Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1239: Kiếm Tiên Nhân (3)

Mặc dù tính nàng ngây thơ hồn nhiên, nhưng dù gì cũng là nữ nhi của Long Môn sơn chủ, có khả năng "Cười nói với học giả, tới lui với dân nghèo". Thiếu niên anh hùng từng gặp, không có một ngàn, thì cũng tới tám trăm.
Hứa Tượng Càn khoác lác tung trời, bảo Khương Vọng thành người trên trời ít có, thế gian tuyệt không, nàng cũng chỉ nửa tin nửa ngờ.
Mãi đến sau này khi được nhìn thấy tận mắt ở khu quần đảo gần biển, tự mình cảm nhận, nàng mới tin, có thiện cảm, có tình cảm, thấy lo lắng...
Người vừa có thiên tư áp đảo, lại còn có dũng khí và bền bỉ. Trong xương giữ vẹn nguyên sự dịu dàng lương thiện, chính là người mà phụ thân thường nói, là "Người làm nên sự chói lọi của con người".
Từ lúc ấy nàng mới nghĩ, ít nhất Hứa Tượng Càn đã luôn nói thật về Khương Vọng!
Đến ngày hôm nay, những gì nàng thấy đều là Khương Vọng vượt qua biết bao chông gai, giải quyết hết phiền toái này đến phiền toái khác, đánh bại hết đối thủ này đến đối thủ khác.
Bị người đánh đến mức hộc máu.
Thì nàng mới chỉ thấy hôm nay.
Lần này không thể so với một đao trước đó, lúc đó tất cả mọi người đều nhìn ra được, Khương Vọng có đủ khả năng phản kháng, không hề có dấu hiệu thất bại.
Nhưng còn lần này, rõ ràng là Khương Vọng … không có khả năng phản kháng...!
Nhưng thật sự là vậy sao?
Trong lòng Trọng Huyền Thắng nổi lên nghi ngờ.
Hắn không bao giờ quên tiệm may y phục ở đường thành đông.
Bóng người hoành kiếm chặn trước người hắn ngay lúc hắn bắt đầu tuyệt vọng!
Lúc đó ai cũng nói Vương Di Ngô là đệ nhất Thông Thiên Cảnh từ cổ chí kim, ở Đằng Long tất nhiên cũng là vô địch.
Nhưng Khương Vọng lại nói: "Ta sẽ thử giết hắn."
Khương Vọng là người chưa bao giờ khoác lác, chuyện gì hắn không chắc chắn mình làm được, hắn sẽ nói là "Thử".
Mặc dù hắn chỉ nói là "Thử", nhưng hắn đã dồn hết toàn lực để thử, cũng thật sự thiếu chút nữa là giết được Vương Di Ngô!
Nếu không phải có Quân Thần hạ xuống, trên đời đã không còn người tên Vương Di Ngô.
Một Khương Vọng như vậy.
Thật sự không có khả năng phản kháng sao?
Trọng Huyền Thắng đương nhiên vừa là một người cực kì thông minh, vừa là một người vô cùng lý trí. Nhưng chỉ đối với một mình Khương Vọng, thì sự "Tin tưởng" của hắn lớn hơn lý trí!
Đây là sự hồi đáp vượt mức mà mập mạp dành riêng cho người bạn thân.
Trên Diễn võ đài, Khương Vọng vừa mới phun máu đột ngột xoay người, chặn nhát đao thứ hai!
Đang!
Lưỡi đao tà tà chém tới, vừa vặn chém trúng kiếm phong!
Trường Tương Tư bị đụng mạnh đến mức xoay đi, mũi kiếm đâm vào thịt nửa tấc.
Đây là lần đầu tiên từ khi Trường Tương Tư được đúc thành tới nay đâm vào chủ thân, uống máu chủ nhân.
Lưỡi kiếm khẽ rung lên yếu ớt.
Như đang khổ sở kêu gào!
Khương Vọng lại tiếp tục bị đẩy bay đi, từ rìa bên này bay sang rìa bên kia của diễn võ đài.
Tần Chí Trăn vô cùng kinh ngạc.
Không hiểu vì sao đến giờ phút này, Khương Vọng lại vẫn chặn được đao của mình!
Hắn đã vượt qua cực hạn, mạnh vượt quá cực hạn rồi, lẽ ra chỉ cần một đao là đã đủ chấm dứt trận chiến, vậy mà đến giờ đã xuất ra hai đao mà vẫn chưa thành công.
Triệu Nhữ Thành nhìn chằm chằm vào diễn võ đài, nhìn chằm chằm...
Một câu ‘trừng phạt bề tôi không hợp khuôn phép’ kia của Khương Vọng đã làm mắt hắn đỏ lên!
Khương Vọng chao đảo trong ánh đao của Tần Chí Trăn càng làm hắn ước gì được lấy mình thay vào đó.
Rõ ràng hắn đã rất cố gắng, không muốn phải cảm nhận cảm giác vô lực như hồi ở Phong Lâm thành nữa. Ở biên hoang giết bao nhiêu Âm Ma, chính hắn còn không đếm xuể, vậy tại sao hôm nay, hắn lại vẫn thua trận, không gánh nổi tất cả?
Ngay lúc này, hắn chợt nhìn thấy trên Diễn võ đài, Tần Chí Trăn đột nhiên run lên, suýt nữa ngã nhào. Miện phục Diêm La Thiên Tử trên người hắn suýt nữa thì rơi trở vào lại hư không.
Quanh người hắn xuất hiện sóng gợn giao giới hư không và thực tế rất rõ ràng!
Mắt Triệu Nhữ Thành sáng rực lên.
Hắn nhìn thế nào mà không hiểu, điều này có nghĩa là gì?
Luyện Hư thần thông chi lực của Tần Chí Trăn, đã khô kiệt! Hắn không thể khống chế hư không chi lực được nữa, không còn giữ ổn định được mối liên lạc.
Một khi hoàn toàn khô kiệt, điện thần thông Diêm La của hắn sẽ hoàn toàn bị ngăn cách trong hư không, không thể liên lạc với hắn được nữa. Nói cách khác, hắn sẽ không còn giữ được trạng thái là Diêm La Thiên Tử!
Trên khán đài hình vòng cung, khán giả vốn tưởng thắng bại đã phân, không ngờ tình hình lại thay đổi.
Đây là điểm chuyển cơ của trận đấu phải không?
Khương Vọng từ đầu đến cuối không hề từ bỏ vùng vẫy, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng cuối con đường, đã trụ được đến khi Tần Chí Trăn cạn kiệt Luyện Hư thần thông chi lực!
Trên Diễn võ đài, Khương Vọng cũng bén nhạy phát giác ra cơ hội.
Người xem nhìn thấy, thì bản thân hắn ngay trong trận sẽ còn nhìn thấy nhiều hơn, càng chi tiết hơn.
Dù không còn sức để chống đỡ, nhưng hắn vẫn đang không ngừng bổ sung vào kho tàng "Biết thấy", tìm cơ hội để chuyển bại thành thắng.
Lúc này, người dưới đài còn đang kinh hãi, người trên đài đã động.
Người vẫn còn đang bay ngược đột ngột chuyển hướng, bay trở về phía Tần Chí Trăn!
Vì không dùng toàn lực chống cự, nên tạng khí đã bị tổn thương.
Nhưng hắn không hề nhăn mày một cái, trong mắt không hề nhìn thấy sự đau đớn.
Đầy khí thế hừng hực xông tới, chỉ cầu sinh tử, tuyệt không quay đầu.
Lão Tướng Trì Mộ kiếm!
Bi hùng nhất, dũng liệt nhất.
Trực tiếp nhất, mà cũng quyết tuyệt nhất!
Chỉ trong nháy mắt Khương Vọng đã đến gần.
Tần Chí Trăn đột nhiên đứng vững lại, hờ hững nhìn hắn.
Từ thiên linh, một quả cầu không màu bay ra.
Quả cầu này hư hư thực thực, như có như không.
Trong đó có vô số lưu quang lưu chuyển, mỗi một đạo lưu quang hình như là một câu chuyện xưa, đáng để tìm tòi nghiên cứu, làm người ta say mê.
Thần thông, Vạn Hóa!
Có câu "Vạn hóa do tâm".
Thần thông này, có thể chuyển ánh sáng thần thông thành một loại sức mạnh bất kì.
Bao gồm cả chân nguyên, thuật pháp, kiếm khí...
Và cả… thần thông!
Trong quả cầu không màu, lưu quang loạn chuyển, hư hư thật thật không ngừng đổi chỗ cho nhau, sau đó chui trở vào trong người Tần Chí Trăn, rót vào hạt giống Luyện Hư thần thông!
Miện phục Diêm La Thiên Tử trên người lại trở nên ngưng thực như lúc ban đầu.
Sóng gợn giao thoa hư không và thực tế quanh người yên tĩnh lại.
Hắn giơ tay lên, chính là một đao!
Đang!
Khương Vọng đang bay nhanh tới được nửa đường thì vội vàng trở kiếm về, lại bị một đao chém bay!
Lần này, ngay cả Bình Bộ Thanh Vân Ấn Ký, cũng không nhìn thấy nữa.
Khu quan chiến Tần quốc, Cam Trường An thở phào.
Thì là...
Dù Khương Vọng ép chặt đến mấy, Tần Chí Trăn cũng không nên phạm phải sai lầm như vậy mới đúng.
Thì ra thần thông cuối cùng Tần Chí Trăn còn ẩn giấu, là Vạn Hóa...
Chuyện này trước giờ hắn không hề biết.
Thật sự là thủ đoạn làm người ta tuyệt vọng.
Sau trận đấu này, không biết Khương Vọng này của nước Tề sẽ phải mất bao lâu mới khôi phục lại được đạo tâm. Mà có khi chẳng bao giờ gượng dậy nổi nữa!
"Ngươi có muốn hắn nhận thua không?" Diệp Lăng Tiêu truyền âm hỏi.
"Ta có muốn hắn cũng không đồng ý." Diệp Thanh Vũ đáp, giọng hết sức bình tĩnh.
"Yên tâm." Diệp Lăng Tiêu nói: "Chỉ cần hắn không chủ động đi tìm chết, cường giả Diễn Đạo đủ sức bảo vệ mạng nhỏ cho hắn."
Thần thông Vạn Hóa vừa ra, cái gọi là cơ hội "Chuyển cơ" liền không còn nữa.
Tần Chí Trăn gần như mạnh đến mức không hề có nhược điểm, tuyên bố sự khủng bố của mình với tất cả mọi người!
Tại Đài Quan Hà toàn là thiên kiêu này, hắn cũng vẫn là một trong số ít người nổi bật nhất!
"Cảm ơn ngươi."
Tần Chí Trăn hờ hững nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận