Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 448: Trước

Mãi tới bây giờ, bọn Thanh Thất Thụ mới hiểu được trí tuệ của lão Tế Ti.
Đối mặt với "Kẻ vô tư" như Vũ Khứ Tật, trực tiếp từ chối trả lời, sẽ đỡ tốn bao nhiêu tâm lực.
Thanh Bát Chi nói với bọn họ: "Hiện tại các ngươi biết vì sao ta muốn bịt miệng hắn chưa?"
Bên cạnh thi thể của gấu rừng, mấy võ sĩ Thánh tộc làm thêm bẫy rập đơn giản, dự định lúc trở về lại mang con gấu khổng lồ này vào Vùng đất Thần Ấm.
Một đám sáu người tập hợp lại, tiếp tục xuất phát về Vùng đất Nặc Xà.
Trong lúc tiến lên, Khương Vọng tìm được cơ hội, cố ý nhắc nhở Tô Kỳ một chút, bảo y đừng trộm vật của Võ sĩ Thánh tộc nữa.
À... Thuận tiện cũng lấy luôn mấy mũi tên Thần Long Mộc được "Chia" kia.
Sau khi ra khỏi Vùng đất Thần Ấm, trạng thái của Tô Kỳ có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Khương Vọng vẫn luôn cảm thấy, thật ra y không để bụng đến Yến Kiêu lắm.
Trên đường đi, y luôn nhìn xung quanh, quan sát cực kỳ cẩn thận, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.
Nhưng Khương Vọng hỏi, y vẫn không trả lời.
Kim Châm Dệt Cốt của Vũ Khứ Tật đã ổn định thương thế, nhưng cánh tay phải vẫn không thể dùng lực. Chỉ có tay trái của gã có thể phát huy, cũng vì thế mà được an bài vào chính giữa đội hình.
Có ba người đi ở phía trước đội ngũ.
Bởi vì Khương Vọng có kinh nghiệm một mình xuyên qua Vùng đất Nặc Xà nên hắn cầm kiếm đi đầu.
Tô Kỳ có thân pháp kinh người nên tự động đi theo sau.
Mà sinh mệnh lực của Thanh Thất Thụ ngoan cường đến cực điểm, cầm thuẫn nhảy lên trên cây.
"Nơi này!" Tô Kỳ bỗng hô lên.
Mọi người nhanh chóng tản ra, mơ hồ hình thành một vòng vây, chậm rãi tới gần vị trí của Tô Kỳ.
Đi đến gần, Khương Vọng mới phát hiện, Tô Kỳ đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt khó coi xưa nay chưa từng có.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Kỳ không lên tiếng.
Trên mặt đất trước mặt y, có một bộ váy áo lẳng lặng nằm đó.
Không tổn hại, không phải cổ xưa, không có vết máu... Cũng không có nữ nhân vốn nên mặc bộ váy này.
Chỉ có vài chiếc lá bay, trở thành điểm nhấn trên đó.
Bộ quần áo này tuyệt đối không thuộc về Vùng đất Thần Ấm, mà giống với bọn Vũ Khứ Tật, Tô Kỳ, đến từ chính Tề quốc, là một tu sĩ tham dự bí cảnh Thất Tinh Cốc.
Nhưng vấn đề ở chỗ... Người đâu?
Hiện trường không có bất cứ dấu vết đánh nhau nào, ít nhất lấy lấy ánh mắt của Khương Vọng thì không nhìn thấy bất cứ tin tức hữu dụng nào.
Phảng phất như một luồng gió bình thường thổi qua, người đã không còn nữa.
Chỉ còn một bộ váy.
Trong Sâm Hải Nguyên Giới nguy cơ tứ phía này, bọn hắn đã chuẩn bị tâm lý nhất định trước bất kỳ cảnh tượng hung ác cỡ nào.
Nhưng một bộ váy không có gì đặc biệt, không hề tổn hại nằm trước mắt lại làm sống lưng người ta phát lạnh.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Cửu Diệp đi đến nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Bị Đêm xâm nhiễm rồi."
Đây không phải lần đầu Khương Vọng nghe thấy chuyện Đêm sẽ xâm nhiễm người, nhưng lại là lần đầu chính mắt nhìn thấy kết quả bị "Đêm" xâm nhiễm.
Người Thánh tộc đều phải vào nhà quả của Thần Long Mộc trong Vùng đất Thần Ấm mới dám đi vào giấc ngủ.
"Vậy nàng thế nào? Đã chết sao?" Giọng nói của Tô Kỳ hơi khác thường.
"Có thể nói là đã chết. Nhưng nói chính xác hơn thì là biến mất. Bởi vì người bị Đêm xâm chiếm chưa từng xuất hiện lại. Nhưng cũng không có ai tìm được thi thể cả." Thanh Cửu Diệp tương đối nghiêm túc, thận trọng lên tiếng: "Giống như bây giờ, chỉ còn lại quần áo."
Khương Vọng suy nghĩ, sau đó hỏi: "Chỉ có con người sẽ biến mất sao? Những thứ trên người đâu? Cũng biến mất theo? Hay là chỉ để lại quần áo mà thôi?"
Thanh Cửu Diệp nói: "Chỉ có con người biến mất. Bất cứ thứ gì trên người cũng sẽ bị để lại. Cho dù có thứ gì không thấy thì thông thường cũng là do bị dã thú nào đó đi ngang qua mang đi, không liên quan đến Đêm xâm nhiễm."
Tô Kỳ ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay nhấn nhẹ một cái lên chiếc áo váy, ngẩng đầu lên, nhìn Khương Vọng nói: "Không thấy cái hộp."
Y đang nói về hộp trữ vật.
Khương Vọng ý thức được vấn đề.
Nơi này cũng không có dấu vết dã thú đi qua, hơn nữa dã thú không thể nào lấy đi hộp trữ vật mà không làm nhăn nheo bộ áo váy này.
Nhưng theo kinh nghiệm trước đó mà Thanh Cửu Diệp vừa kể, trước nay Đêm xâm chiếm cũng chỉ mang người đi, mà không liên quan đến vật.
Nói cách khác, có cái gì đó đã lấy đi hộp trữ vật.
"Đêm xâm nhiễm" rốt cuộc là một loại quái tượng hiểm ác, sức mạnh tự nhiên, hay là bị ý chí nào đó chủ tâm chế tạo thành?
Là thứ tạo ra "Đêm xâm nhiễm", đã sinh ra tò mò với "Bên ngoài", cho nên thuận tiện lấy đi hộp trữ vật?
Hay là một thứ gì đó khác, cố ý bố trí hiện trường thành "Đêm xâm nhiễm"?
Ắt hẳn Tô Kỳ có quen với nữ nhân biến mất này. Hiện tại cảm xúc của y thực không ổn, cho dù y đã kiệt lực khống chế. Nhưng sự bi thương của y vẫn toát ra từ ánh mắt, từ đuôi lông mày, từ góc áo run rẩy.
Khương Vọng hỏi: "Rốt cuộc "Đêm xâm nhiễm" là cái gì? Ít nhất, nó 'xâm nhiễm' bằng hình thức gì? Làm sao mới có thể kích phát nó? Thánh tộc các ngươi sinh trưởng tại đây, chẳng lẽ không biết chút gì sao?"
Lúc này Thanh Thất Thụ cũng đã đi tới, còn Thanh Bát Chi thì mấy phút trước đã ẩn núp không thấy đâu nữa.
"Không có ai nói rõ được cả." Thanh Thất Thụ đáp lại câu hỏi của hắn:
"Chúng ta chỉ biết, chỉ cần vào ban đêm, lúc đi vào giấc ngủ mà không nằm trong nhà quả thì sẽ bị Đêm xâm nhiễm. Cho dù là ở Vùng đất Thần Ấm."
"Nếu vậy, không phải buổi tối không ngủ là được rồi sao? Không thể thay đổi giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi ngày đêm sao?" Khương Vọng hỏi.
"Trong thời kỳ khuyết thiếu Thần Long Mộc, chúng ta cũng đã sống như vậy... Nhưng chỉ giới hạn trong Vùng đất Thần Ấm mà thôi." Thanh Thất Thụ nói: "Đêm trước do ngươi ở Vùng đất Thần Ấm nên không cảm nhận được. Ở Sâm Hải Nguyên Giới, vừa đến tối thì ngươi sẽ cảm thấy rất 'Buồn ngủ'.
Cơn 'Buồn ngủ' không cách nào kháng cự được, ngươi cần phải ngủ. Là Vùng đất Thần Ấm che chở cho chúng ta."
"Loại buồn ngủ này không thể nào kháng cự được sao?" Khương Vọng hỏi.
Thanh Thất Thụ trầm mặc chốc lát, sau đó nói: "Ít nhất trong lịch sử Thánh tộc, còn chưa có người nào kháng cự thành công cả."
Những lời này mang đến thông tin cực kỳ thảm thiết.
Về nguyên nhân này, Thánh tộc không có khả năng không tiến hành nghiên cứu. Nhưng sự thật chính là, cho đến hiện giờ, bọn họ vẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Không biết có bao nhiêu người, vì chứng minh những lời này mà biến mất trong "Đêm."
"Các ngươi chưa từng quan sát sao?" Vũ Khứ Tật bỗng cất tiếng nói: "Tỷ như các ngươi có thể đứng trong nhà quả Vùng đất Thân Ấm, quan sát người đi vào giấc ngủ dưới Thần Long Mộc, quan sát... Hắn biến mất như thế nào."
Lời này càng tàn khốc.
Nó có nghĩa là dùng sinh mệnh của đồng tộc đi thử nghiệm, nhằm tìm ra nguồn gốc của "Đêm xâm nhiễm", đương nhiên đối với tông môn y đạo như Kim Châm Môn thì là "Quan sát", chuyện tương tự như vậy ắt không thể thiếu.
Thanh Cửu Diệp nói tiếp: "Chỉ cần người đi ngủ bị nhìn chăm chú thì sẽ không bị 'Xâm nhiễm'. Đây là một trong những phương pháp chúng ta đối với kháng đêm. Nhưng giới hạn chỉ trong Vùng đất Thần Ấm, không ai có thể duy trì tỉnh táo trong màn đêm bên ngoài cả."
Từ truyền thống "Tướng Thú", "Hồn Dục" của Thánh tộc, không khó nhìn ra đây là một tộc đàn vì kéo dài vận mệnh mà có thể hy sinh lớn lao.
Đương nhiên bọn họ cũng từng thực hiện chuyện "Quan sát" mà Vũ Khứ Tật nghĩ đến, cũng bởi vậy mà có được biện pháp nhìn chăm chú người đi vào giấc ngủ để tránh bị xâm chiếm.
"Cái thứ đó có ý chí không?" Tô Kỳ đang ngồi xổm bỗng mở miệng.
Y duỗi tay vuốt ve chiếc váy trên mặt đất, vẻ mặt trông rất kỳ quái: "Chỉ cầm cái hộp đi. Thứ đó nhất định là có ý thức đúng không? Không phải đơn thuần chỉ là dị tượng đúng không?"
"Nói cách khác" Y siết chặt cái váy, cuối cùng lại buông ra, đứng lên: "Tốt xấu gì ta cũng có mục tiêu để báo thù, đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận