Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1303: Bổn nguyện

Lúc Khương Vọng rời Thái Hư Huyễn Cảnh thì Tiểu cẩu vẫn còn ở đó.
Nó đương nhiên đã gặm sạch sẽ quả Thiết Tương, kể cả phần vỏ quả cũng không chừa lại. Tiểu hôi cẩu bây giờ đang chậm rãi liếm láp sàn nhà.
Khương Vọng thu hồi Nặc Y, vẫy vẫy tay với nó, gọi: “Qua đây!”
Tiểu hôi cẩu đang lắc lư đuôi nhỏ bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn thấy Khương Vọng đang ngồi trong một góc nhỏ, nó cảnh giác quay người lại, tứ chi ấn chặt trên mặt đất, lộ ra răng nanh trước mặt Khương Vọng, phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ đe doạ.
Khương Vọng buồn cười nói với nó: “Vật nhỏ dữ dằn kia, ăn đồ của ta xong, giờ lại còn nhe răng với ta à?”
Tiểu cẩu hiển nhiên nghe không hiểu Khương Vọng đang nói gì, nhưng nó cũng đủ hiểu rằng, người lạ mặt đang ở trước mặt nó hoàn toàn không sợ uy hiếp của nó. Vì thế nó bắt đầu sủa to lên vài tiếng.
Gâu gâu gâu!
Đúng là một hạt giống tốt để trông nhà hộ viện.
Khương Vọng đắc ý cười nói: “Ngươi sủa đi, có sủa rát họng thì cũng không ai tới cứu ngươi đâu!”
Với năng lực nắm chắc thanh âm của hắn, phong toả tiếng sủa của con chó trong căn gác lửng này quả là một việc không thể dễ dàng hơn.
Tiểu cẩu sủa cả nửa ngày, cũng không có ai tới giúp đỡ, hiển nhiên là nó bắt đầu hoảng sợ. Nó kẹp cái đuôi nhỏ lại, chuẩn bị chạy xuống dưới lầu, ảo não nhường lại địa bàn.
Khương Vọng lại lấy ra một quả Thiết Tương, cắn một miếng nhỏ.
Mùi hương thơm phức ngay lập tức tản ra tứ phía.
Tiểu cẩu đã chạy tới chỗ cửa xuống lầu dưới, thoáng chốc dừng lại.
Nó nghiêng đầu nhìn lại, cái mũi nhỏ tham lam ngửi một cái, chân ngắn ngay lập tức chuyển hướng, ra sức vẫy đuôi nhỏ, chạy về phía Khương Vọng. Hiển nhiên nó đã nhận ra trái cây đã hoàn toàn chinh phục nó.
Khương Vọng lười biếng ngồi dựa vào đằng sau, lại cắn thêm một miếng nữa.
Tiểu cẩu chạy tới gần Khương Vọng, thèm ăn gần chết nhưng lại không dám lỗ mãng, nhảy tới nhảy lui trước mặt hắn, cái đuôi vẫy liên tục như cối xay gió, miệng há hốc, cái lưỡi thè ra, trông thật ngu ngốc.
Khương Vọng chỉ cắn vài ba miếng đã ăn quả Thiết Tương sạch sẽ, hắn vỗ vỗ tay vài cái, nói với Tiểu cẩu: “Hết rồi!”
Tiểu cẩu thoáng chốc không nhảy nhót nữa, cái đuôi cũng đứng im bất động, đôi mắt tròn mở lớn sững sờ nhìn Khương Vọng, hiển nhiên là có chút nghi hoặc ... cũng có chút bi thương.
“Ai bảo ngươi hung dữ với ta.” Khương Vọng cười đắc ý, sau đó hắn đứng dậy, nói với tiểu cẩu: “Ta đi đây, trả lại địa bàn này cho ngươi.”
Bộ Như Ý Tiên Y đã rách nát như tấm giẻ rách, mặc trên người quả thật khó coi, nhưng nó vẫn đang hấp thu lực lượng của túc chủ để tự chữa trị chính nó, cho nên không thể cởi xuống.
Dẫu gì hắn cũng là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, thiên kiêu danh tiếng vang xa, bây giờ lại mặc một tấm giẻ rách này, quả thật nhìn không giống với lời đồn.
Khương Vọng lấy từ trong hộp trữ vật ra một bộ y phục mới, khoác ở bên ngoài tiên y. Mặc dù mặc như thế quả thực không thoải mái cho lắm, nhưng trước khi tiên y được chữa trị xong thì cũng chỉ đành vậy.
Hắn nhanh chóng bước ra ngoài.
“Ư ư ư.”
Tiểu hôi cẩu kia lại chạy vội đến bên chân Khương Vọng, lúc thì chạy ra đằng trước, lúc lại vòng ngược ra sau, gấp đến độ muốn rung chân.
Khương Vọng cúi đầu buồn cười nói: “Ngươi muốn đi theo ta?”
Tiểu cẩu đột nhiên như thông minh ra, nó đứng thẳng người dậy bằng hai chân sau, hai chân trước phục lên trên bắp chân của Khương Vọng, mắt nhìn chăm chú vào hắn.
Cũng không biết do trước giờ nó vốn thông minh như vậy, hay là do ăn quả Thiết Tương đã giúp nó tăng thêm linh tính.
“Chó con ơi chó con.” Khương Vọng cười xòa, sau đó thở dài một tiếng: “Đi theo ta ngươi sẽ thành vô gia cư đấy. Ta còn là người nhà có tang nữa.”
Đương nhiên không nghiêm trọng đến mức kiểu “nhà có tang”. Hắn có những người bằng hữu ở Lâm Truy thành, lại có Trọng Huyền Thắng khống chế thế cuộc. Thanh Dương trấn nhất định sẽ không có chuyện gì. Nhưng bây giờ đúng là hắn đã bị đuổi ra khỏi “cửa nhà”, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Tiểu cẩu tất nhiên nghe không hiểu hắn nói gì. Mà dù nghe hiểu đi chăng nữa, thì nó sẽ càng vui vẻ hơn. Không cần làm việc mà cũng có cơm ăn, ở đâu ra chuyện tốt như vậy?
Nó lắc lư đuôi nhỏ mạnh hơn. Đối với người bạn nhỏ "Luân lạc chân trời" giống hắn lúc này, Khương Vọng vẫn có chút thương tiếc, nếu không hắn cũng sẽ không cho nó quả Thiết Tương ăn.
Vì vậy hắn giơ tay ra, một tay nhấc tiểu cẩu đi xuống dưới lầu.
Chủ nhà là một lão già khoảng hơn sáu mươi tuổi, lúc này lão đang ngồi trên ghế, lười biếng tắm nắng. Lúc Khương Vọng đi đến trước mặt thì lão mới mở hé đôi mắt mơ màng nhìn hắn.
Nhưng lão chỉ nhìn thấy một nam tử mặc áo xanh, cao gầy mảnh khảnh, tư thái ung dung, nhẹ nhàng tựa tiên nhân, phần khí chất này đúng là một nhân vật bình thường khó gặp.
Khương Vọng nhấc con chó trong tay lên, cười hỏi: “Lão nhân gia, đây là chó con nhà lão sao? Có thể bỏ thứ yêu thích này không?”
Lúc này lão nhân gia mới chú ý tới tiểu hôi cẩu bị xách ở trong tay Khương Vọng.
Tiểu cẩu tuy bị xách lên nhưng không biểu hiện khó chịu, thậm chí còn há miệng thè lưỡi, cái đuôi không ngừng ve vẩy.
“Xem ra nó rất thích ngươi.” Lão phất phất tay: “Con chó mẹ nhà ta mới hạ sinh một đàn chó con. Con này là con yếu nhất, nên luôn bị khi dễ. Ngươi mang nó đi đi, chỉ cần đối xử tốt với nó là được.”
“Vậy cảm tạ.” Khương Vọng vừa nói vừa cầm một khối bạc vụn đặt lên bàn trà bên cạnh cái ghế lão già đang ngồi : “Đây là tiền mua chó.”
Thực ra không phải hắn không thể lấy ra nhiều tiền hơn, hắn còn có thể cho lão vài viên Đạo nguyên thạch ấy chứ.
Nhưng đột nhiên có nhiều tiền bạc, chắc chắn không phải là phúc.
“Thế này sao được.” Lão nhân gia ngay lập tức ngồi dậy, đẩy thỏi bạc về phía Khương Vọng: “Chó nhà ta chỉ là chó đất, không đáng nhiều tiền như thế.”
“Thu tiền đi lão nhân gia. Để cho người khác an tâm, thì cũng chính là đang tích công đức đấy.” Khương Vọng ôn tồn nói, cười một tiếng, xoay người bước đi, biến mất khỏi tầm mắt của lão.
Lão nhân gia sững sờ một lát, lại nhìn vào thỏi bạc đang nằm trong tay mình, lúc này lão mới xác định là mình không phải gặp ảo giác, vừa rồi lão thực sự đã gặp một tu sĩ siêu phàm!
Nhưng vị lão gia siêu phàm này không hề giống với các vị lão gia siêu phàm mà lão từng nghe qua, hay quỳ gối cầu khẩn qua.
...
Lúc Trọng Huyền Thắng đang nói chuyện với Khương Vọng ở Thái Hư Huyễn Cảnh, kỳ thực chân thân của gã đang ở trong phủ Định Viễn Hầu. Tất nhiên thế cuộc không nhẹ nhàng như những gì gã nói với Khương Vọng. Đây là một ván cờ cực kỳ phức tạp, những kỳ thủ tham gia vào ván cờ này đều là những người vô cùng thông minh. Cho dù gã có thông minh thế nào đi chăng nữa, thì lực lượng cũng có hạn, không thể làm chủ được ván cờ này. Gã chỉ là đang lấy hạt dẻ ở trong lò lửa mà thôi.
Tất nhiên từ trước đến giờ gã vẫn luôn có chỗ dựa là đường thúc Trọng Huyền Trử Lương.
“Nhìn dáng vẻ ngươi thì hắn không có chuyện gì hết, đúng không?” Trọng Huyền Trử Lương hỏi.
Vị đại nhân vật danh tiếng hung ác hiển hách này, bây giờ trông lại vô cùng ôn hòa. Trên mặt lão lộ vẻ tươi cười, người tựa vào trên ghế xích đu, chậm rãi lắc, nói chuyện cũng nhẹ nhàng chậm chạp.
Ai có thể tưởng tượng được một người ôn tồn ấm áp như vậy, lại thành danh do giết người chứ? Hơn nữa, y còn “Am hiểu nhất là giết người”.
Trọng Huyền Thắng có dáng người khá giống với y, nhưng mập hơn mấy phần, nghe vậy thì trả lời: “Chắc là bị thương khá nặng, nhưng bây giờ đã an toàn rồi. Ta nói hắn tạm thời không nên quay về Tề quốc, tùy tiện đi đâu đó chơi một chuyến, đợi đến khi tất cả mọi chuyện lắng xuống thì hãy quay về, miễn cho mấy kẻ kia lại viết văn chương trên người hắn.”
Trọng Huyền Trử Lương gật gật đầu hỏi tiếp: “Hắn có biết tình hình trong nước bây giờ như thế nào không? Hắn có phản ứng gì?”
“Ta đã nói hết với hắn, còn về phản ứng thì ...” Trọng Huyền Thắng cười nhẹ nói: “Chung quy thì cũng có chút khó chịu mà thôi.”
Trọng Huyền Trử Lương nhẹ giọng nói: “Mấy chuyện như thế này, trước đây đã có, bây giờ xảy ra, tương lai cũng sẽ có. Ngươi nói hắn đừng quá xem trọng chuyện danh tiếng. Con người Khương Vọng này cái gì cũng tốt, chỉ là làm người, hành sự, nguyên tắc quá lớn.”
Trọng Huyền Thắng lắc đầu một cái nói: “Thứ trói buộc hắn cũng không phải là danh tiếng, mà là bản nguyện. Hắn nguyện ý, cho nên hắn đi làm. Hắn không muốn, cho nên hắn cự tuyệt. Trục danh hay trục lợi đều không phải là thứ mà Khương Vọng cần. Cái hắn cần, chính là không thẹn với lòng.”
Trọng Huyền Thắng ngắm nhìn bầu trời phía tây một lát, chỉ thấy ánh nắng chiều rực rỡ, đỏ như máu vậy.
“Nếu như có một ngày, hắn cảm thấy trên đời này không có người nào không thể giết, thế gian này không có người nào không thể hận ... Hắn có thể sẽ ác hơn cả người ác nhất trên thế gian này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận