Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 753: Trò chơi mặt nạ

Khương Vọng lén lẻn về Lăng Tiêu Các.
Cả quá trình đều vô cùng bí mật.
Trên mặt mang mặt nạ, trên người cũng che kín gió thổi chẳng lọt.
Nếu không phải đã viết thư cho Diệp Thanh Vũ trước thì chắc chắn sẽ bị lực lượng bảo hộ Lăng Tiêu Các đánh đuổi ra khỏi cửa chứ sao có thể lẻn vào được bí địa chứ.
Nhưng mà, một Diệp Thanh Vũ hiếm khi thể hiện thái độ với hắn, trên suốt đoạn đường vào bí địa Lăng Tiêu, vẫn luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng với hắn.
Khương Vọng không biết rằng Diệp Thanh Vũ cho rằng hắn đã chết.
Nhưng hắn hiểu rõ, bỗng nhiên mất tích, người thân bạn bè cũng sẽ rất lo lắng cho hắn.
Hắn không phải là loại người tự cho mình là đúng, không hề cảm thấy bản thân mình cửu tử nhất sinh trở về thì sẽ nhận được sự khoan dung vô hạn của người thân và bạn bè. Hơn nữa từ đầu tới cuối, hắn không báo cho bất kỳ ai về hành động của mình.
"Ai dà, chuyện đó..."
Khương Vọng muốn hâm nóng bầu không khí, giọng nói xuyên qua mặt nạ, có chút nặng nề: "Phong cảnh thật đẹp!"
Diệp Thanh Vũ đi trước dẫn đường, không thèm trả lời.
Mà thật ra cũng chẳng có gì mà trả lời.
Nàng từ nhỏ đến lớn đều sống ở đây, từng ngọn cây cọng cỏ đều đã cực kỳ quen thuộc rồi, còn cần Khương Vọng đến nói cho nàng biết phong cảnh thế nào sao?
"Đạo hữu xin cẩn thận, bậc thềm phía trước rất dốc!" Khương Vọng chủ động quan tâm.
Diệp Thanh Vũ: ...
Mọi người đều là tu sĩ Nội Phủ thần thông, chẳng lẽ ta có thể ngay cả một bậc thềm cũng không đi qua được sao?
Nàng tức giận nói: "Huynh vẫn nên nghĩ xem nên giải thích thế nào với An An là được rồi! Muội ấy khóc suốt mấy ngày đó!"
"À, được được." Khương Vọng hơi xấu hổ nói: "Đúng là phải giải thích cho rõ."
Bỗng nhiên hắn lại trở nên tự tin: "Chẳng qua là ta đã chuẩn bị xong rồi."
Chỉ chuẩn bị để giải thích với Khương An An thôi hả? Còn ta thì ngươi chỉ để cho vân hạc truyền thư mỗi một câu "Đạo hữu đến đón ta một chút"?
Diệp Thanh Vũ lại lần nữa lạnh mặt, bước nhanh hơn.
Khương Vọng vẫn ngơ ngác không biết mình sai ở đâu, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
Nghĩ đến chuyện Khương Vọng muốn che giấu hành tung, Diệp Thanh Vũ cố ý mang hắn đi đường nhỏ bí mật, tránh được các đệ tử khác, đi đến phòng của Khương An An.
Lúc đến thì tiểu An An đang cầm bảng chữ mẫu, ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, cầm bút lông đàng hoàng, viết chữ đâu ra đấy - Khương Vọng lần trước mua cho cô bé nhiều lắm.
"An An!" Diệp Thanh Vũ lộ ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:
"Muội xem ai tới này!"
Tiểu An An nghe tiếng quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhận ra Khương Vọng bên cạnh Diệp Thanh Vũ, mặc dù hắn đã che giấu vô cùng kín đáo, cồng kềnh.
Cái miệng nhỏ nhắn chu ra, lại bắt đầu muốn khóc.
"Khương An An đáng yêu nhất thiên hạ, muội xem đây là gì!"
Khương Vọng vội vàng tiến lên phía trước, dọn những tờ giấy mà cô bé vừa viết xong qua một bên, như làm ảo thuật lấy ra một phần thức ăn ngon.
Có móng heo bọc giấy vàng, có bánh ngọt, có bột cốm, bánh vân tiếu... Còn có một nồi canh nhạn nóng hôi hổi.
"Những thứ này đều là quà năm mới mà ca ca chuẩn bị cho muội, mua ở Vệ quốc đó, đường xa quá, lại bị lạc đường nên mới đến muộn!"
Sau khi Khổ Giác rời đi, hắn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định trở lại Lăng Tiêu Các, bất luận tiếp theo muốn đi đâu thì cũng phải nói với An An một tiếng. Trái tim nhỏ bé của bé con, thật ra rất yếu ớt, nếu không nói tiếng nào mà đi thì nhất định bé con sẽ rất đau lòng.
Hơn nữa sau khi Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối truy sát thất bại, chỉ cần hắn không tự tìm đường chết đi đến Trang quốc, thì thật ra ở tây cảnh vẫn rất an toàn. Một quốc chủ và một tướng quốc, không thể cả ngày chẳng làm gì chỉ chăm chăm đuổi giết hắn.
Nước gần với ngọn núi hoang vu mà Khổ Giác đánh hắn một trận tơi bởi đó nhất là Vệ quốc. Hắn liền cố ý chạy một chuyến đến Vệ quốc, hỏi thăm không ít dân bản xứ, đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn ngon đặc sắc.
Ở chung với Khương An An, vũ khí lớn nhất mà hắn có chính là thức ăn.
Khương An An trừng to đôi mắt, trên lông mi thật dài vẫn còn đọng một giọt nước mắt trong suốt, như thủy tinh vỡ nát.
Khương Vọng cảm thấy tay mình được một bàn tay bé nhỏ mềm mại cầm lấy.
"Lúc lạc đường ca có sợ không?" Khương An An nhìn hắn, chân thành hỏi.
Khương Vọng ngẩn người.
Chẳng qua hắn chỉ thuận miệng bịa ra một lý do, nói mình bị lạc đường. Một tu sĩ Nội Phủ thần thông bị lạc đường, giống như chuyện một tu sĩ Nội Phủ thần thông đi qua bậc thềm bị ngã, đều chỉ là chuyện cười.
Đại khái cũng chỉ có trẻ con mới tin.
Cũng đại khái chỉ có Khương An An, có thể dùng trái tim trong suốt đơn thuần nhất để quan tâm hắn.
"Có, có một chút." Khương Vọng miễn cưỡng cười nói.
"Sau này đừng sợ nữa, lúc ca lạc đường, muội sẽ đi tìm ca!"
Khương An An gật đầu, giống như đang nhấn mạnh rằng chính mình có thể tin tưởng được.
Diệp Thanh Vũ nhẹ nhàng tiếp lời: "Ta có thể làm chứng, An An tìm suốt mấy ngày đó. Đúng là muội muội tốt nhất trên đời!"
Trong lòng Khương Vọng vô cùng dịu dàng, dưới lớp mặt nạ, có thể che giấu sự yếu ớt.
"Diệp đạo hữu, cùng ăn đi."
Hắn bày bát đũa ra, mời.
Vẻ nhu hòa trên mặt Diệp Thanh Vũ liền thu lại, liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ta còn có việc, đi đây."
Dứt lời, liền thật sự xoay người rời đi.
Thái độ đối với Khương An An và Khương Vọng khác nhau một trời một vực.
Khương Vọng không hiểu ra sao, vừa giúp Khương An An mở giấy vàng bọc móng heo ra vừa hỏi: "Nàng ấy làm sao vậy?"
Tiểu An An thật sự không phải là một người có thể giải đáp nghi hoặc này, nhưng lúc này hắn cũng chẳng có ai khác để hỏi.
"Không vui đó." Khương An An ăn móng heo hầm mềm.
Khương Vọng đã lọc hết xương giùm cô bé rồi, cô bé chỉ cần gặm hết phần da và gân mềm mại.
Miệng đây thịt ấp úng nói: "Lúc ca đối với muội không tốt, muội sẽ không vui."
"Ai dà." Khương Vọng thở dài: "Xem ra Diệp các chủ thật sự thiếu quan tâm đến con gái, chắc là bận bịu sự vụ quá..., không thể giống ta đối xử tốt với muội như vậy. Tiếc là ngài ấy là trưởng bối, ta cũng không tiện nói gì."
Khương An An khó hiểu liếc hắn một cái, cái miệng nhỏ nhắn chu chu: "Diệp bá bá rất tốt với Thanh Vũ tỷ tỷ! Hình như tỷ ấy gặp ca thì mới không vui á?"
"Á, phải không?" Khương Vọng lúc này mới nhận ra.
Khương An An uống canh nóng ừng ực, gật đầu liên tục: "Ca xem ca vừa nói, thì tỷ ấy liền đi mất."
Khương Vọng phiền lòng cầm lên một miếng bánh ngọt, tùy ý để mùi thơm lan tỏa khắp xoang mũi.
"Không đúng, ta không đắc tội gì với nàng ấy mà?" Hắn nghi hoặc hỏi.
"Muội cũng không biết." Khương An An giống như tiểu đại nhân nhún nhún vai, lại ăn một miếng bột cốm lớn.
Bột này dùng tiêu mạch đặc hữu của Vệ quốc làm nguyên liệu, có màu xanh, chua cay ăn rất sướng miệng.
Trong đầu Khương Vọng chợt lóe linh quang. Bỗng nhiên nghĩ đến, số đạo nguyên thạch hắn nợ Diệp Thanh Vũ vẫn chưa trả.
Hắn từng nhiều lần tỏ vẻ, những tài nguyên mà Lăng Tiêu Các cấp cho Khương An An hắn nhất định sẽ trả lại. Nhưng loại vật như tiền tài này, tiêu xài quá nhanh. Lúc trước mua hộp trữ vật cho An An, liền gần như hết sạch của cải...
Khó trách Diệp Thanh Vũ tâm trạng không tốt! Chắc là nàng sợ chính mình quên mất khoản nợ đó, nhưng lại ngại nói!
Nghĩ đến đây, Khương Vọng đã sáng tỏ, biết mình nên làm như thế nào rồi.
Khương An An hoàn toàn không biết trong đầu ca ca mình đang nghĩ cái gì, vừa ăn bột vừa nhìn miếng bánh trong tay hắn: "Ca, ca có ăn cái này không?"
"À, ta ăn trước rồi, muội ăn đi."
Khương Vọng đem miếng bánh đang cầm trong tay cho cô bé.
Khương An An nhận lấy, vui vẻ cắn một miếng, thuận miệng hỏi:
"Vì sao ca còn mang mặt nạ thế?"
Khương Vọng sờ sờ cái mũi.
Nếu như nói là để che giấu hành tung, lúc này đang ở trong phòng nhỏ của Khương An An, hắn đã hoàn toàn chẳng cần che giấu nữa.
Nhưng sao hắn có thể không biết xấu hổ để cho muội muội nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của hắn chứ?
Lão hòa thượng Khổ Giác xuống tay cũng thật là nham hiểm, không thật sự gây ra thương tích cho Khương Vọng, nhưng lại để lại những vết bầm tím không dễ dàng tan biến này.
Với thực lực hiện tại của Khương Vọng, muối giải quyết tiểu xảo mà một vị Chân Nhân đương thời để lại thì vẫn còn cần phải nỗ lực nhiều hơn mới được...
"Ta đang chơi một trò chơi."
Khương Vọng vô cùng nghiêm túc nói: "Trò chơi mặt nạ. Xem ai có thể mang mặt nạ lâu hơn, bất cứ lúc nào cũng không được gõ xuống. Ta muốn đeo mặt nạ ít nhất một tháng, chắc chắn đạt hạng nhất!"
"Cái trò gì vậy chứ".
Khương An An vô cùng ghét bỏ chun chun mũi: "Nghe qua chẳng vui gì cả."
"Được rồi..."
Khương Vọng lặng lẽ thở dài.
Nếu là trước kia, muội ấy nhất định sẽ ầm ĩ muốn cùng chơi.
Đứa nhỏ lớn rồi.
Bản lĩnh dỗ trẻ sắp không theo kịp nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận