Hắn nhắm mắt điều tức.
Thình thịch! Thình thịch!
Hắn nghe thấy nhịp tim mình đang đập mạnh mẽ.
Vết thương trong nội tạng vẫn còn đau nhức.
Hắn xuất chinh, chiến đấu ác liệt, nhưng kỳ thực vết thương do Huyết Vương gây ra vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Nhưng khi mở mắt ra, ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như nước.
Bên ngoài bộ chiến giáp màu xanh, làn khói đỏ lại bốc lên nghi ngút.
"Dừng thuyền."
Hắn ra lệnh.
"Hả?"
Phương Nguyên Lam còn tưởng mình nghe nhầm.
"Dừng thuyền! Để trận pháp tăng tốc nghỉ ngơi một chút, cũng để Trần sư huynh được yên tĩnh quan sát."
Khương Vọng thản nhiên ra lệnh.
Phương Nguyên Lam không chút do dự, xoay người hét lớn:
"Truyền lệnh Hầu gia, dừng thuyền!"
Con quái vật khổng lồ do đại tượng sư Tề quốc khổ công chế tạo bỗng nhiên thôi gầm rú, lơ lửng giữa không trung như một bóng núi.
Gần như chỉ trong nháy mắt, mây đen cuồn cuộn, mang theo áp lực cực lớn, hiện ra trong tầm mắt.
Ngao Hoàng Chung dẫn Phạt Thế quân đã tới!
Thân xác phàm tục tất nhiên không thể tiêu hao được như thuyền lầu , Ngao Hoàng Chung dẫn binh truy kích, cũng không tiếc toàn lực vận dụng binh sát. Hắn chủ yếu thúc giục sinh mệnh nguyên lực của hung thú chiến tranh, để chúng chở quân di chuyển.
Suốt dọc đường đã hao tổn chết chín con "Kỳ Thừa"!
Giờ phút này, nhìn thấy thuyền lầu Nhân tộc bỗng nhiên dừng lại, hắn cũng có phần bất ngờ nhưng lại không hề kinh sợ. Đại quân trong tay, hắn nắm giữ ưu thế tuyệt đối. Vì vậy, hắn không chút do dự, thúc giục binh sát tiến lên.
Nhưng ngay lúc này, thông qua quân trận pháp thuật, hắn nhìn thấy rõ ràng trên con thuyền lầu khổng lồ kia, vô số ý niệm óng ánh, phải lên tới ngàn vạn, đang lơ lửng bay lên.
Chúng vốn nên xuất hiện trong thế giới thần hồn, vậy mà lại hiện ra rõ ràng trong thế giới vật chất!
Chuông cảnh báo trong lòng hắn bỗng nhiên réo vang, cảm nhận được mối đe dọa sinh tử cực lớn!
Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lập tức điều động toàn bộ đại quân, mây đen binh sát cuồn cuộn trên không trung chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất khỏi tầm mắt, lao nhanh về phía xa!
Trên thuyền lầu Phi Vân, Khương Vọng đã lơ lửng giữa không trung, thản nhiên đáp xuống.
Vừa rồi, hắn đã lật ra một lá bài tẩy. Hắn muốn cho Ngao Hoàng Chung biết, bất luận thời gian, địa điểm hay hoàn cảnh nào, hắn đều có thể kéo Ngao Hoàng Chung xuống suối vàng cùng mình.
Tiên thuật - Ý Niệm - Hồng Lưu!
Tuy Ngao Hoàng Chung chạy trốn rất nhanh, thuật này không thể phát huy toàn bộ uy lực, nhưng Khương Vọng cũng đã tự chịu thương thế, thần hồn bị hao tổn, đau đớn khôn tả.
Hắn chỉ bình tĩnh phân phó:
"Hướng bắc, toàn lực tiến tới."
Một khi bài tẩy đã lộ, uy hiếp sẽ giảm đi rất nhiều.
Chắc chắn Ngao Hoàng Chung sẽ tiếp tục truy đuổi.
Nhưng chính vì vừa rồi dừng lại, cùng với giờ khắc này thay đổi phương hướng thoát thoát khỏi tầm mắt của Ngao Hoàng Chung trong thời gian ngắn, sẽ khiến cho phán đoán của Kỳ Hiếu Khiêm xuất hiện sai lầm, tạo ra sơ hở trong vòng vây.
Đó chính là nơi ánh sáng soi rọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận