Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 954: Thổi vỡ Minh Nguyệt

Những tính toán trong chiến đấu nói ra thì chậm, chứ thực tế diễn ra trong chớp nhoáng.
Ngay lúc Quý Thiếu Khanh giơ ngón tay lên, thân hình đang rơi xuống của Khương Vọng đã bay lên.
Thanh Vân bị đạp vỡ, bị sự áp chế của Thần thông Thiên Môn, hắn vẫn tới được trước mặt Quý Thiếu Khanh.
Trong bí địa, Cô Hoài Tín đột ngột đứng bật dậy, mất bình tĩnh kêu lên: "Tiên thuật!"
Ông ta xoay người, lập tức biến mất.
Thời Cửu Đại Tiên Cung hoành thế đã rời xa rất lâu, lâu đến mức gần như bị thế giới này quên lãng. Ngay cả Cô Hoài Tín, cao nhân Động Chân cũng không thể ngay tức khắc nhận ra lai lịch của Bình Bộ Thanh Vân.
Khi nhìn thấy ngay cả Thần thông Thiên Môn cũng không khống chế được Khương Vọng, ông ta mới nghĩ ra, trở nên mất bình tĩnh.
Nhìn ván cờ đã không còn khả năng xoay chuyển, Từ Hướng Vãn thở dài: "Ngày xưa lúc Vô Lượng bị cầm tù, Phù Đồ mất mạng, vốn tưởng đã bị từ thịnh chuyển suy. Nhưng bây giờ xem ra, thiên kiêu Tề quốc không ngừng xuất hiện, vẫn như mặt trời ban trưa. Tuy chúng ta không thể lùi được nữa, nhưng có phải, đã hơi quá vội rồi không?"
Không ai có thể trả lời ông ta.
Trên Thiên Nhai Đài, trước bao nhiêu con mắt, cuối cùng Khương Vọng cũng rút kiếm.
Keng!
Âm thanh vô cùng dữ dội, vô cùng quyết liệt.
Bị áp chế quá lâu, sát ý đã bị kiềm chế quá mức.
Âm thanh ấy khiến người nghe toàn thân lạnh toát, như rơi vào hầm băng!
Từ tiếng kiếm vang, có thể nhận ra được sát ý mãnh liệt, nhìn lưỡi kiếm sắc, có thể cảm nhận được sát ý quyết liệt!
Thanh kiếm sắc bén khác người cuối cùng cũng rời khỏi vỏ.
Như vầng trời chiều rơi xuống khỏi vòm trời, rớt xuống trần gian.
Một chiêu Lão Tướng Trì Mộ!
Khương Vọng chọn chiêu kiếm này.
Trong tất cả kiếm thức hắn có, đây là chiêu kiếm bi tráng và thảm thiết nhất.
Ánh tà dương cháy rụi, anh hùng đốt cháy tuổi xế chiều.
Là sự thẳng tiến không lùi, vĩnh viễn không quay đầu, là sự thiêu đốt bừng cháy mãnh liệt nhất khi đã ở điểm cuối của sinh mệnh.
Nhưng giờ phút này, lại có khác biệt.
Trên thân kiếm, có quấn một luồng gió.
Một làn gió màu sương trắng, gần như hòa làm một với kiếm quang, khó mà nhận ra.
Tây Bắc Bất Chu Phong, chủ sát sinh!
Khương Vọng lợi dụng tính chất đặc thù của tiên thuật, thành công đánh lừa được Quý Thiếu Khanh, giành được cơ hội xuất ra chiêu này, đương nhiên phải tận dụng tối đa. Hắn không chút do dự sử dụng luôn thần thông thứ ba mới có được, Bất Chu Phong.
Đối mặt chiêu kiếm của Khương Vọng, Quý Thiếu Khanh vô cùng kinh ngạc.
Hắn không sao tin được lá át chủ bài từ trước tới nay của mình là Thần thông Thiên Môn lại mất đi hiệu lực.
Chiêu kiếm của đối phương quá tàn nhẫn, quá nhanh quá quyết tuyệt, khiến hắn không còn không gian để tránh né.
Nhưng không sao. Trong vô số suy nghĩ xuất hiện lộn xộn, có một ý nghĩ nổi bật hẳn lên.
Mũi tên trăng khi lóe lên, đồng nghĩa Khương Vọng không có thời gian đầy một hơi thở. Lần này hắn nhất định sẽ không cho đối phương cơ hội dùng huyễn thân để lừa mình nữa.
Và trước khi mũi tên trăng rơi xuống, bộ cẩm phục màu đen viền vàng trên người sẽ bảo vệ hắn.
Điều này đã được kiểm chứng trong quá khứ và qua vô số trận chiến trước đó.
Chiếc áo này tên là Huyền Hải, là pháp y của Cô Hoài Tín. Chỉ cần đứng ở mé nước, là có thể kết nối với nước, gần như hòa làm một vào với nước, có thể chuyển dời tổn thương trên người. Như biển rộng vô tận, có thể bao dung vô hạn. Mỗi lần tích lũy, có thể chịu đựng ít nhất mười lần tổn thương.
Mà Thiên Nhai Đài thì ở ngay ven biển!
Hắn chọn chiến đấu ở đây cũng là để phát huy tối đa tác dụng của pháp y Huyền Hải.
Trước khi kiếm của Khương Vọng đâm tới...
Rầm!
Sóng biển dưới vách núi bỗng gầm lên.
Trước mặt Quý Thiếu Khanh, xuất hiện ảo ảnh biển cả mênh mông, cảnh tượng rất đồ sộ hùng vĩ, dường như có thể ngăn chặn tất cả.
Nhưng tiếng gió vang lên.
Hú...
Tiếng gió này rất là khó tả, thanh lãnh, thê lương, lạnh ngắt đến thấu tâm can.
Luồng gió màu trắng nhẹ nhàng thổi qua, ảo ảnh biển rộng vô biên hóa thành hư vô.
Quý Thiếu Khanh kinh hoàng phát hiện, pháp y Huyền Hải trên người hắn dường như không chịu đựng nổi sự tàn phá của thời gian, vỡ tan thành vô số mảnh vụn, rơi lả tả.
Trong số những người đứng xem trận chiến, những ai có tầm nhìn rộng đều nhìn thấy được biển đang gào thét dưới chân Thiên Nhai Đài đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ, sóng biển ở khu vực đó không hiểu bị sức mạnh nào đó nuốt chửng cả một vùng rất lớn.
Đúng là pháp y Huyền Hải đã kết nối với biển rộng ở gần đó, đúng là nó đã chuyển dời đi một thương tổn khổng lồ, nhưng trong quá trình chuyển dời đó, bản thân nó cũng không tránh được phải gánh một phần lực thương tổn.
Chỉ với một chút sức mạnh của Bất Chu Phong, đã thổi tan nó!
Gió sát sinh là gì?
Gió này thổi qua, trăm cỏ gẫy đổ, còn được gọi là Sương Sát Bách Thảo!
Quý Thiếu Khanh ngửi được mùi của tử vong, hắn cảm nhận được cơn gió lạnh như băng giá thổi vào mặt mình.
Ngày tận thế đã đến, cái chết đã cận kề...
Không!
Hắn xua tan sát ý đã len lỏi vào tâm trí, nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Tâm niệm vừa động, có chín Quý Thiếu Khanh bỏ chạy ra khắp bốn phương tám hướng.
Đạo thuật khắc ấn thuấn phát trong Nội Phủ thứ tư, Niệm Thủy Sinh Linh!
Đây là một đạo thuật ảo ảnh tinh phẩm, dù đã biết Khương Vọng có trình độ ảo thuật kinh người nhưng kéo dài được thêm một hơi thở cũng tốt.
Dòng thủy triều cuồn cuộn do Thủy Long Ngâm hội tụ trước đó bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, điên cuồng xoay tròn. Tốc độ xoay càng lúc càng nhanh, gần như tất cả sóng đều xoáy vào một chỗ.
Đạo thuật khắc ấn thuấn phát ở Nội Phủ thứ ba, Long Hấp Thủy!
Lực hút cực mạnh, kéo tất cả những Quý Thiếu Khanh do Niệm Thủy Sinh Linh tạo ra ra xa thêm một đoạn.
Quý Thiếu Khanh sử dụng đạo thuật này không phải để giết địch mà là để trợ giúp bản thân, đã không thể tránh khỏi, thì tăng lực thêm ba phần!
Các chiêu hắn tung ra đã mang đến hiệu quả.
Hồng Trang Kính trên người đúng là giúp Khương Vọng nhìn thấy rõ mọi thứ trên Thiên Nhai Đài, xác định được chân thân của Quý Thiếu Khanh.
Nhưng vì bị Long Hấp Thủy tác động.
Kiếm của hắn không thể xuyên trúng chỗ yếu hại của Quý Thiếu Khanh, hắn đành phải quyết định thật nhanh, thuận thế chuyển thành chiêu Danh Sĩ Lạo Đảo, vẽ ra một đường cong mượt mà.
Vì quá mức sắc bén nên gần như không có âm thanh.
Vì quá mức dứt khoát nên gần như không cảm nhận được.
Cho đến khi ngón tay bị chém đứt bay cao trước mặt, Quý Thiếu Khanh mới cảm nhận được sự đau đớn.
Cơn đau chỉ kéo dài trong chớp mắt.
Cường giả như Quý Thiếu Khanh đương nhiên sẽ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân là tại vết thương do kiếm chém qua kia, máu thịt của hắn đang mất đi sức sống với tốc độ cực kì khủng khiếp... do có Bất Chu Phong thổi qua!
Hắn lập tức huy động một lượng đạo nguyên khổng lồ đẩy tới, trong nháy mắt đã đẩy lùi dòng sát khí thuần túy kia, nhưng cái giá phải trả là ngón tay vốn chỉ bị chém đi một nửa thì bây giờ nổ tung.
Tại chỗ ngón tay bị nổ, máu bắn tung tóe, toàn thân Quý Thiếu Khanh cũng "nổ" theo.
Hắn "nổ" thành vô số hạt nước, rơi thẳng vào trong dòng thủy triều đang bị Long Hấp Thủy cuốn xoáy, sau đó biến mất không còn dấu vết. Nhờ chiêu này, hắn đã tránh được đòn tấn công tiếp theo của Khương Vọng.
Không thể nói là hắn tính sai, bởi vì trong hoàn cảnh gần như không còn khả năng bảo vệ tính mạng, hắn đã thành công trốn thoát.
Nhưng sau khi chém đứt ngón tay kích phát thần thông của Quý Thiếu Khanh, Khương Vọng lại hoàn toàn không hề truy đuổi, mà ngược lại, đạp vỡ thanh vân, bay thẳng lên cao.
Đối diện... với vầng Huyền Nguyệt!
Phù...
Hắn thở nhẹ một hơi, một làn gió sương trắng thổi xuống vầng trăng kia.
Ánh trăng vỡ vụn.
Vầng trăng tròn lơ lửng trên bầu trời nổ tung tóe.
Những mũi tên trăng đã sẵn sàng để bắn, đương nhiên cũng tan biến theo.
Khương Vọng không truy đuổi Quý Thiếu Khanh, mà nhắm mục tiêu vào thần thông của hắn.
Thổi ra một luồng Bất Chu Phong.
Dùng thần thông để đấu với thần thông.
Thổi nổ tung Huyền Nguyệt!
Bóng đêm bao trùm Thiên Nhai Đài cứ thế bị xua tan.
Mặt trời lại nhô lên, chiếu sáng vạn dặm, đất trời trong vắt.
Khương Vọng xoay người, từ trên cao một chưởng đánh xuống.
Chíp chíp chíp...
Biển lửa, sóng âm, quét qua tất cả...
Bát Âm Phần Hải!
Bạn cần đăng nhập để bình luận