Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2481: Trung ương Đại Cảnh, mười ba thượng phủ (2)

Nhưng quyền lực không tập trung, không thể nghi ngờ là một vấn đề trí mạng của đế quốc to lớn. Vấn đề này tại thời Cảnh thái tổ sinh thời, không thể giải quyết được. Vấn đề này có lẽ cũng là vấn đề mấu chốt chế ước Cảnh quốc chân chính nhất thống thiên hạ, chế ước Cảnh thái tổ thành tựu Nhân Hoàng hiện thế.
Cảnh thái tổ thành tại ba mạch đạo môn, cũng bị ngăn trở tại ba mạch đạo môn.
Cho đến khi Cơ Phù Nhân ngồi lên tấm long ỷ kia.
Cảnh Văn Đế sao gọi là "Văn"?
Cũng vì y thừa nhận ý chí của thái tổ, im lặng giải quyết vấn đề Cảnh quốc là quyền lực không tập trung, thu quyền quản lý các phủ về cho triều đình.
Chỉ lưu lại ba phủ Đạo Đức, phủ Nguyên Thủy, phủ Linh Bảo xem như ba mạch tự trị, trên danh nghĩa là "Nơi thuật đạo".
Cho đến ngày nay, lực ảnh hưởng của ba mạch Đạo môn này vẫn ở khắp mọi nơi.
Như Ngọc Kinh Sơn tại Trang quốc, đảo Bồng Lai tại Thịnh quốc.
Nhưng Đạo quốc thiên hạ phụ thuộc không cần biết quy về mạch gì, đều lấy Cảnh quốc là tông.
Như thống soái của Trảm Họa, Ngự Yêu, nhất định ra từ Đại La Sơn. Thống soái của Sát Tai, Đãng Tà, nhất định ra từ Ngọc Kinh Sơn. Thống soái của Diệt Nan, Tru Ma, nhất định ra từ đảo Bồng Lai.
Nhưng Cảnh bát giáp kiêu căng nhất Độ Quyền, vẫn trong lòng bàn tay triều đình Đại Cảnh.
Đội xe phủ Lễ Thiên đi mua sắm lông dê, cũng không phải phú thương lớn, có thể vượt cảnh xuyên quốc gia, nhờ có trung vực trị an tốt đẹp.
Bên trong trung vực, Cảnh đường thẳng thông suốt bốn phương. Bảo đảm đại quân Cảnh quốc có thể trong thời gian ngắn nhất, đi đến bất kỳ chỗ nào Trung vực.
Cảnh đường không cần nói đi qua quốc gia nào, đều cần quốc gia bản địa dốc lòng bảo trì. Trên con đường thẳng này, tuyệt không cho phép có hung thú tứ ngược, giặc cướp hoành hành. Hủy hoại Cảnh đường là tội lớn, một khi bị phát hiện, đài Kính Thế sẽ truy sát đến chân trời góc biển.
Biện Thành Vương và Ngỗ Quan Vương không một đường theo tới phủ Lễ Thiên, mà nửa đường thì rời đội xe, lấy phương thức đi bộ đi tới gần phủ Phụng Thiên.
Du gia là danh môn Phụng Thiên, đi ra rất nhiều cường giả.
Như chín trăm năm trước tại đỉnh núi Côn Ngô, Du Ngọc Hành ước chiến Hoàng Duy Chân, cùng quyết đấu đỉnh cao, từng nhận chức Nam Thiên Sư ... Ách, bị đánh chết tươi, cực lớn làm phong phú tài nguyên Côn Ngô Sơn.
Như bốn mươi năm trước chém giết với Khương Mộng Hùng tại Họa Thủy, Du Khâm Tự danh xưng "Trung Châu đệ nhất Chân nhân"... Ách, bị nện phá đạo khu, đánh tan đạo tắc, trở lại trung vực kéo dài hơi tàn mười năm sau thọ hết mà chết.
Lại như tuyệt thế thiên kiêu Du Khuyết đoạt giải khôi Hoàng Hà hội, danh xưng "Dùng Cảnh thiên kiêu thắng thiên hạ một trăm năm" ...
Đương nhiên hiện trạng của y hiện tại mọi người đều biết.
Nội tình mạnh hơn cũng không chịu nổi hao tổn như thế, cho nên Du gia cũng đã sớm rời khỏi đỉnh cấp danh môn nước Cảnh.
Bây giờ nói là hổ chết không ngã trận, rốt cuộc có mấy người quan tâm, còn được người nào cẩn thận đối đãi, cũng không cần nghiên cứu.
Du Khuyết đột nhiên xuất hiện, có thể nói được gia tộc ngàn năm trọng vọng. Y như lưu tinh vẫn lạc, cũng đẩy Du gia vào vực sâu.
Hiện tại phố phường đều đồn, Du gia không ra cường giả. Còn nói hơn chín trăm năm trước, Hoàng Duy Chân không chỉ đánh chết Du Ngọc Hành, còn đánh nát "Vận" của Du gia. Tóm lại là truyền đi phi thường tà dị.
Muốn giết Du Khuyết đã đạo tâm sụp đổ, tu vi từ Thần Lâm rơi xuống phế nhân, cũng không phải việc khó. Trên lý thuyết bất kỳ một Diêm La nào cũng có năng lực làm được.
Chân chính khó khăn, là sau khi giết chết gã, còn có thể toàn thân trở ra, thoát ly Cảnh quốc hay không.
Sở dĩ hành động lần này cần thập đại Diêm La nhập cảnh, trong đó đa phần nhiệm vụ Diêm La là hỗ trợ phía sau. Làm sao ẩn tàng động tĩnh, ngăn trở tin tức Du Khuyết bị ám sát truyền đi, làm sao làm chậm đài Kính Thế hành động, làm sao kéo dài cường giả Cảnh quốc truy kích...
Kết quả tốt nhất, đương nhiên là im hơi lặng tiếng giết chết Du Khuyết, Du gia chờ mười ngày nửa tháng mới phát hiện, đến lúc đó Địa Ngục Vô Môn đã chạy trốn tới chân trời.
Nhưng cái này cũng chỉ có thể ngẫm lại.
Biện Thành Vương và Ngỗ Quan Vương đang trong một gian phòng trà giả bộ phong nhã. Vị trí tổ trạch Du gia ở trong thành Thái Bình, mà vị trí phòng trà này càng khiến Biện Thành Vương hài lòng.
Cách nhà cũ Du gia chỉ hai cái quảng trường, chớp mắt là có thể đến, cũng sẽ không quá dễ thấy.
Trà vẫn không uống.
Biện Thành Vương căn bản không gỡ mặt nạ, Ngỗ Quan Vương cũng vùi đầu không nói.
Thậm chí đoạn đường này hai người bọn hắn cũng không ăn uống. Đều phi thường ăn ý không tin tưởng đối phương. Ngỗ Quan Vương ăn xương gà sống, còn muốn thừa dịp Biện Thành Vương không có ở đây tự đi làm.
Trong âm thanh nói nhỏ, chợt nghe "Cạch" một tiếng.
Tần Quảng Vương tóc dài xõa vai, tùy tiện đẩy cửa đi vào:
"Một tin tức tốt một tin tức xấu, muốn nghe tin nào trước?"
So với hai Diêm La phi thường kính nghiệp che giấu khí tức, y nhàn tản thả cửa như không có việc gì.
"Nói tin tức tốt cho ta nghe."
Biện Thành Vương băng lãnh nói, nhướng cằm về phía đối diện:
"Tin tức xấu nói cho hắn nghe."
Ngỗ Quan Vương giữ im lặng.
"Ách."
Tần Quảng Vương lắc lắc đầu:
"Ngươi mới mở miệng, cảm giác như ngươi là thành viên lâu năm của tổ chức."
Ngỗ Quan Vương dùng sức gật đầu một cái, gật quá mạnh, khiến người lo lắng cái đầu gã rơi xuống.
"Để ta nói tin tức xấu trước."
Tần Quảng Vương vừa ngồi xuống cạnh Biện Thành Vương, vừa nói:
"Thái Sơn Vương nhập cảnh gặp chút phiền toái. Tại phủ Tĩnh Thiên, hắn vô ý sát hại một vệ binh tuần thành. Dù chúng ta đã xóa sạch dấu vết, nhưng đài Kính Thế chắc chắn sẽ tra xét. Trong vòng ba ngày, cao thủ sẽ đến truy bắt chúng ta. Hơn nữa, Lâu Quân Lan hiện đang ở thành Thái Bình, có thể nhanh chóng điều động lực lượng Cảnh quốc. Một khi chúng ta bị lộ, thời gian chạy trốn sẽ bị rút ngắn vô hạn."
Ánh mắt Biện Thành Vương lạnh lẽo:
"Còn tin tức xấu?"
"Chỉ làm tăng thêm độ khó nhiệm vụ mà thôi."
Tần Quảng Vương nhẹ nhàng đáp:
"Ta cho rằng có thể gộp lại."
Biện Thành Vương định đứng dậy rời đi.
"Ai ai ai."
Tần Quảng Vương đưa tay ngăn cản:
"Ý gì đây?"
"Các ngươi muốn chết thì tự tổ đội mà chết."
Biện Thành Vương lạnh lùng đáp:
"Đừng kéo ta vào."
"Ha ha, vô tình thế sao?"
Tần Quảng Vương nhìn sang Ngỗ Quan Vương:
"Mọi người đều trong cùng một tổ chức, ngươi xem hắn nói có giống người không?"
Ngỗ Quan Vương lập tức tỏ thái độ:
"Thái Sơn Vương gây họa! Thời khắc mấu chốt lại sai lầm!"
Gã rút từ trong áo bào đen ra bàn tay trắng bệch, chậm rãi nắm thành nắm đấm:
"Lão đại, chúng ta cần phải trừng phạt, răn đe hắn."
Rõ ràng là đã bị Biện Thành Vương dạy dỗ kỹ lưỡng, Tần Quảng Vương thầm nghĩ.
Y lạnh nhạt hỏi:
"Ngươi định trừng phạt hắn thế nào?"
Ngỗ Quan Vương khàn khàn nói:
"Thuộc hạ thỉnh cầu hiện tại giết hắn, biến hắn thành thi thể, cùng ta hiệu trung với ngài. Khi hành động hắn sẽ ra sức, không hành động hắn sẽ không gây chuyện, ngài có thể tiết kiệm một phần tiền."
Tần Quảng Vương không để ý đến gã nữa, quay đầu nhìn Biện Thành Vương nói:
"Nghe tin tức tốt cũng không sao."
Biện Thành Vương lạnh lùng ngồi xuống lại bên bàn trà.
Ba vị Diêm La ngồi ba bên.
Tần Quảng Vương lấy ra phần nước trà chưa uống của Biện Thành Vương, dùng ngón tay chấm nước trà, vẽ nhanh bố cục tiểu viện trên bàn:
"Tin tức tốt là Du Khuyết tại Du gia hiện tại là nhân vật râu ria. Đã sống riêng nhiều năm, không ai để ý tới. Khả năng chúng ta giết hắn xong, rất lâu sau mới có người biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận