Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 676: Bão Tuyết sơn

Hai vị đại nhân vật ở trên không giao phong miệng lưỡi, Khương Vọng cũng không xen vào.
May mắn được Diệp Lăng Tiêu hỗ trợ giấu giếm, hắn mới không bại lộ nhiều hơn.
Cho nên cố ý ở trước mặt Diệp Lăng Tiêu thể hiện coi như báo đáp, cực kỳ dụng tâm chăm sóc con cá này.
Không bao lâu...
Cá đã nướng chín.
Trên đám mây vô cùng an tĩnh, mùi cá nướng phiêu đãng, như một con cá bơi qua bơi lại dưới chóp mũi của mấy vị tu sĩ siêu phàm, có mấy phần nghịch ngợm, có mấy phần khiêu khích.
Diệp Lăng Tiêu mặt đanh lại: "Nếu ngươi có việc, về các trước đi."
Hắn nhíu mày, lại bổ sung: "Cũng cầm theo cá nướng của ngươi."
Đỗ Như Hối cười ha ha: "Diệp các chủ, cá có thể không vui, nhưng ta đoán ngươi cũng không vui lắm đâu."
Đã làm mất mặt của người giúp đỡ, Khương Vọng chỉ có thể cầm lấy "cá nướng" đen thui xám xịt mà rời đi.
Trong Vân thành tất cả như thường, phần lớn người cũng không biết có cường giả tới bái phỏng, thế giới của người tu hành cùng thế giới của người thường luôn tách rời nhau.
Đỗ Như Hối là quốc tướng Trang Quốc, ngày trăm công nghìn việc, Diệp Lăng Tiêu là Lăng Tiêu các chủ, cũng là chỗ dựa phía sau của toàn bộ Vân Quốc. Cố một số đối thoại giữa hai người là Khương Vọng không tiện nghe được. Hắn cũng rất thức thời.
Hai vị cường giả quen biết cũ cũng không trò chuyện gì lâu. Đại khái sau khi mỗi người có lập trường riêng, giao tình có lẽ từng có cũng chỉ có thể phai nhạt.
Trên bầu trời Vân thành Khương Vọng đợi một hồi liền thấy Lăng Tiêu phiêu nhiên mà tới.
Hắn vội vàng lên nghênh đón nói cảm ơn: "Lúc nãy cảm ơn các chủ giúp ta che giấu."
Diệp Lăng Tiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn một hồi.
Khương Vọng bị nhìn có chút thấp thỏm.
"Đỗ Như Hối nghĩ đến ngươi do bản các chủ phái đi Trang Quốc tra xét tình huống, cảm thấy Lăng Tiêu các ta có chút ý nghĩ đối với tình thế tây cảnh. Diệp Lăng Tiêu chắp tay mà đứng: "Ta nghĩ ngươi là một người thông minh."
Hắn đang hỏi vì sao Khương Vọng không khôn ngoan như thế, dưới tình huống thực lực kém xa còn đi Trang Quốc bại lộ bản thân.
Khương Vọng không giải thích, chỉ nói: "Ta rất xin lỗi vì đã tạo thành phiền phức cho Lăng Tiêu các."
Diệp Lăng Tiêu khoát tay: "Không cần phải lấy hư ngôn lừa ngươi, khiến ngươi mang ơn. Đây cũng không tính là phiền phức gì. Đỗ Như Hối còn chưa đến mức vì chút việc nhỏ này đi trêu chọc ta."
Khương Vọng rất muốn nghe mục đích chân chính mà Đỗ Như Hối đến tìm Diệp Lăng Tiêu.
Nhưng Diệp Lăng Tiêu dừng một chút, mới đổi giọng: "Chỉ là, ngươi nên biết, có một số việc không thể vãn hồi."
Hắn hiếm thấy cân nhắc câu chữ: "Có một số việc... Chưa hẳn có thể làm được."
Khương Vọng nghe đã hiểu hắn muốn nói gì, nhẹ giọng đáp lại: "Chung quy phải có một thuyết pháp. Những người khác đã không còn, ta cũng không thể đợi An An đi đòi."
Nếu hắn tâm tình kích động, lòng đầy căm phẫn, Diệp Lăng Tiêu ngược lại cảm thấy dễ giải quyết. Vừa vặn hắn trả lời nhẹ nhàng, thanh âm bình tĩnh như vậy, Diệp Lăng Tiêu mới biết đó là quyết ý không thể thay đổi.
Nhìn xuống Vân thành hùng vĩ, núi non cao lớn dưới chân, Diệp Lăng Tiêu nói: "Tổ sư lập phái của ta du ngoạn núi này, cảm thán thán 'Túng lãm phù vân, như bão sương tuyết', cho nên lấy tên là Bão Tuyết sơn."
Khương Vọng không biết vì sao hắn đột nhiên nói cái này, chỉ có thể hùa theo: "Vừa có tiên khí, lại có đại khí."
"Vân Quốc thành lập không phải bản ý của Lăng Tiêu các ta. Một nhóm người thường không đường có thể đi, cuộc sống phụ thuộc vào Lăng Tiêu các, tụ tập lại, từ từ hình thành quy mô. Người một nhiều, thì cần phải có tổ chức, vì vậy hình thành thể chế."
Diệp Lăng Tiêu chậm rãi nói: "Nhưng mà Lăng Tiêu các ta cũng không có tâm tranh bá, cũng chỉ cầu lên cao nhìn xa, ôm ấp sương tuyết, mình tu hành mà thôi. Mặc dù không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn trêu chọc phiền phức. Dù sao đạo đồ dài dằng dặc, gút mắt nhân quả này, ảnh hưởng đến lên cao."
Trầm mặc chốc lát, Khương Vọng gật đầu một cái: "Ta hoàn toàn có thể lý giải nỗi khổ tâm cùng suy nghĩ của các chủ đại nhân. Quấy rầy lâu như vậy đã không nên. Ta sẽ không trêu chọc phiền phức cho Lăng Tiêu các. Ta sẽ đưa An An đi, đưa đến Tề quốc thu xếp."
"Cũng không cần làm vậy." Diệp Lăng Tiêu lắc đầu: "Khương An An là thân truyền đệ tử của Lăng Tiêu các ta, ta cũng rất thích nó, tuyệt đối không có đạo lý đuổi nó đi. Chỉ là, hôm nay thấy Đỗ Như Hối tới cửa, ta thân là người đứng đầu Lăng Tiêu các, đành phải nhắc nhở ngươi một câu: nếu ngươi không bỏ xuống được cừu hận, sau này nếu như gặp chuyện gì, Lăng Tiêu các sẽ không ra mặt cho ngươi."
Đây là rất trực tiếp nói cho Khương Vọng, đừng có cậy vào quan hệ của Khương An An và Diệp Thanh Vũ, Lăng Tiêu các cũng không phải là chỗ dựa của Khương Vọng hắn.
Khương Vọng nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: "Diệp các chủ, xin ngài yên tâm. Ta chưa bao giờ nghĩ tới để cho Lăng Tiêu các ra mặt cho ta. Con đường phía trước có là cao phong vạn trượng, là vực sâu không đáy cũng được. Con đường của bản thân ta, ta tự đi. Quyết định của bản thân ta, bản thân ta gánh chịu."
"Lần này gặp phải Đỗ Như Hối, thật sự là ngoài ý muốn. Hắn hỏi ta từ đâu tới, loại vấn đề tùy thời có thể chứng thực này, ta không thể nói dối ở trước mặt hắn. Ta bảo đảm với ngài..."
Nét mặt Khương Vọng rất nghiêm túc: "Sẽ không có lần sau. Sau này bất kể gặp phải nguy hiểm gì, dù cho ta chết trận tại chỗ, cũng sẽ không hướng mặt về Lăng Tiêu các."
"Ta nói lời này không phải vì kích động, không phải vì oán hận. Mà là thông cảm cho nỗi khổ tâm của người đứng đầu một các như ngài, cảm ơn ngài chiếu cố An An, trịnh trọng hướng ngài đưa ra hứa hẹn."
Diệp Lăng Tiêu nhìn hắn chăm chú, đích thực không thấy được một chút oán khí nào trong mắt người thiếu niên này, ngay cả bất mãn cũng không có. Thiếu niên này đích thực rất tỉnh táo, biết thế gian vốn không có giúp đỡ nào lý sở ứng đương... cũng đích thực rất kiêu ngạo.
- Giải thích, lý sở ứng đương nghĩa là việc đương nhiên phải làm. Hết giải thích.
"Rất tốt, nam nhi tuy nhỏ, chí phải ngạo."
Diệp Lăng Tiêu khẽ gật đầu: "Ta vì Lăng Tiêu các suy nghĩ, cũng không cần ngươi lý giải. Nhưng nghĩ đến ngươi là ca ca của An An, là bằng hữu của Thanh Vũ, cho nên vẫn là giải thích với ngươi."
Khương Vọng trả lời: "Ta hoàn toàn có thể lý giải nỗi khổ tâm của các chủ."
"Có thể lý giải tốt nhất, không thể lý giải cũng không sao." Diệp Lăng Tiêu mỉm cười: "Đi đi, về các chơi với An An."
Hình như Khương An An cũng không phải rất cần bồi bạn.
Khi Khương Vọng tìm thấy nàng, nàng đang cưỡi trên mình một con tuyết hạc khoa tay múa chân. Tuyết hạc bay lên lượn xuống, nàng vui vẻ vô cùng. Đại tiểu Vương sư tỷ đều đi theo bên cạnh nàng, rất sợ nàng ngã xuống.
Mạc Lương cùng vị "Phương" sư huynh khuôn mặt rất vuông kia thì xoay lưng, trốn trong góc làm cái gì.
Khương Vọng đi qua, thấy hai người họ tay chân lanh lẹ mổ bụng một con hạc béo, miệng còn thỉnh thoảng thảo luận.
"An An làm mất tuyết hạc kỵ rồi, lý do này có phải chúng ta dùng qua một lần rồi phải không?"
"Đâu có? Lần trước con tuyết hạc kia không phải là chúng ta nói do An An dùng pháo đốt khiến nó sợ hãi chạy đi sao?"
"Đúng đúng, hắc hắc. An An có đại công với tông ta, lần này vẫn chia cho nàng chân hạc!"
Khương Vọng: "... Khụ."
Mạc Lương cùng "Phương" sư huynh cuống quít quay đầu lại, trước khi quay đầu Mạc Lương còn bấm đạo quyết, bày ra tư thế chiến đấu, hoàn toàn là có tật giật mình.
"Ca!" Vẻ mặt Mạc Lương trong nháy mắt từ sợ hãi đổi thành kinh hỉ, một tiếng ca này gọi vô cùng thân thiết tự nhiên: "Ca đã về rồi! Đang muốn đi tìm ngươi, có một con tuyết hạc ngoài ý muốn ngã chết, chúng ta đang thu dọn đây, mùi vị ngon lắm! ngươi nhất định phải nếm thử!"
Sư huynh mặt vuông phản ứng so ra chậm hơn, chỉ mặt đờ ra nhếch miệng, gật đầu, biểu thị đồng ý.
"Vậy ta cảm ơn ngươi trước." Khương Vọng thuận tay đưa cá nướng qua: "Trên đường ta trở về vừa lúc gặp phải một con cá ngoài ý muốn chết đuối, đã nướng xong rồi, cũng mời ngươi nếm thử."
Mạc Lương nhìn con cá nướng đen thui, khóe mắt giựt giựt, cười hớn hở cầm lấy: "Cảm ơn ca! Tạ Thụy Hiên sư đệ chúng ta thích ăn cá nhất!"
Hắn vừa cười vừa đem cá nướng nhét vào trong tay sư huynh mặt vuông.
Trước mặt Khương Vọng, sư huynh mặt vuông vốn tên là Tạ Thụy Hiên chỉ có thể nhận lấy cá, cười bồi gật đầu: "Đúng, đúng."
"Ôi chao!"
Bên kia Khương An An nghe được động tĩnh, liền lộn nhào nhảy xuống lưng tuyết hạc, tung tăng chạy qua bên này: "Ca, ngươi đã về rồi!"
Khương Vọng cười rất thân thiết, dịu dàng nhìn nàng: "Ngày hôm nay luyện chữ chưa?"
"Ta đang định đi đây."
Khương An An như con mèo nhảy đến trước mặt, ôm lấy tay Khương Vọng, nhìn hắn bằng ánh mắt tội nghiệp: "Ca, ta đang định đi mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận