Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1333: Răn dạy

Địa bàn thuộc về Huyền Không Tự.
Vẫn là ở ngọn núi nhỏ vô danh kia, lão tăng Khổ Giác ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, vừa gãi chân, vừa thản nhiên hỏi: “Lâm Truy vui không?”
Cách đó không xa, Tịnh Lễ hòa thượng quy củ ngồi nghiêm chỉnh trên một phiến đá sạch sẽ, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi: “ Lâm Truy thật đáng sợ.”
“Không có sư phụ cùng đi, ngươi thật sự là che giấu không được… Dù sao ngươi cũng còn trẻ a.” Khổ Giác cảm thán một tiếng, lại tiếp tục cười nhạt: “Lão già nào khi dễ ngươi sao? Đáng sợ thế nào, nói ta nghe xem?”
Tịnh Lễ hòa thượng mím môi nói: “Một đám nữ nhân sờ ta.”
“Ha ha, cái này thì tính là gì chứ.” Câu khinh thường của Khổ Giác vừa nói ra khỏi miệng mới phản ứng lại, đồ đệ rốt cuộc đã nói cái gì.
Hắn lập tức cười không nổi.
Trở tay vỗ một cái vào đầu trọc của Tịnh Lễ hòa thượng, lưu lại năm dấu tay chấm bùn: “Thằng nhóc con chơi vui như vậy!?”
Hắn càng nghĩ càng tức giận, đứng dậy xắn tay áo: “Hai tên khốn vô lương tâm! Sư phụ các ngươi ở đây uống cháo trắng, các ngươi ở Lâm Truy uống hoa tửu!”
Tịnh Lễ hai tay ôm đầu, mờ mịt hỏi: “Uống hoa tửu là gì?”
“Ngươi còn khoe khoang với ta!” Khổ Giác quả thực sắp tức điên lên, ngay tại chỗ nhảy lên thật cao: “Hôm nay không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi không biết cái gì gọi là kính trọng người già …”
Bỗng nhiên hắn nở nụ cười, sờ lên trán bóng lưỡng của Tịnh Lễ hòa thượng, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Kính lão yêu trẻ, cũng là một loại lòng từ bi. Tăng nhân chúng ta, hành tẩu trong thiên địa, phải trên xứng với trời, dưới xứng với đất, phải xứng với Phật tổ trong lòng, càng phải xứng với chúng sinh. Ngươi có hiểu không?”
Tịnh Lễ hòa thượng ngây thơ trừng mắt nhìn, lông mi dài đắp lên đôi mắt vô tội: “Đệ tử không hiểu lắm.”
“Không có vấn đề gì.” Khổ Giác mỉm cười ôn nhu, tỏ vẻ kiên nhẫn: “Vi sư chậm rãi nói cho ngươi…khụ!”
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Có một số người hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Tam Bảo Sơn của ta?”
Một hòa thượng áo đen khuôn mặt nghiêm túc từ đằng xa chậm rãi đi tới, đi mặc dù chậm, nhưng mỗi một bước lại rất lớn, vài bước đã đến gần.
“Lần trước không phải ngươi còn nói, nơi này đã đổi tên thành Linh Sơn rồi sao?” Hắn cau mày hỏi.
“Lại sửa rồi, Khổ Đế sư thúc!” Tịnh Lễ hòa thượng ở một bên nhu thuận mà trả lời: “Hiện tại gọi là Tam Bảo Sơn!”
Khổ Đế vẫn rất thích tiểu hòa thượng đơn thuần này, hiếm khi có lòng hỏi một câu: “Ta thấy núi này trọc lốc, vừa không có bảo khí, vừa không có phúc khí. Không biết ba bảo này, nói tới từ đâu?”
Thật ra hắn đang kiểm tra vị sư điệt cực kỳ có linh tính này.
Thích gia lấy phật, pháp, tăng làm tam bảo, theo thứ tự là tăng chúng Phật Đà, Phật lý, truyền thừa Phật lý.
Đây là chuyện mà sa di vừa nhập môn đều biết.
Nhưng cụ thể đến mức bản thân mỗi người tu hành đều có nhận thức khác nhau đối với tam bảo. Tam bảo có thể ở bên ngoài thân, có thể ở trong lòng.
Phật có vạn loại, tất cả đều không giống nhau.
Hắn cũng có chút tò mò, vị tiểu sư điệt “Xuất ứ nê nhi bất nhiễm” này, trong lòng tam bảo thế nào.
- Giải thích câu "xuất ứ nê, nhi bất nhiễm" nghĩa là từ bùn đọng ra mà không nhiễm bẩn. Hết giải thích.
Nghe được sư thúc đặt câu hỏi, vẻ mặt Tịnh Lễ hòa thượng kiêu ngạo, lớn tiếng nói: “Tri thức của Khổ Giác! Kinh nghiệm của Khổ Giác! Trí tuệ của Khổ Giác! Đây là tam bảo Phật Tông ta! Cho nên núi này mới có tên như vậy!”
Khổ Đế chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, có một loại cảm giác sắp sửa té xỉu.
Hắn cơ hồ muốn tạo khẩu nghiệp, muốn chửi cho Khổ Giác một trận.
Thật sự là làm lỡ đời đệ tử!
Một tiểu hòa thượng đơn thuần như vậy, cả ngày đều dạy cái gì!
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Nhẫn nhịn không phải bởi vì sợ tạo khẩu nghiệp, tu hành đến cảnh giới như hắn, đã sớm không câu nệ ở giới luật, chỉ là…mắng không lại.
Hắn hít sâu một hơi, thiện tai thiện tai.
“Khổ Giác à.” Ánh mắt hắn dời khỏi Tịnh Lễ, rơi vào trên người Khổ Giác: “Gần đây ngươi đang bận cái gì? Phương trượng giảng pháp, ngươi đã vắng mặt ba lần rồi.”
Khổ Giác liếc hắn một cái: “Hắn chịu giảng, các ngươi nghe không phải được rồi sao? Ta đang dạy đồ đệ mà! Ngươi vừa rồi không nghe thấy sao? Người điếc như vậy chấp chưởng Quan Thế viện như thế nào? Lớn tuổi như vậy, mắt mờ, tai điếc, ngu ngơ, chi bằng đừng làm nữa, ta đề cử cho ngươi một người!”
Liên châu tiễn của hắn lập tức đổ ập xuống đầu.
“Ngươi cảm thấy ai thích hợp?” Khổ Đế nén giận hỏi.
Khổ Giác bày ra vẻ mặt “ngươi thật sự là không có mắt”, vỗ mạnh lồng ngực của mình: “Nhìn từ trên xuống dưới Huyền Không tự này, có thể đảm nhận trọng trách lớn, ngoài ta thì ai!”
Khổ Đế thật muốn vả cho mình một cái, lâu như vậy rồi còn không biết Khổ Giác là đức tính gì sao?
Đáp lời hắn, không phải là tự làm mất mặt à?
“Nói đến già mắt mờ, ngươi còn già hơn cả ta đấy!” Hắn lạnh mặt nói.
“Được được lắm, không đùa được à? Ngươi xem gương mặt già nua của ngươi kìa, giống hệt vỏ cây già vậy, thật không thú vị.” Khổ Giác cười xấu xa: “Vậy ta nghiêm túc đề cử cho ngươi một người nhé?”
“Miễn đi!” Khổ Đế xụ mặt.
Khổ Giác vỗ tay một cái, cười nói: “Ngươi xem Tịnh Lễ thế nào?”
Khổ Đế hoài nghi mình có phải nói sai rồi không, chẳng lẽ mình nói không phải là “miễn”, mà là “có thể” sao?
Thừa dịp hắn sửng sốt, Khổ Giác đã một tay kéo Tịnh Lễ tới: “Chọn ngày không bằng gặp ngày. Nào, quỳ xuống dập đầu cho Khổ Đế sư thúc ngươi đi, hôm nay kế thừa y bát của hắn, kế thừa trách nhiệm của hắn, để hắn chuyên tâm tu hành, sớm được cực lạc!”
Khổ Đế: …
Tịnh Lễ tiểu hòa thượng tỏ ra khó xử: “A? Sư phụ, bây giờ có phải quá sớm rồi không? Con cảm thấy con còn trẻ, còn cần tôi luyện vài năm…”
Khổ Đế: !
Cái gì, hai người các ngươi còn đùn đẩy nữa à!
Đề tài tiến hành đến đây, hắn đã hoàn toàn quên mất chính mình là đến giáo huấn Khổ Giác, là cố ý đến răn dạy hắn, bảo hắn lần sau không được vắng mặt pháp hội nữa.
Được lắm, tán gẫu không được mấy câu, vị trí thủ tọa của Tri Thế viện thiếu chút nữa bị mất rồi!
“Được rồi, không lằng nhằng với các ngươi.” Hắn dứt khoát hất tay áo: “Ta còn có việc, đi trước!”
“Không ngồi thêm à?” Khổ Giác lão tăng cười híp mắt hỏi.
Khổ Đế nhìn bốn phía…
Chỗ ngươi có chỗ ngồi?!
“Ngươi khách khí quá.”
Hắn quay người muốn đi nhưng chợt nghĩ tới một chuyện, dừng lại nói: “Ta nhớ lúc trước ngươi mới thu một đệ tử tuyệt thế chi tư?”
Nét mặt Khổ Giác lão tăng tỏ ra khó xử, hàm hồ nói: “Đại loại vậy.” Sau đó trừng mắt với Khổ Đế: “Thì sao?”
Một câu thì sao này, lại rất có khí thế, rất có lòng tin.
“Tên Khương Vọng phải không?” Khổ Đế lại hỏi.
Đây không phải là vạch áo cho người xem lưng sao? không có mắt hay sao!
Khổ Giác trợn mắt nhìn: “Có rắm thì thả, không có thì lượn!”
Sư huynh đệ nhiều năm như vậy, Khổ Đế cũng không so đo với hắn, chỉ nói: “ Tri Thế viện vừa mới nhận được tin tức, người tên là Khương Vọng này hình như cấu kết Ma tộc. Thiên kiêu Cảnh Quốc Triệu Huyền Dương đã xuất phát, tự mình truy bắt hắn. Không phải ta muốn nói ngươi, ngươi đừng có người nào cũng dính dáng vào…”
Tình báo của Quan Thế viện cũng coi như không tệ, bên Cảnh Quốc vừa mới công bố, bên Huyền Không tự cũng đã biết được.
Nhưng lời "nhắc nhở" và “giáo huấn” của hắn đã định trước là không có kết quả.
Vừa nói được một nửa, Khổ Giác đã sáp tới trước mặt hắn: “Cái gì!?” miệng hô to: “Lão lừa trọc nhà ngươi, không có hảo tâm, đồ nhi ngoan của ta gặp nạn, sao không nói sớm? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận