Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2217: Phân thành từng phần (2)

Một Diễn Đạo Chân Quân, ba Chân Nhân có chiến lực cao cấp, một đội cường quân dùng tiền đập ra, ổn định năng lực luyện chế đan dược đỉnh cấp, và mạng lưới lợi ích phức tạp nhờ đan dược xây dựng nên... chính là chỗ dựa của Đan quốc, giúp Đan quốc sừng sững ở phía bắc đồng bằng Hà cốc.
Nhưng vị Chân Quân kia đã biến mất tám mươi bảy năm. Năng lực luyện chế đan dược đỉnh cấp của Đan quốc cũng đã sớm không còn.
Sự suy yếu từ bên trong này đã ảnh hưởng đến toàn diện.
Đan quốc luôn giữ im lặng, ở thế yếu trong những sự vụ quốc tế... mấy năm nay đã xuất hiện nhiều điểm không đúng, giờ nghĩ lại quả thực là tám mặt lọt gió.
Đan sư La Chung Quỳ của Đan quốc, khi luyện chế đan dược đỉnh cấp, do tài liệu không đủ, linh cảm khô kiệt, lại đi dùng phương pháp cấm kỵ - Nhân Đan!
Việc này đã từng bị người ngộ hại may mắn chạy thoát tìm ra đường sống tố giác, nhưng nhanh chóng bị chính quyền Đan quốc ép xuống. Cuối cùng bắt một Pháp Vương của Vô Sinh Giáo tới gánh tội thay, còn tiện thể nâng cao danh tiếng cho thiên kiêu Trương Tuần.
Chuyện "Nhân Đan" từ đó trở thành một trong rất nhiều việc ác của Vô Sinh Giáo. Đương nhiên, những ‘người biết chuyện’ lúc đó lan truyền việc này ra ngoài, đương nhiên đều đã bị Vô Sinh Giáo giết hại.
Chuyện này lòi ra, lập tức khiến tình hình sôi sục.
Cừu Thiết Cảnh Quốc, chủ trì Long Hổ Đàn Ngụy Quốc Đông Phương Sư, Tu Di Sơn Chiếu Hoài Thiền Sư đều chuyển hướng, đến Đan Quốc.
Tần quốc Nghĩa An Vệ Thu, gia chủ Chung Ly thị Sở quốc Chung Ly Triệu Giáp gần như đều xuất động cùng lúc, hội họp ở Đan Vương thành.
Ti Mệnh Chân Nhân Phù Chiêu Phạm của Nam Đẩu điện, quốc tướng Tống quốc Đồ Duy Kiệm, danh nho thư viện Long Môn Trần Tùy, cũng theo sát phía sau.
Tám vị Chân Nhân đương thời hội tụ ở Đan quốc!
Mà những việc này, đương nhiên đều chỉ là màn dạo đầu.
Những người tới Đan quốc trước là vì muốn giành cái danh nghĩa đại nghĩa thay trời hành đạo.
Quốc gia, thế lực đằng sau, mới là chỗ dựa của bọn họ.
Đan quốc đã không có Chân Quân, lại không có cường viện, vi phạm công nghĩa thiên hạ, nghịch phản Thiên Đạo Nhân Luân... Đã mất đi vị trí đỉnh cấp.
Nhất thời phong vân hội tụ, long hổ tranh nhau, tất nhiên là phải chia chác!
Người chấp chưởng Hình Nhân Cung trong Tam Hình Cung, Diễn Đạo Chân Quân Công Tôn Bất Hại, cũng đuổi tới trong đêm, bắt Đan sư Thiên phẩm La Chung Quỳ hỏi tội.
Các thế lực các nước đều không phái ra tồn tại cấp bậc Chân Quân trước, đương nhiên là vì để cho Tam Hình Cung mặt mũi, để Công Tôn Bất Hại đến xử trí theo lẽ công bằng.
Sau khi Tam Hình Cung xử trí xong, thì phải thức thời tránh sang bên, buông chiếc đỉnh lớn này ra, để quần hùng đã sớm có mặt ngồi xuống chia nhau ăn.
Đây là lễ dùng cơm, cũng là tình thế thiên hạ.
Vô Sinh Giáo tổ Trương Lâm Xuyên, trong thời gian ngắn đã bị mọi người quên béng.
Một Đan quốc to như vậy, thất đức thất nghĩa mất lực, một con hươu béo màu mỡ, đương nhiên ai cũng muốn có phần.
Chỉ là một giáo chủ cấp độ Mao Thần, giết để làm gì! Nếu gặp phải, thì tiện tay giết luôn, không gặp hả, sau này giết cũng không muộn!
...
...
Đan quốc nói thế nào cũng là một đại quốc khu vực, thế nhân chưa từng nghĩ, nó sẽ sụp đổ trong một đêm. Trong nháy mắt, trời cũng lật, đất cũng lật.
Hôm qua còn ca múa mừng cảnh thái bình, phồn hoa hưng thịnh, hôm nay đã bấp bênh, gặp phải tình thế nguy hiểm bị chia tách.
Đương nhiên, nói sang thì là trong một đêm một cây cột to bị gãy, nhưng thực chất chỉ là một bọc mủ được che đậy tám mươi bảy năm, ở trong hoàn cảnh hôi thối dần dần chuyển biến xấu, sớm đã đến mức độ nguy hiểm tính mạng, không thể giấu giếm thêm. Đan quốc làm ra bao nhiêu việc cũng chỉ là để trì hoãn thời gian bọc mủ tử vong này nổ mà thôi.
Nhưng khi nó bị kích nổ bởi phương thức ác liệt như vậy, đừng nói Đan quốc Trương thị, hay Chân Nhân La Chung Quỳ, quốc tướng Phí Nam Hoa, ngay cả quốc chủ Đan quốc, trong thời gian kế tiếp, cũng chỉ có thể chờ đợi kết quả, chứ không tác động được gì đến thế cục.
Ngay cả mình chết thế nào, họ cũng không thể quyết định!
Sự sụp đổ của Đan quốc đến quá đột ngột.
Như một quả pháo hoa khổng lồ nổ tung ở phía tây Yến Vân Sơn.
Dẫn tới sự chú ý của người trong thiên hạ, hội tụ tất cả ánh mắt hiện thời, dư âm chấn động đâu chỉ ngàn vạn dặm!
Ngay cả Lâm Truy Tề Quốc ở Đông Vực xa xôi cũng có người đề nghị Võ An Hầu tạm thời dừng chuyện truy bắt người, đại diện cho Tề Quốc đến Đan Quốc để tranh phần, vì Tề Quốc vốn không được chia miếng bánh thịt này... Nhưng bị Trọng Huyền Thắng đè xuống.
Xa chưa nói tới, ở ngay trong nam vực.
Thần Tị Ngọ cũng lập tức quay trở về, đóng vai trò thiên kiêu quốc gia, sẵn sàng phối hợp với sắp xếp của Tống Đình.
Hai đội người Tả Quang Thù lấy danh nghĩa Hoài Quốc công phủ triệu tập giúp Khương Vọng, với tổng cộng chín cường giả Thần Lâm Cảnh, cũng đa số xin từ chức, để chạy tới Đan quốc.
Một quốc gia lớn sụp đổ, miếng thịt to nhất nhất định sẽ bị mấy phương mạnh nhất kia chia cắt. Nhưng Đan quốc từ vương đô đến địa phương, có rất nhiều chỗ họ có thể tranh phần! chỉ cần ăn được một miếng, thì miệng đã đều dầu mỡ, hà cớ gì phải đi mạo hiểm tính mạng đuổi giết một giáo chủ tà giáo hung tàn giảo hoạt khắp thiên hạ? Mà còn chưa chắc đã đuổi kịp!
Số ít còn lại không đi đều vì thể diện của Hoài quốc công phủ.
Tu sĩ cấp bậc Thần Lâm, đặt ở đâu cũng là cường giả một phương. Không phải lãnh tụ tông môn thì cũng là hạch tâm của thế lực. Không ai có khả năng ép buộc họ.
Đối với Khương Vọng, nếu xuất công không xuất lực, làm việc mà không để tâm, thì chẳng bằng không đến. Hắn giải tán luôn đội ngũ, cho mọi người rời đi, một mình ẩn nấp tiềm hành, chạy tới Việt quốc.
Pháo hoa của Đan quốc càng rực rỡ, hắn càng chắc chắn tất cả những chuyện này có liên quan đến Trương Lâm Xuyên.
Mặc dù nhìn vào tình thế hiện giờ, việc Đan quốc bị tách rời đã là việc chắc chắn, nhưng không phải với phương thức mất thể diện như thế. Các thế lực của Cảnh Tần Sở, cũng không cần biểu hiện gấp gáp như thế.
Bỏ qua những chuyện khác, chính là "sự kiện Nhân Đan", cho các nước mạnh đường hoàng có cớ, mới khiến tình thế trong nháy mắt bùng nổ đến mức này.
Mà chuyện Nhân Đan này trước nay luôn là tội trạng của Vô Sinh Giáo.
Tuy Khương Vọng không biết Trương Lâm Xuyên làm sao làm được những chuyện này, nhưng Đan quốc sụp đổ kịch liệt như thế, đã khiến hắn càng nhìn thấy sự vội vã của Trương Lâm Xuyên.
Hắn nhạy bén nhìn ra, ngay tại thời điểm thiên hạ chia thế chân vạc ăn thịt, Yến Vân Sơn ở Tây Lộc gió nổi mây phun, Trương Lâm Xuyên sẽ có động tác lớn hơn!
Nhìn tới nhìn lui, trong những quyết định Trương Lâm Xuyên có khả năng làm nhất, Việt quốc là nơi cách xa Đan quốc nhất, thoạt nhìn cũng là nơi có khả năng chấp hành kế hoạch nguy hiểm nhất.
Kiếm Các cũng rất xa, nhưng địa bàn không đủ rộng, độ nguy hiểm lại quá cao.
Hiện ở Đan quốc hội tụ một Chân Quân, tám Chân Nhân, đây là một cỗ sức mạnh kinh khủng bực nào!
Dù hiện thời ánh mắt của họ đều tập trung vào con nai béo Đan quốc, nhưng chỉ cần một chút dư âm cũng đủ để nghiền chết Trương Lâm Xuyên.
Nên mục tiêu kế tiếp của Trương Lâm Xuyên, nhất định phải là cách Đan quốc càng xa càng tốt. Nhưng cũng sẽ không xa đến mức rời khỏi nam vực, bởi vì hắn đang rất sốt ruột.
Hắn đang rất vội hoàn thành kế hoạch, lại vừa sáng tạo ra được một thời cơ tuyệt hảo, đương nhiên sẽ tận dụng thời cơ tuyệt hảo này để đi xong một bước cuối cùng. Trước khi liệt cường chia chác thịt xong, đã giải quyết xong khốn cảnh của bản thân.
Theo tin tức không ngừng được đưa về, sự ‘biết hiểu’ không ngừng thêm sâu sắc, Khương Vọng xác định hiểu biết của mình về Trương Lâm Xuyên đã gần sát với bản tôn.
Đưa cái nhân cách lạnh lùng kia vào để suy diễn, trong lòng dậy lên một dự cảm mãnh liệt, ngay tại Việt quốc... Trương Lâm Xuyên nhất định sẽ quyết định Việt quốc!
Nên hắn mới ngày đêm miệt mài truy đuổi vạn dặm... Trượng kiếm mà đi.
Người ta hỏi:
"Tiệc Đan béo thế, liệt quốc chia nhau mà ăn, sao Võ An Hầu không đi?"
Đáp:
"Hận ý đầy bụng, lâu rồi không biết đói!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận