Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1489: Sau này họ xưng là "Nguyệt" (1)

Trang quốc, Ba Sơn thành.
Ba Sơn thành chủ Đậu Nguyệt Mi vẫn còn phong vận đứng giữa không trung, tay dắt một tiểu mập mạp, nhìn về phương hướng Phi Lai bay đi.
Tòa danh sơn cuối cùng của Ba Sơn thành, dùng một phương thức không ai ngờ, hoàn toàn biến mất. Cái bóng mờ vắt ngang trên đầu trăm họ của Ba Sơn thành chỉ sau một lần ngôi sao lóe lên, hoàn toàn biến mất.
Núi trước mắt có thể không còn, nhưng núi trong lòng… có mất được không?
"Nương." Tiểu mập mạp tò mò hỏi: "Nó bay đi đâu?"
Đậu Nguyệt Mi đương nhiên không biết câu trả lời, nhưng bà không thể nói vậy trước mặt con trai, nên bày dáng vẻ thâm trầm: "Đi đến nơi nó nên tới."
"Nơi nó nên tới là..."
"Nói tới chữ 'Nên', có phải con nên đi luyện quyền rồi không? Thư khóa hôm này làm xong rồi?"
Tiểu mập mạp kêu lên “ui da”: "Gió thổi một cái, đầu đau quá, nương, chúng ta đi xuống đi."
Đậu Nguyệt Mi trợn mắt nhìn nó, cuối cùng vẫn mang nhi tử bảo bối bay xuống, miệng không tránh được vẫn tiếp tục cằn nhằn: "Tỷ tỷ ngươi ở bên ngoài ăn gió uống sương, trui rèn võ đạo, chịu biết bao nhiêu khổ cực, nhận biết bao nhiêu vất vả. Ngươi ở nhà ngày nào cũng ăn ăn uống uống, còn không chịu cố gắng. Ngươi là nam tử đó! Sau này muốn làm gì?"
Tiểu mập mạp coi những lời cằn nhằn là gió thổi qua tai, ngoài ăn cơm và ngủ, nó chẳng muốn làm gì nữa hết. Thấy cửa thành lầu đã càng lúc càng gần, nó cau mũi: "Nương! Chúng ta bây giờ có phải không thể gọi là Ba Sơn thành nữa đúng không?"
"Tại sao?"
Tiểu mập mạp bĩu môi: "Cái tên này vốn là lấy theo tình hình địa lý, bây giờ ba ngọn núi đã mất hai, phải đổi thành Độc Sơn Thành á!"
Đậu Nguyệt Mi nắm lấy lỗ tai nó, vặn mạnh.
Ra tay rất nặng, tiểu mập mạp oa một cái khóc váng lên.
Đậu Nguyệt Mi lạnh giọng: "Ngươi xem ngươi khóc thành như vậy, có phải bây giờ nên đổi tên thành Tôn Khốc Nhan không?"
Tôn Tiếu Nhan thút thít theo sát mẹ trở về phủ.
Nó không biết cái tên Ba Sơn thành trên cửa thành này...
Là cha nó tự tay khắc xuống.
Tề quốc, Quan Tinh Lầu.
Đây là tòa lầu cao nhất Tề cảnh, dò đến tận trong mây.
Đương nhiên, muốn đo chiều cao của Quan Tinh Lầu chẳng có gì là khó, khó là ở chỗ làm sao đến gần được Quan Tinh Lầu.
Khâm Thiên Giám thần bí chính là tọa lạc ở nơi này, dù vương công quý tộc, văn võ bá quan, ngay cả đế vương thì xưa nay cũng không được tự tiện đi vào.
Tầng cao nhất của Quan Tinh Lầu là Lộ đài, không có lan can, bốn phía trống trơn.
Nơi quan sát tốt nhất của cả Lâm Truy thành, chính là nơi này.
Cả đất trời không có gì cản tầm mắt.
Khâm Thiên Giám Giám Chính Nguyễn Tù với dáng dấp thiếu niên chắp tay đứng trên Lộ đài, ngẩng đầu nhìn trời. Trên đầu chỉ cắm ngang một cây trâm cài màu đen, có cảm giác rất hòa hợp với không gian nơi này.
Đứng bên cạnh, mặc đạo bào cùng kiểu, Nguyễn Chu khó hiểu hỏi: "Ngọc Hành tinh có chuyện gì vậy nhỉ, sao lại lập lòe dữ dội như vậy?"
Nguyễn Tù thở dài: "Thật không ngờ, Ngọc Hành lại bị mất quyền kiểm soát! Cả đời ta đều ở đây ngửa mặt trông lên tinh không, mà lại không nhìn ra được điều này. Bây giờ, nó đã bị chiếm cứ rồi."
Nguyễn Chu trợn to mắt: "Ngọc Hành bị người chiếm cứ?"
"Không nhất định là người." Trong giọng Nguyễn Tù có một tia tiếc nuối.
Vũ trụ ngôi sao...
Người kế đạo Tinh Chiêm thuật kia, không muốn có hay sao!
Đối với người tu hành Tinh Chiêm thuật, dựa vào mối liên hệ của vũ trụ ngôi sao và con sông số mạng, nắm giữ vũ trụ ngôi sao ở một mức độ nào đó... không khác gì nắm số mạng trong tay!
Không ngờ loại suy nghĩ hão huyền như vậy, lại bị người nào đó, hoặc tồn tại nào đó, lại biến thành sự thật.
Nếu ông ta biết Ngọc Hành mất đi quyền khống chế, chưa chắc không có cơ hội...
Nhưng có ai nghĩ nổi một chuyện như vậy!
Vũ trụ ngôi sao thật sự, có mặt ở khắp chư thiên vạn giới, có ai tìm ra được vị trí nguồn gốc của chúng đâu!
"Đối với chúng ta, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?" Nguyễn Chu hỏi.
Nguyễn Tù lắc đầu: "Xưa nay Liêm Trinh là khó phân rõ nhất, là phúc hay họa, không ai biết nổi."
"Liêm Trinh" là biệt danh của ngôi sao Ngọc Hành, ngôi sao này xưa nay luôn biến ảo khó dò, xem tinh tượng mà có nó, cơ bản đều khiến chiêm tinh sư vô cùng khốn khổ.
Ông ta lại lắc đầu, như tự an ủi bản thân: "Có điều Ngọc Hành là vũ trụ ngôi sao, không thể thuộc về một tồn tại cụ thể nào cả. Vị Ngọc Hành Tinh Quân thần bí này, có năng lực sử dụng khả năng chiếu đến vạn giới của ngôi sao Ngọc Hành, nhưng không ảnh hưởng đến chiêm tinh của chúng ta."
Ông ta không nói... bản thân việc mượn khả năng chiếu đến vạn giới của ngôi sao Ngọc Hành này, đã là vô cùng đáng sợ, ai ai cũng đều khao khát.
"Vũ trụ thật là vô ngần." Nguyễn Chu thở dài: "Trên đời này còn có chuyện gì mà không có khả năng xảy ra không?! ".
Đạo bào hình tinh đồ của hai cha con bay phần phật trong gió đêm, như hình ảnh thu nhỏ của nhân gian giữa tinh không vô ngần.
"Ta đang suy nghĩ, qua chuyện này, nhất định sẽ có rất nhiều người quan tâm đến một chuyện..."
Nguyễn Tù nhìn bầu trời, chậm rãi nói: "Làm sao để khiến vũ trụ ngôi sao mất quyền kiểm soát."
Nguyễn Chu bị những lời này làm cho chấn động, im lặng hồi lâu mới nói: "Không biết chuyện này xảy ra làm sao nữa… Chắc cũng là một câu chuyện gây chấn động ghê gớm lắm."
"Sao nó lại bị mất đi ý chí ngôi sao, sao lại bị chiếm cứ. Đều là câu hỏi mà vũ trị thần bí đặt ra cho chúng ta."
Nguyễn Tù đưa tay lên, chộp vào hư không, như nắm lấy tinh quang.
"Trên dưới tứ phương viết là vũ, từ cổ chí kim viết là trụ. Đây chính là vũ trụ, chứa tất cả những tưởng tượng đẹp lạ thường."
Ngọc Hành Tinh Quân lâm vị, vô số người ngửa mặt nhìn lên trời.
Nhưng ở ngôi sao Ngọc Hành, chỉ có Quan Diễn và Khương Vọng.
Đệ nhất ngộ tính của Huyền Không Tự đến Sâm Hải nguyên giới hơn năm trăm năm trước, và cổ kim đệ nhất Nội Phủ tới Sâm Hải nguyên giới hơn năm trăm năm sau, đứng yên bên ngoài ngôi sao Ngọc Hành đã ổn định trở lại.
Một áo xanh lỗi lạc, một tăng y bạch nguyệt, hai thiên kiêu cách nhau năm trăm năm sóng vai, họ hẹn nhau ở cái nơi không ai biết này, trong tinh khung xa xôi này, làm một chuyện vĩ đại.
Và, họ đã làm được.
Quan Diễn đấu tranh năm trăm ba mươi bảy năm, từ trên trời xuống dưới đất, từ Sâm Hải nguyên giới đến sâu trong vũ trụ... chỗ nào cũng đấu với thần tướng, nửa bước không nhường.
Khương Vọng giết Yến Kiêu mấy trăm lần, giết đến mức loài chí ác chi cầm này phát sợ, bắc lên thang trời, mạo hiểm dựng lên tinh lầu, để giúp Quan Diễn.
Cuối cùng một người thành tựu Ngọc Hành Tinh Quân, một người thì dựng tinh quang thánh lầu thành công ngay sát ngôi sao Ngọc Hành.
Trước cây Thần Long mộc đã chết đó, họ đã cam kết với nhau, và đã dùng nỗ lực lớn nhất hoàn thành lời hứa.
Tận hết sức mình, mới có kết quả bây giờ.
Long Thần ngàn năm mạnh mẽ, kẻ phá hủy Sâm Hải nguyên giới, kẻ muốn chiếm lấy ngôi sao Ngọc Hành, đã bị trấn áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận