Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2615: Thái Hư hội minh (2)

Nhưng trước đó, y làm ra chuyện thứ nhất, là truyền lệnh cho quốc tướng Đỗ Như Hối vào cung, lại sai người mang tới ngọc tỉ trấn quốc.
Cũng không lên điện, gặp tại tẩm cung.
Minh quân Đại Trang đế quốc và hiền tướng ngồi cùng một chỗ, hoàn toàn có thể chủ đạo vận mệnh quốc gia này. Cho nên thay vì nói hôm nay nghị luận riêng, chẳng bằng nói là một buổi nghị luận quốc gia bí ẩn.
Trang Cao Tiện nói, Đỗ Như Hối nghe, như thế mà thôi.
Trang Cao Tiện mang thường phục, bề ngoài bình thường, để người rất khó liên tưởng tới y là chủ nhân trung hưng Đại Trang. Nhưng y ngồi trong tẩm cung trước bàn sách, tùy ý đẩy tấu chương qua một bên, tự nhiên hiện ra uy nghi.
"Đỗ tướng."
Đỗ Như Hối mới tiến vào tẩm cung, y đã lên tiếng hỏi:
"Hai sách đã mang đến chưa?"
Lúc Trang Cao Tiện vẫn là hoàng tử, Đỗ Như Hối trách cứ y không được gấp gáp, biết khuyên bảo thượng vị giả cần nhẫn nại. Nếu lúc Trang Cao Tiện vừa mới đăng cơ, lão sẽ cùng đùa, nói tại sao lại gấp.
Nhưng bây giờ Trang Cao Tiện đã chứng thành Động Chân, đế vương trác tuyệt dẫn đầu trung hưng Trang quốc.
Đỗ Như Hối cầm hai tay dâng lên một bảo hạp lão vừa mới lấy từ quốc khố ra, trả lời:
"Hồi bẩm Thiên Tử, thần đã phụng mệnh mang tới."
Hộp này không phải vàng không phải ngọc, hình dạng và cấu tạo tinh mỹ, hình chạm khắc phức tạp. Bảo quang nội uẩn, tự có một loại lực lượng cường đại lưu động trong đó, nhưng lại bị phong ấn cực kỳ thỏa đáng.
Trang Cao Tiện đưa tay cầm hộp này, nhìn Đỗ Như Hối một cái:
"Lão sư, tẩm cung chính là phòng riêng, không cần giữ lễ tiết như vậy."
Ngoài miệng nói, trên tay đã mở nắp hộp lên.
Trong hộp chia làm hai tầng, mở nắp tức hiện. Mỗi một tầng để đó một trang sách trọng yếu, một là giấy vàng, một là trang ngọc. Bên trên đều có chữ đạo, như long xà du tẩu.
Trong đạo mạch đều biết, Ngọc Kinh Sơn có hai sách, luôn đóng chặt, là mấu chốt mạch này duy trì lực ảnh hưởng.
Theo thứ tự là "Ngọc Thanh Kim Sách" và "Nguyên Thủy Ngọc Sách" .
Cái trước sắc quốc, cái sau sắc Chân.
Vừa vặn Trang vương trên hai sách đều có danh hào.
Y là quốc chủ Đại Trang được Ngọc Kinh Sơn thân sắc, cũng là Chân nhân Đạo giáo Ngọc Kinh Sơn thân sắc.
Đạo hiệu của y là "Hoài Đức", là Hoài Đức chân nhân.
Đương nhiên, số này ít có người biết.
Trang thiên tử mới biết rõ ràng thân phận của y.
Một tấm giấy vàng cùng một tấm giấy ngọc này, xác nhận địa vị chính thống của y ở Đạo mạch. Làm y và Trang quốc, trên hệ thống Đạo môn như cá gặp nước.
Lúc này y bày ra hai trang, lại dời đến ngọc tỉ, lấy tay che bên trên.
Trang quốc phát triển đến hôm nay, quốc thế đã không tầm thường. Trang Cao Tiện có khả năng điều động lực lượng quốc gia, tự nhiên cũng bàng bạc như biển.
Bất quá lúc này chỉ lấy sợi tơ. Từng tia từng sợi lực lượng quốc gia xuất phát từ ngọc tỉ, bơi ở trên ngọc trang.
Cơ hồ trong nháy mắt, tấm ngọc trang kia nổi lên sáng chói, từ trong vang lên một thanh âm:
"Hoài Đức chân nhân, chuyện gì vội vã như thế?"
Thanh âm uy nghiêm khí thế rất lớn, rất có mấy phần đế vương.
Thậm chí có thể nói, càng có uy nghi Thiên Tử hơn cả Trang Cao Tiện.
Tử Hư chân quân Tông Đức Trinh, năm đó vốn là chủ nhân một nước, từng lĩnh quân tranh phong với mấy hùng chủ như Cơ Ngọc Túc. Về sau chủ động nhập quốc gia vào Cảnh quốc, lão thì lại lên Ngọc Kinh Sơn, trở thành chưởng giáo đương đại Ngọc Kinh Sơn.
Cũng là một đời truyền kỳ.
Trang Cao Tiện lúc lên ngôi, từng được Ngọc Kinh Sơn sắc phong. Trang quốc lấy Ngọc Kinh Sơn làm chính thống, Trang Cao Tiện cũng là Chân nhân thuộc Ngọc Kinh Sơn.
Thông qua "Ngọc Thanh Kim Sách" hoặc "Nguyên Thủy Ngọc Sách", cứ mỗi mười năm, y được trực tiếp liên hệ chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn một lần.
Số lần Ngọc Thanh Kim Sách y đã dùng qua, lấy được Tử Hư chân quân chỉ điểm, giải quyết khó khăn tu hành.
Số lần Nguyên Thủy Ngọc Sách, y dùng hôm nay.
Trang Cao Tiện cũng không thèm để ý Tử Hư chân quân gọi mình là gì, trực tiếp nói:
"Chưởng giáo chân quân, ta phải đi sơn môn Thái Hư, tham dự hội minh Thái Hư. Ta không giữ lại chút nào ủng hộ lợi ích Đạo môn."
Tử Hư chân quân nhẹ nhàng nói, ý vị thâm trường:
"Ngươi ủng hộ Đạo môn, Đạo môn sẽ hỗ trợ ngươi."
Đỗ Như Hối lặng yên đứng ở một bên, trong lòng suy nghĩ rất nhiều.
Nghe nói Thái Hư chân quân Hư Uyên Chi, chính là đệ tử chưởng giáo Ngọc Kinh Sơn năm đó thương yêu nhất, tự mình thụ nghiệp, muốn truyền y bát. Cuối cùng thậm chí cho phép Hư Uyên Chi rời sơn môn, tự lập một giáo.
Bây giờ Thái Hư chân quân đi ra một bước cuối cùng, dùng lực lượng siêu thoát giới hạn trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Lại thái thượng vong tình, kết thúc trần duyên. So với tương lai rộng lớn của lão, kết cục này không tươi đẹp lắm.
Âm thanh Tử Hư chân quân hoàn toàn nghe không ra nửa điểm cảm xúc, cũng không biết tâm tình rốt cuộc thế nào?
Bên tai lại nghe được thanh âm Trang Cao Tiện nói:
"Hiện tại ta cần được hỗ trợ."
Tử Hư chân quân nói:
"Ngươi cần hỗ trợ gì?"
Trang Cao Tiện nghiến răng, giọng căm hận nói:
"Huyền Không Tự và Tu Di Sơn, hai lão tặc ngốc, hiện tại còn canh giữ ở quốc cảnh Trang quốc, làm ta nửa bước cũng khó rời đi, làm trò cười cho thiên hạ! Bây giờ ta đi tới sơn môn Thái Hư, tranh thủ lợi ích cho Đạo môn, để tránh bọn hắn vướng chân vướng tay, xin chưởng giáo lấy danh nghĩa Ngọc Kinh Sơn giết chết bọn hắn!"
Trong lòng Đỗ Như Hối run lên, hoàn toàn tinh tường học sinh của mình, rốt cuộc có chủ ý gì. Đây đương nhiên là hành vi phi thường mạo hiểm, dù danh tiếng Khương Vọng ngày cành tăng, xác thực cũng không cần phải phải mạo hiểm diệt trừ hắn như thế!
Tử Hư chân quân không để y chờ quá lâu, trả lời:
"Khổ Giác không phải Chân nhân đơn giản, trên thân Chiếu Hoài cũng có ý niệm tương lai của Vĩnh Đức. Giết chết bọn hắn, cũng không hiện thực, ngươi cũng đảm đương không nổi giá phải trả cao như thế."
Ngay lúc Trang Cao Tiện lộ vẻ thất vọng, Tử Hư chân quân lại nói:
"Bất quá, Thái Hư hội minh chính là thiên hạ cùng quyết định, liên quan đến tranh thủ lợi ích Thái Hư Huyễn Cảnh. Bọn hắn không có tư cách, cũng không cần phải quấy rầy ngươi. Khuông Mệnh vừa lúc ở bên ngoài chỉnh đốn, ta để hắn đi một chuyến."
Khuông Mệnh chính là thống soái Đãng Tà quân Cảnh bát giáp, cũng là danh tướng đệ nhất Ngọc Kinh Sơn.
Có gã ra trận, tự có thể đuổi hai tên hòa thượng kia đi.
Trang Cao Tiện mừng rỡ:
"Cảm ơn chưởng giáo!"
Tử Hư chân quân không tiếp tục trả lời. Trên ngọc trang sáng chói dần dần thu lại, thời hạn chưa đến, sẽ không sáng lên tiếp.
Trên mặt Trang Cao Tiện vui mừng, tay nhẹ nhàng lắc lắc.
Đỗ Như Hối thu hồi giấy vàng, ngọc trang, che lại bảo hạp, mang ra bên ngoài tẩm cung, giao cho Phó Bão Tùng đứng chờ ngoài điện, bảo gã đưa về quốc khố.
Vị quốc tướng Đại Trang lại đi trở về trước bàn sách, Hoàng Đế bệ hạ Trang quốc đã mặt không còn cảm xúc.
Những biểu hiện mừng rỡ, thất vọng, và nghiến răng nghiến lợi kia, tất cả đều tan thành mây khói, sẽ chỉ xuất hiện khi cần thiết.
Y căn bản không có tâm tình gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận