Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2830: Bệnh (1)

"Tin Cơ Viêm Nguyệt bị giết, sao lại bị Cảnh Quốc biết nhanh như vậy?"
Sở Giang Vương nói:
"Ta còn tưởng sau khi Cơ Viêm Nguyệt mất tích, bọn họ sẽ phải bí mật điều tra một thời gian mới đưa ra kết luận. Dù gì Cơ Viêm Nguyệt hình như cũng đang chấp hành một nhiệm vụ rất bí ẩn, Kính Thế Đài không tiện gióng trống khua chiêng đi điều tra..."
"Là ta tiết lộ ra ngoài."
Doãn Quan lạnh nhạt.
Sở Giang Vương sửng sốt:
"Vì sao? Ngươi vừa mới lên Động Chân, trong thời gian ngắn cũng đâu cần tìm kiếm đột phá nữa?"
Doãn Quan không đáp mà hỏi lại:
"Ngươi nói, đối với triều đình Cảnh Quốc, giết kẻ giết Cơ Viêm Nguyệt quan trọng hơn, hay là giết cái tổ chức trong nội bộ Cảnh Quốc nắm giữ tin tức về Cơ Viêm Nguyệt, muốn Cơ Viêm Nguyệt chết kia quan trọng hơn?"
Sở Giang Vương đã hiểu:
"Vậy phải xem triều đình Cảnh Quốc là theo ý chí của ai."
Doãn Quan tiện tay dùng hào quang màu xanh biếc giết đám hắc trùng trong máu, xóa sạch dấu vết:
"Cảnh Quốc rất khổng lồ, đây là lý do vì sao chúng ta gặp nguy hiểm. Cảnh Quốc rất phức tạp, đây là kẽ hở giúp chúng ta chạy thoát."
Sở Giang Vương ngẫm nghĩ:
"Nhưng bắt được thích khách, và bắt được tổ chức cung cấp tin tức phía sau màn, đối với Cảnh Quốc hiện tại, hình như là cùng một chuyện?"
"Nên chúng ta phải tách chuyện này ra."
Doãn Quan lạnh nhạt:
"Tân nhiệm Tống Đế Vương của chúng ta là một kẻ giảo hoạt. Tinh thông thủ đoạn chính trị, không tin tưởng bất kì ai. Hắn luôn tự mình đi điều tra, tìm tòi nghiên cứu bí ẩn của tổ chức, đã nắm được một phần tư liệu khách hàng. Trong đó trùng hợp có khách hàng lần này đặt hàng mua tính mạng Cơ Viêm Nguyệt. Hành vi làm bại hoại danh tiếng tổ chức như thế, ta sẽ không nhân nhượng, nhất định phải nguyền rủa hắn."
Sở Giang Vương trầm mặc một hồi:
"Tống Đế Vương sẽ bị bắt?"
Doãn Quan:
"Ta còn hiểm tử hoàn sinh, dựa vào cái gì hắn có thể ngoại lệ?"
"Vậy những tin tức đó của hắn, nhất định đã bị Cảnh Quốc lấy được."
Sở Giang Vương nói.
Doãn Quan:
"Với bản lĩnh của Trung Ương thiên lao, lúc này hẳn là sẽ không quá lâu."
Sở Giang Vương:
"Chắc hẳn khách hàng cũng sẽ không để lại tin tức hữu dụng gì ở chỗ chúng ta đâu."
"Hoàng thất Cảnh Quốc không phải kẻ ngốc, khách hàng là ai, khẳng định họ đã có ý tưởng rồi. Tin tức của Tống Đế Vương, chỉ là để nghiệm chứng suy nghĩ của bọn họ, giúp họ có thêm quyết tâm."
Doãn Quan ung dung:
"Ngoài tư liệu khách hàng trong tổ chức, Tống Đế Vương còn ngoài ý muốn lấy được một chút tin tức khác nữa."
"Tổ chức đó... không phải là dễ đụng vào."
Sở Giang Vương nghe mà kinh hãi:
"Mớ tin tức này là từ đâu mà có?"
Doãn Quan:
"Người ta từng nhìn thấy Du Kinh Long."
Nhất Chân đạo, Du Khuyết, Cơ Viêm Nguyệt... tất cả sự kiện cứ thế kết thành một vòng tròn. Tuy Tần Quảng Vương sống ở trên lưỡi đao, nhưng không phải loại tùy tiện đi trên nguy hiểm, mà luôn có chuẩn bị kĩ lưỡng.
Sở Giang Vương thở dài cảm thán:
"Ngươi với Du Khuyết có liên hệ?"
"Làm nghề của chúng ta, không có đạo lý kén chọn khách hàng. Dù là ai cũng có thể làm ăn."
Doãn Quan bình tĩnh:
"Chỉ là có một lần để Tống Đế Vương đại diện cho Địa Ngục Vô Môn, tiếp xúc với tổ chức sau lưng Du Khuyết."
"Tống Đế Vương biết thân phận hiện tại của Du Khuyết không?"
Sở Giang Vương hỏi.
Doãn Quan:
"Vậy phải xem Du Khuyết có nguyện ý cho hắn biết hay không."
"Sau khi biết khách hàng là ai, Cảnh Quốc sẽ thế nào?"
"Cái này quyết định bởi việc Cơ Viêm Nguyệt đang làm quan trọng bao nhiêu. Mức độ quan trọng của nó, sẽ quyết định Trung Ương Thiên Lao sẽ bỏ ra bao nhiêu tinh lực để bắt chúng ta."
Sở Giang Vương nghiêm túc suy nghĩ một chút:
"Thần Tiêu sắp tới, tất cả đều phải nhường đường cho chiến tranh vạn giới. Hiện chưa chắc Cảnh Quốc có dũng khí cắt đi khối u ác tính, tự làm tổn thương căn bản của mình."
"Mặc kệ Đại Cảnh thiên tử quyết định như thế nào."
Doãn Quan chậm rãi nói:
"Loại đế quốc cổ xưa rắc rối khó gỡ này, chỉ cần một chút chần chừ, ngủ gật một cái, đối với chúng ta, cũng đã là không gian đủ rộng."
Sở Giang Vương vẫn chưa xóa đi được nỗi lo trong lòng:
"Nhưng Cảnh Quốc khổng lồ như vậy, cho dù chỉ phân ra một chút tinh lực, chỉ cần hơi chú ý một chút, Địa Ngục Vô Môn cũng đủ gặp tai ương ngập đầu."
"Trút đao vào Cảnh Quốc, không mạo hiểm làm sao thành công!"
Doãn Quan thản nhiên:
"Trừ phi tất cả mọi chuyện trong quá khứ, chúng ta đều im lặng chịu đựng."
"Vừa rồi hình như ta nhìn thấy Thập Phương Quỷ Giám của Ngỗ Quan Vương."
Sở Giang Vương lại hỏi:
"Có phải hắn muốn kết nối liên lạc không?"
"Ừ. Tính toán thời gian, hẳn hắn cũng đã bị bắt."
Doãn Quan không biểu lộ gì:
"Với cái tính trung thành của hắn, nhất định sẽ bán đứng chúng ta."
"Đã như vậy, sao không nguyền rủa giết hắn?"
Sở Giang Vương hỏi.
Doãn Quan giải thích:
"Thứ nhất là nguyền rủa hắn không dễ, chắc chắn hắn đã sớm đề phòng ta. Khoảng cách gần còn dễ nói, nếu hắn bị áp giải vào trung ương thiên lao, thì sẽ càng không đơn giản. Thứ hai, chuyên hắn không nên biết đương nhiên hắn đều không biết, nhưng vì mạng sống, hắn nhất định sẽ bịa ra rất nhiều tin tức, giữ hắn lại ở trung ương thiên lao để lừa Tang Tiên Thọ, chẳng phải có ý nghĩa hơn sao?"
Sở Giang Vương lại trầm mặc một hồi:
"Tiếp theo chúng ta làm gì?"
"Không phải "chúng ta", mà là "ta"."
Doãn Quan bình tĩnh nhìn Sở Giang Vương:
"Ngươi nên tháo mặt nạ ra, sống một thời gian bình thường."
Sở Giang Vương giơ tay lên tháo mặt nạ:
"Như này à ! ".
Doãn Quan đè tay nàng lại, lắc đầu:
"Đừng để ta biết thân phận thật sự của ngươi, đừng cho ta cơ hội phản bội ngươi. Đừng khảo nghiệm lòng người."
Sở Giang Vương không vì sự săn sóc này mà vui vẻ:
"Tương tự, ngươi cũng sẽ không cho ta cơ hội phản bội ngươi đâu, đúng không?"
Doãn Quan không trả lời, cái này vốn không cần trả lời.
Dù là ai thì cũng có thể phản bội, hắn sẽ không để bất kì ai làm tổn thương mình. Đây là nguyên nhân giúp hắn sống được đến bây giờ.
"Một vấn đề cuối cùng."
Sở Giang Vương hỏi:
"Lúc ấy ngươi thiếu chút nữa là đòi đồng quy vu tận với Cơ Viêm Nguyệt. Ngươi là thật sự không sợ chết, hay ngươi chắc chắn Biện Thành Vương nhất định sẽ ra tay?"
Doãn Quan bình tĩnh:
"Hắn nhất định sẽ ra tay. Mà ta cũng không ngại chết."
"Ngươi rất tin tưởng hắn."
"Chưa nói tới chuyện có tin hay không. Khi tảng đá lớn đó rơi xuống, tất cả chúng ta đều là kiến."
"Đồng bệnh tương liên?"
Sở Giang Vương hỏi.
Doãn Quan đứng dậy, loạng choạng đi ra ngoài sơn cốc:
"Có lẽ người bị bệnh không phải chúng ta".


Đạo lịch năm 3927, ngày 9 tháng 6, hội nghị Thái Hư lần thứ tư khai mạc.
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ mái nhà, chảy nghiêng trên sàn gỗ, Khương Vọng mở mắt từ trong tĩnh tu. Không có gì bất ngờ xảy ra, Chúc Duy Ngã đặt ngang thương trên đầu gối, vẫn ngồi xếp bằng ở đối diện.
"Ngươi đang làm gì?"
Khương Vọng bất đắc dĩ:
"Đã gần ba tháng rồi, đêm nào ngươi cũng tới tĩnh thất của ta đả tọa! Tự ngươi không có phòng à?"
"Có thể thảo luận vấn đề tu hành bất cứ lúc nào."
Chúc Duy Ngã thản nhiên:
"Có gì không ổn?"
"Không có gì không ổn."
Khương Vọng tức giận:
"Ngươi cứ ngồi tiếp đi, ta tặng phòng cho ngươi."
Hắn đứng lên, đẩy cửa đi ra.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Bạch Ngọc Hà đang đi lơ đễnh ngoài cửa, tay còn cầm một quyển sổ, giả vờ đang ghi chép gì đó.
"Để ta xem xem ngươi đang vẽ vời cái gì! Suốt ngày toàn là mang tới !"
Khương Vọng đột ngột bước qua, giật lấy quyển sổ trong tay Bạch Ngọc Hà, nhìn hai lần, đập trả trở về:
"Ừm, ghi chép không tệ. Viết đầy cả rồi."
Bạch Ngọc Hà khó hiểu nhìn hắn:
"Ngươi có chuyện gạt chưởng quầy của mình phải không? Nghi thần nghi quỷ như vậy."
"Ngươi đừng có mà già mồm cáo trạng trước."
Khương Vọng chỉ chỉ vào Bạch Ngọc Hà:
"Mấy tháng nay lúc nào cũng nhìn thấy ngươi ở cửa ra vào, ngươi định làm gì?"
"Trùng hợp thôi mà."
Bạch Ngọc Hà nhún vai:
"Ngươi định đi đâu?"
Khương Vọng vặn ngược lại:
"Bây giờ ta đi đâu cũng phải báo cáo với ngươi hả?"
Dáng vẻ Bạch Ngọc Hà rất không sao cả:
"Chỉ là tò mò thôi, nếu ngươi không tiện, có thể không nói... Có gì không tiện sao?"
Khương Vọng cười:
"Ta đến Thái Hư sơn tham gia hội nghị Thái Hư, muốn đi luôn không?"
"Ta đi được không?"
Bạch Ngọc Hà hỏi.
Khương Vọng vẻ mặt cao ngạo:
"Ngươi có phải thành viên Thái Hư nội các không?"
"Quấy rầy rồi."
Bạch Ngọc Hà che mặt lui ra.
Hai tay Khương Vọng trống không, bước chân thoải mái đi ra ngoài, thỉnh thoảng lại nói vài câu.
"Chử Yêu, đừng có quên bài tập hôm nay!"
"Ngọc Thiền ngươi nhớ giám sát hắn. Bản thân cũng phải lo tranh thủ thời gian mà tu hành... năm nay nhất định ngươi sẽ thành Thần Lâm, ngươi không có vấn đề gì đâu."
"Bảo phòng bếp đừng chừa cơm cho ta. Bản các gánh vác trách nhiệm thiên hạ, hôm nay không rảnh ăn cơm."
Hắn chậm rãi rời khỏi tửu lâu Bạch Ngọc Kinh, không quay đầu phất phất tay, ý bảo mọi người không cần tiễn, giống như chỉ là một ngày bình thường.
Một bước chân hờ hững bước ra, đã biến mất không còn tăm tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận