Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1127: Trấn Ngục Ti

Sinh Tử Tuyến dài dằng dặc, sâu trong hoang mạc.
Trong ánh sáng ảm đạm, một vài thứ gì đó thấp thoáng lẳng lặng không một tiếng động tới gần.
Hoặc là sừng dê thân mãng xà, hoặc là tóc rắn thân ngựa, hoặc là đầu lớn thân nhỏ, hoặc là hình người nhưng hai tay như chân gà...
Hoang mạc rất "khô cạn".
Cảm giác "khô cạn" này ảnh hưởng tới sâu trong thần hồn, cũng ảnh hưởng đến thân thể.
Chỉ có sức mạnh của sinh hồn thạch mới có thể chống cự.
Mà một trong những nguyên vật liệu quan trọng của sinh hồn thạch là đầu của Âm Ma.
Đám quái vật dị dạng này, hoặc có thể nói, những ma vật bình thường này, ở trong "khô cạn" như thế chẳng khác nào cá gặp nước.
Mà thân thể chúng, cũng là một phần của "khô cạn".
Không phải hoang mạc tạo ra ma vật, mà là ma vật tồn tại, mở rộng hoang mạc.
Mấy trăm Âm Ma tới gần cũng có kiến thức, lặng lẽ vây kín, không giống đám đồng loại lẻ tẻ thỉnh thoảng vẫn xuất hiện ở lằn ranh sinh tử kia, cứ đi vòng vòng loạn xạ như con ruồi không đầu.
Trong hoang mạc vô ngần vẫn thấy mặt trời.
Nhưng ngẩng đầu lên, chỉ thấy vầng mặt trời kia vĩnh viễn bị một tầng mây ảm đạm che phủ, giống như ảo ảnh trên gương đồng, không thể soi được.
Ngươi có thể nhìn thấy nó, nhưng vĩnh viễn không thể thấy rõ chính mình thông qua nó.
"Đến cả hoang mạc vô ngần cũng có thể chịu nổi, rốt cuộc kẻ đó muốn làm gì?" Một người quấn trong tấm áo bào đen nói.
Tấm áo bào đen này không phải loại thường, nó cực kỳ nặng, như được đúc từ sắt, hai bên vạt áo có hai mũi tên màu đen.
Mũi tên kia lóe hàn quang, vô cùng sắc bén, cũng không phải loại trang sức bình thường, mà bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành mũi tên giết địch.
Huyền ngục thùy tiễn bảo này là tiêu chí của Trấn Ngục Ti Đại Tần.
Được bí thuật độc môn của Trấn Ngục Ti hỗ trợ, mặt sau áo khoác đen còn có hình vẽ hắc ngục. Đại khái là trong trạng thái này, sẽ có nhiều người nhận ra áo choàng đó.
Nhưng chắc trên đời này sẽ không ai muốn nhận ra nó.
"Đi hỏi một chút xem." Một người mặc áo khoác đen khác lên tiếng.
Mũ trùm vén xuống lộ ra một cái trán trụi lủi, hoa văn xiềng xích từ trán chạy dọc xuống gáy rơi vào cổ.
Người này duỗi bàn tay phải ra trước mặt ... ngũ chỉ nhất long!
Đám "đồ vật" đang loạt soạt tới gần kia gần như cùng lúc rú lên chói tai quái dị.
Nhưng chỉ rất ngắn.
Âm thanh đó vừa xuất hiện đã im bặt.
Chỉ để lại...
Một đống đầu lâu.
Đầu lâu Âm Ma, cổ quái kỳ lạ, hung ác dị dạng.
Bản thể Âm Ma nửa hư nửa thực, có đầu lâu là ma khí, thân thể mới có thực thể. Nhưng chết đi rồi thì ngược lại, chỉ có đầu lâu còn tồn tại, từ hư chuyển thành thực, thân thể thì từ thực chuyển thành hư lập tức tiêu tan.
Chém giết với Âm Ma, đầu lâu Âm Ma chính là thứ chiến lợi phẩm duy nhất.
Có thể dùng chúng để tạo ra Sinh hồn thạch, nhưng dù có tích lũy bao nhiêu Sinh hồn thạch cũng chỉ có tác dụng ở hoang mạc...
"Đồ Duy." Người quấn toàn thân trong áo khoác đen kia hơi bất mãn mở miệng nói: "Trước khi đến ta đã nói với ngươi, ra tay thì ra tay, nhưng không được gây ra động tĩnh quá lớn."
"Vậy mà lớn sao?"
Nam tử đầu trọc xăm hình xiềng xích nhìn đồng đội một cái rồi thở dài chấp nhận: "Được rồi."
Lúc này, một bóng người sải bước tới từ phía xa cát bụi.
Người này cũng mặc Huyền ngục thùy tiễn bảo, cũng vén mũ trùm xuống, nhưng có mái tóc dài, bên tai trái còn đeo một vòng khuyên.
Tay trái gã kéo theo một thân thể hình người to lớn nhưng không nhúc nhích gì.
Từ góc độ này, chỉ có thể thấy thứ "đồ vật" bị gã kéo theo kia có một cặp sừng trâu rất lớn.
"Ta bắt được tên Tướng Ma này!" Gã cười nói.
"Thượng Chương." Vẫn là người quấn kín trong áo khoác kia trở lại xem, giọng nói có vẻ bất đắc dĩ: "Giết là được rồi, ngươi bắt nó về làm gì?"
"Tướng Ma đó!" Thượng Ma nói: "Giết thì sẽ tiêu tan hết, không thừa lại cái gì."
Khác với Âm Ma, Tướng Ma có thần trí, có tư cách thống ngự đại đội Âm Ma, xem như là "sĩ quan" ma vật cấp thấp. Nhưng trong thế giới ma có tồn tại khái niệm "sĩ quan" không thì không ai biết.
Thời đại Ma triều đã cách hiện tại quá xa rồi.
Nhưng có một vài chuyện vẫn rất rõ ràng, loại ma vật này chết rồi đến đầu lâu cũng không còn, tất cả đều tan thành ma khí.
Bàn về "thu hoạch" thì còn không bằng Âm Ma.
Tóm lại là xúi quẩy cực kỳ, giết cũng phí công, mà còn khó đối phó nữa.
"Nhưng một con Tướng Ma cực kỳ hiếm có, giá trị chắc không nhỏ." Người quấn kỹ trong áo bào đen lại hỏi: "Ngươi bắt nó về làm gì?
"Không dễ bắt nó đâu." Người này vẫn cười nói.
Người quấn kín trong áo khoác đen nổi giận: "Ta hỏi ngươi có bắt được hay không à? Con mẹ ngươi, ta đang hỏi ngươi bắt nó về làm gì?"
"Được rồi, được rồi!" Thượng Chương khẽ buông tay trái.
Một tiếng nổ cực khẽ vang lên.
Tướng Ma sừng trâu kia nổ thành một đám ma khí, nhanh chóng tan ra, chui vào trong lòng đất nhanh như một đám giun.
"Không nên tức giận, Át Phùng." Thượng Chương vừa cười vừa nói.
"Mẹ nó chứ, không ai chú ý hết! Đây không phải nơi an toàn, khiến đám sói con kia chú ý đến là phiền to đấy!" Át Phùng thúc giục: "Biết chưa!"
"Được rồi được rồi".
Thế là Thượng Chương bèn tiến lại gần, đi qua Đồ Duy đầu trọc, tới sau lưng Át Phùng.
Gã vẫn giữ nguyên nụ cười, cúi đầu nhìn xuống đất.
Dưới mặt đất là một người mình đầy vết thương.
Người này khoảng trung niên, nhưng ánh mắt ảm đạm, nếp nhăn nơi khóe mắt càng lúc càng sâu hơn, mái tóc dài thả tung khắp mặt đất đang dần dần chuyển sang màu trắng...
Người này đang già đi nhanh chóng.
Kim thân ngọc tủy đã bị đánh vỡ.
Thần Lâm cảnh không còn tồn tại nữa.
"Xin chào, Đặng Nhạc tiền bối." Thượng Chương nhìn vào mắt y, cười nói: "Lúc trước vội vàng giao thủ, còn chưa chính thức giới thiệu với ngài. Bỉ nhân là Trấn Ngục Ti Đại Tần, Thượng Chương, được liệt vào mười Ti ngục trưởng."
Nằm dưới đất... là Đặng Nhạc!
Thượng Chương nhìn sang bên cạnh Đặng Nhạc một chút, đau thương dâng lên: "Hiện giờ còn chín."
Còn một người nữa đang nằm bên cạnh Đặng Nhạc.
Hoặc có thể nói, là một cỗ thi thể.
Cỗ thi thể này... cũng mặc Huyền ngục thùy tiễn bào.
Nằm sấp dưới đất, không nhúc nhích.
Giữa lưng thi thể có một lỗ to bằng quả đấm, xuyên thẳng qua Huyền ngục thùy tiễn bào và thân thể, còn đâm sâu xuống mặt đất thành một cái hố đen không thấy đáy.
Như một cây trường thương vô hình đóng xuống đất.
Hiển nhiên, để bắt được Đặng Nhạc, Trấn Ngục Ti Đại Tấn cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ.
Sắc mặt Thượng Chương không hề hung ác.
Mà Đặng Nhạc chỉ lẳng lặng nhìn gã, khóe miệng giật giật, cười, chậm rãi nói: "Rất hân hạnh được biết ngươi, Thượng Chương."
Giọng nói của y cũng già đi, không còn sức nữa.
Thực khó mà tin nổi, một người suy yếu như y, bị bốn Ti ngục trưởng của Trấn Ngục Ti Đại Tần vây bắt, vẫn có thể vừa đánh vừa trốn, dây dưa suốt ba ngày, còn giết được một Ti ngục trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận