Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1944: Mượn cát ngôn của ngươi (2)

Đương nhiên theo chiến hỏa lan tràn, lượng lớn bách tính đã chạy tứ tán về phía tây đế quốc càng xa hơn, hành lang Mân Tây từng giàu có và đông đúc một thời, hiện tại đã thập thất cửu không.
“Trước đó hành lang Mân Tây đã bị Bào Bá Chiêu càn quét một lần, toàn bộ công sự phòng ngự đều đã bị hủy, cái này vừa vặn có thể giảm bớt tâm lý cảnh giác của bọn Trọng Huyền Thắng.” Thái Dần tiếp tục nói:
“Trận chiến hành lang Mân Tây, nhất định phải quyết đoán, phải tốc chiến tốc thắng, không được đánh thành tiêu hao chiến, hao lâu tất mất."
"Quân Hạ dã chiến là không bằng quân Tề.” Dịch Thắng Phong từ góc độ cá nhân đưa ra vấn đề:
“Cho dù thuận lợi hoàn thành mai phục, làm sao đảm bảo thắng lợi?”
“Hơn ba vạn người trong tay Trọng Huyền Thắng, tinh nhuệ chân chính chỉ có hơn hai ngàn người, xuất thân từ Thu Sát Quân. Trong những người còn lại, có một nửa đều là hàng quân Phụng Đãi thu nhận, thế cục có chút không đúng, chúng ta vung tay hô một cái, lập tức có thể phản chiến. Một nửa khác là quân đội của các quốc gia khác ở Đông Vực góp vào, nhân tâm khó mà thống nhất.” Thái Dần phân tích đâu vào đấy:
“Mà chúng ta trên dưới một lòng, lại có chí thủ hộ. Lấy hữu tâm tính vô tâm, nhất định có thể một trận chiến đánh bại!” Hắn lại nói:
“Hơn nữa chỗ ta còn có một bộ trận bàn Cửu Tử Hoàn Sơn, là thứ tốt áp đáy hòm của Thái thị, có thể nhanh chóng sáng tạo ưu thế địa lợi. Lần này thiên thời địa lợi nhân hoà đều có, lo gì Trọng Huyền Thắng Khương Vọng không chết?”
“Như vậy, ai đi kiềm chế Tạ Bảo Thụ?”
“Ta tự mình đi.” Thái Dần nói:
“Ta chỉ mang một vạn người đi Thiệp Sơn, còn lại toàn bộ năm vạn sĩ tốt, đều do các ngươi mang đi hành lang Mân Tây. Các ngươi lấy năm vạn mai phục ba vạn, hẳn là chuyện nắm chắc.” Xúc Mẫn hơi nhíu mày:
“Bọn ta?”
“Ngươi, Ngụy Quang Diệu, Cố Vĩnh, Từ Xán, còn có Dịch tiên sinh của Nam Đẩu điện!” Thái Dần nói:
“Tất cả các ngươi đều đi.” Cố Vĩnh và Từ Xán, đều là võ tướng Ngoại Lâu cảnh, từ phủ Thiệu Khang khẩn cấp chạy tới Hội Minh, giống như Xúc Mẫn, Dịch Thắng Phong, trong cuộc chiến phục kích Bào Bá Chiêu, hoàn toàn không lộ diện, chính là để giấu giếm tình báo ở mức độ lớn nhất. Cho dù tin tức của thành Ngọ Dương có bị tiết lộ, quân Tề cũng chỉ bị ngộ đạo càng sâu hơn, không có khả năng phán đoán chuẩn xác thực lực của quân Hạ. Xúc Mẫn tỏ ra lo lắng nói:
“Một mình ngươi lĩnh quân đi Thiệp Sơn, có được không?”
“Dịch tiên sinh nói đúng, chim ưng vồ thỏ phải dùng toàn lực, huống chi chúng ta muốn giết cũng không phải là con thỏ trắng gì. Muốn giết Khương Vọng Trọng Huyền Thắng, nhất định phải điều động lực lượng lớn nhất. Ta được hoặc không được…tất cả đều phải như vậy.” Thái Dần nhìn vẻ mặt của hắn, cười cười:
“Được rồi, không có gì phải lo lắng. Ta cũng không phải đi phân sinh tử với Tạ Bảo Thụ , ta chỉ muốn ngăn chặn hắn mà thôi. Không cho hắn dẫn quân đi trợ giúp hành lang Mân Tây, mục tiêu của ta liền đạt được. Nếu như không thể làm được gì, ta sẽ bại lui Ngọ Dương, sau đó từ bỏ thành Ngọ Dương, dùng quá trình này tranh thủ thời gian cho các ngươi…Bất kể như thế nào, tiêu diệt Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng, là chuyện quan trọng nhất trước mắt của chúng ta. Tất cả lựa chọn đều phải nhượng bộ vì chuyện này.” Nếu như nói chỉ có một người lĩnh quân đi kéo chân đội của Tạ Bảo Thụ, đúng là không ai thích hợp hơn Thái Dần tinh thông trận đạo. Ngụy Quang Diệu nói:
“Dịch tiên sinh đấu Khương Vọng, ta, Xúc công tử, Cố Vĩnh, Từ Xán đấu Trọng Huyền Thắng. Tướng thắng, binh thắng, thế thắng như vậy, lại hữu tâm tính vô tâm, thiết cục mai phục. Ta thật sự không nghĩ ra, bọn họ còn có đường sống gì!”
“Đúng vậy!” Xúc Mẫn cũng ổn định tâm tình, biểu hiện tràn đầy tự tin. Thật ra gã cũng không cho rằng Dịch Thắng Phong có thể là đối thủ của Khương Vọng, tất cả những người từng chứng kiến phong thái của Khương Vọng ở Quan Hà Đài đều không có khả năng tin tưởng Dịch Thắng Phong. Dù cho người này là đệ nhất thiên tài của Nam Đẩu điện, cho dù người này tung hoành Nam Vực, sau khi thoát được truy sát lệnh không hạn chế của phủ Hoài quốc công, thanh danh đã đuổi sát Đấu Chiêu. Đuổi sát Đấu Chiêu…dù sao cũng không phải Đấu Chiêu. Nhưng Dịch Thắng Phong và Khương Vọng mạnh yếu không quan trọng, chỉ cần y có thể thoáng ngăn chặn Khương Vọng là đủ. Lần này là đại quân tướng công, lấy năm vạn người đoàn kết một lòng, phục kích ba vạn người quân tâm lộn xộn. Lấy hữu bị chi quân, bao vây vô ý chi sư. Cho dù Khương Vọng đơn đả độc đấu có mạnh đi nữa, chẳng lẽ còn có thể một mình giết xuyên qua vạn quân? “Điều đáng lo nhất là…” Xúc Mẫn nói:
“Theo Tuyên Bình Hầu nói, Khương Vọng hiện tại Ngoại Lâu tứ cảnh viên mãn, có thể bước vào Thần Lâm bất cứ lúc nào, chỉ là còn đang chờ cơ hội không tỳ vết mà thôi. Hắn một khi lâm trận đột phá Thần Lâm, chúng ta rất khó giữ hắn lại.” Gã vừa đưa ra vấn đề, vừa đưa ra phương pháp giải quyết:
“Cho nên ngay từ đầu khi phục kích chúng ta phải dùng quân trận khóa hắn lại, đoạn tuyệt khả năng hắn đào thoát. Nhánh quân trận vạn người này, đến lúc đó để Cố Vĩnh phụ trách. Hắn là tu sĩ Pháp gia, am hiểu vây khốn địch.” Gã nhìn sang Dịch Thắng Phong:
“Đến lúc đó để Cố Vĩnh phối hợp với Dịch tiên sinh có được không? Không phải là không tin tưởng thực lực của các hạ. Chỉ là Khương Vọng này gian xảo, sợ bại dễ giết chết khó.” Dịch Thắng Phong hờ hững nói:
“An bài chiến sự đương nhiên lấy phương diện quý quốc là chủ, Nam Đẩu điện ta đến trợ giúp, tất nhiên là khách tùy chủ tiện.” Y ngước mắt lên, lại nói:
“Mặt khác, đối với khả năng Khương Vọng lâm trận đột phá…Ta cũng đã sớm Ngoại Lâu viên mãn, đạo đồ nắm chắc, bất cứ lúc nào cũng có thể thành Thần Lâm.”
“Vậy thì càng tốt!” Ngụy Quang Diệu thật sự là vô cùng kinh hỉ, bởi vì nếu không có chiến lực Thần Lâm kiềm chế Thần Lâm, cho dù lấy quân trận mài giết, tử thương cũng nhất định sẽ đặc biệt thảm trọng. Chiến tranh đánh đến hiện tại, mỗi một binh lính đều rất trân quý. Hắn tán thưởng:
“Có Dịch tiên sinh ở đây, Khương Vọng không đáng lo rồi!” Xúc Mẫn thì nói:
“Nếu Dịch tiên sinh đã Ngoại Lâu viên mãn, sao không thành tựu Thần Lâm trước một bước? Đến lúc đó chúng ta trực tiếp dùng thế núi lở, không cho Khương Vọng cơ hội đột phá, há không ổn thỏa?” Dịch Thắng Phong trầm mặc một lát, nói:
“Không giết Khương Vọng, Thần Lâm ta có tiếc nuối.” Trong phòng nghị sự, nhất thời im miệng không nói! Là đệ tử chân truyền của Thất Sát chân nhân Lục Sương Hà, Dịch Thắng Phong lấy Thần Lâm không tiếc nuối làm mục tiêu, đương nhiên không phải chuyện khiến người ta kinh ngạc. Y không định thành tựu không tiếc nuối, mới có thể khiến người ta kinh ngạc! Chỉ là. Dịch Thắng và Khương Vọng, rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì, mới có thể lấy người kia làm tâm ma? Không ngờ đã đến mức không giết người kia, Thần Lâm có tiếc nuối! Dịch Thắng Phong không có ý giải thích. Mọi người Hạ Quốc cũng không hỏi. Thái Dần hơi cân nhắc, sau đó mở miệng nói:
“Cái gọi là bại dễ giết khó, thật sự là lý này. Lúc trước Triệu Huyền Dương Cảnh Quốc tự mình bắt giữ Khương Vọng, cũng để hắn chạy, mặc dù lần đó có cường giả Tề Quốc nhúng tay, nhưng công phu chạy trốn của người này cũng có thể thấy được một chút. Hôm nay hắn đã đứng ở cửa Thần Lâm, nghĩ đến càng là hoạt bất lưu thủ, chạy càng nhanh hơn…Lấy thiên tư của hắn, nếu không chết, ngày sau tất thành họa lớn! Cho nên trừ các ngươi, còn có một người, cũng sẽ chạy tới hành lang Mân Tây.” Xúc Mẫn nhếch mày, hiển nhiên đã đoán được là ai. “Ai?” Ngụy Quang Diệu hỏi. Thái Dần nói:
“Chu Hùng…Chu đại nhân!” Con trai Phụng Quốc Công Chu Anh, Chu Hùng! Cường giả Thần Lâm cảnh hàng thật giá thật! Chu Anh có ba trai ba gái, chỉ có con trai thứ ba Chu Hùng thành khí, hai mươi năm trước đã thành tựu Thần Lâm. Ngụy Quang Diệu kinh ngạc nói:
“Chu đại nhân? Hắn tranh thủ được?”
“Hắn đang trên đường tới đây rồi.” Thái Dần nói:
“Đến lúc đó sẽ hội hợp với các ngươi ở hành lang Mân Tây.”
“Đây là xét thấy tầm quan trọng của Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng, phục thủ chúng ta làm ra, dĩ sách vạn toàn.” Hắn nói với Dịch Thắng Phong:
“Có lẽ lần này Dịch tiên sinh chắc chắn có thể thành tựu không tiếc nuối rồi!” Xúc Mẫn lo lắng Dịch Thắng Phong quá mức kiêu ngạo, không chịu lấy đông hiếp ít, không chịu theo binh trận phối hợp…Đây hiển nhiên là nghĩ nhiều. Trong phán đoán của Thái Dần, Dịch Thắng Phong là một người chỉ cần kết quả, tuyệt không để ý quá trình. Cho nên hắn nhắc đến Chu Hùng, cũng vô cùng trực tiếp. Mà Dịch Thắng Phong chỉ búng nhẹ trường kiếm, nói:
“Mượn cát ngôn của ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận