Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 829: Long cốt, Hữu Hạ

Khương Vọng cũng không cần phải đến đảo Tiểu Nguyệt Nha trong thời gian ngắn nhất.
Hắn bảo Trọng Huyền Tín về Vô Đông đảo trước, vừa vặn là vì dọc đường có thể đi từ từ.
Hắn muốn chậm rãi trải nghiệm phong cảnh của quần đảo Cận Hải, tự mình cảm thụ sức ảnh hưởng của Điếu Hải Lâu ở đây, nhằm tìm kiếm điểm phá cục có khả năng tồn tại.
Hiện tại hắn có Trọng Huyền Thắng và Khương Vô Ưu giúp đỡ hết mình, nhưng phần lực lượng này tụ hợp lại, đem so với Điếu Hải Lâu vẫn là không đủ nhìn.
Dù sao Điếu Hải Lâu đối ứng với tầng thứ là loại thế lực quốc gia của Tề quốc.
Ba người họ buộc lại với nhau, đem so sánh với Điếu Hải Lâu vẫn là bé nhỏ không đáng kể.
Cho nên họ cần phải có một điểm phá cục, một lối vào then chốt, mới có cơ hội tận dụng quy tắc của Điếu Hải Lâu để cứu ra Trúc Bích Quỳnh.
Ngồi trong thuyền long cốt trải qua các hòn đảo Cận Hải, Khương Vọng yên lặng suy nghĩ đến chuyện của mình.
Loại thuyền long cốt này, một lần có thể chở 30 người, là loại thuyền thường thấy nhất ở các hòn đảo Cận Hải.
So sánh với thuyền Bách Kỳ thấy nhiều ở nội hà, thuyền long cốt càng thích ứng với sóng gió trên biển hơn, cũng có loại lớn và nhỏ khác nhau.
Đương nhiên cũng chỉ có thể hoạt động ở Cận Hải.
Thuyền đi Mê Giới hải vực thì có cấu tạo đặc biệt, đều thuộc về phạm trù quân giới, thế lực bình thường không có được.
Sự canh tranh giữa Tề quốc và Điếu Hải Lâu tại quần đảo Cận Hải có thể thấy được bất cứ ở đâu.
Tỷ như chuyện lên thuyền long cốt, phí đi thuyền chỉ có thể trả bằng Long tệ do Điếu Hải Lâu chế tạo ra.
Mà ở những nơi như Hải Môn đảo, các loại chi phí ăn mặc vừa có thể dùng Tề đao tệ để thanh toán, cũng có thể dùng Long tệ để thanh toán, đều được dân đảo chấp nhận.
Phí đi thuyền sở dĩ đặc biệt, chỉ bởi vì thuyền long cốt chính là do Điếu Hải Lâu khống chế.
Vài năm trước, Cận Hải có đủ loại thuyền, hiện tại vẫn có rất nhiều loại, nhưng thuyền chuyên để đưa đón khách qua lại giữa các đảo đã toàn bộ thống nhất thành thuyền long cốt, lặng lẽ mà quán triệt ý chí của Điếu Hải Lâu.
Trên đời này chung quy là người thường không thể siêu phàm càng nhiều hơn.
Khai Mạch Đan vốn trân quý, đồng thời cũng không phải ăn vào Khai Mạch Đan thì nhất định có thể khai mạch. Tỷ như Vương Trường Cát, năm đó ở Phong Lâm thành bị coi là "phế nhân" lãng phí Khai Mạch Đan, mà những trường hợp này tuyệt không hiếm thấy.
Cho nên đạo viện mới có chế độ ngoại môn, lựa chọn người có thể tiếp nhận dược lực của Khai Mạch Đan, hoàn thành khai mạch. Thế lực tu hành thiên hạ cũng đa phần có chế độ cùng loại.
Bất kỳ ai trước khi khai mạch đều phải điều dưỡng thân thể, điều chỉnh đến trạng thái thích hợp mới có thể ăn vào Khai Mạch Đan.
Có người sẽ sớm hơn, lại có người sẽ muộn hơn. Tỷ như Khương An An, thứ nhất thiên phú không tệ, được Khương Vọng đích thân đánh tốt cơ sở, thứ hai Lăng Tiêu các bồi dưỡng thoả đáng, thứ ba, dùng Khai Mạch Đan phẩm chất tốt, cho nên mới mấy tuổi đã khai mạch.
Có người theo đuổi trạng thái thân thể càng hoàn mỹ hơn, có người thì chậm chạp điều dưỡng dẫn đến không đúng hạn, loại nào cũng có.
Trong khoang thuyền ngoại trừ Khương Vọng thì không có tu sĩ siêu phàm thứ hai. Các hành khách đều đang bàn luận viển vông, để xua đi cảnh buồn chán và lắc lư trên đường.
"Ngày hôm qua con hải thú của Ngọc Thiềm tông phát cuồng, làm chết không ít người."
"Ta nói mà, không nên nuôi hải thú, hung tính khó thuần!"
"Còn không phải sao, cũng không biết những người đó nghĩ cái gì nữa, lắm hơi thừa sức thì đi ra ngoại hải thăm dò đi."
Ơ trong miệng dân đảo bình thường là rất khó nghe được từ "Thương Hải", thường họ đều gọi là ngoại hải.
Mê Giới hải vực cũng được dân gian gọi là tử vong hải vực.
Mê Giới là chiến trường của tu sĩ siêu phàm, đối thủ của hải tộc vĩnh viễn là tu sĩ siêu phàm, cho đến khi tu sĩ trấn thủ hải phận chết hết.
Cũng như bách tính của Tề quốc, trong thế giới của dân đảo bình thường cũng không có khái niệm hải tộc. Họ biết ngoại hải nguy hiểm, nhưng chỉ một bộ phận rất nhỏ là biết nguồn gốc của nguy hiểm là cái gì.
Thậm chí có rất nhiều người cả đời chỉ sinh sống trên một hòn đảo nhỏ, biết sự tồn tại của những hòn đảo khác nhưng chưa từng đi qua.
Người trên thuyền mồm năm miệng mười, mỗi người đều có chuyện để nói. Những tiếng nói này hoà vào tiếng sóng biển, dập dờn không dứt bên tai Khương Vọng.
Hắn đang suy nghĩ đến vấn đề "Niệm Trần".
Lâm Hữu Tà dễ dàng tìm được Vũ Nhất Dũ, cũng để cho Khương Vọng biết được môn bí thuật Niệm Trần này, biết vì sao hắn vẫn luôn không thể thoát khỏi Lâm Hữu Tà.
Hắn không biết trên người mình bây giờ còn tồn tại Niệm Trần hay không, muốn kiểm tra, lại không biết nên hạ thủ từ chỗ nào.
Bởi vì nó biểu hiện ra ngoài cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
Tâm niệm một vật, vật ấy lại ở trong lòng.
Bởi vì vô hình vô sắc, vô sát vô thức, cho nên phải cắt đứt nó thế nào đây?
Khương Vọng đột nhiên nhớ tới thần bí nhân gặp được ở Văn Khê huyện thành, lúc đó tên đó đã nói "ánh mắt cũng có trọng lượng". Khương Vọng chỉ là lơ đãng nhìn hắn vài lần, lập tức đã bị chú ý tới.
Như vậy nguyên lý của Niệm Trần, có gần giống cái này hay không?
Nếu có thể phát hiện ra trọng lượng của ánh mắt, chuẩn xác phát hiện ra cái nhìn của người khác, lại gần một bước, tâm niệm của người khác có phải cũng có thể nhận ra được hay không?
Cái này đều thuộc về vận dụng thần hồn chi lực, hẳn được coi là lĩnh vực của linh thức.
Hoặc là đến Thần Lâm cảnh mới có thể khai phát.
Bởi vậy có thể thấy được, Lâm Hữu Tà là Đằng Long cảnh sử dụng môn bí pháp này tài giỏi bao nhiêu. người sáng tạo ra môn bí pháp này xuất sắc thế nào.
Khương Vọng tự thấy thần hồn chi lực xem như cường đại, trải qua nhiều lần cường hóa, về mặt lực lượng hẳn là sẽ không thua thần bí nhân gặp được ở Văn Khê huyện đó, nhưng trên mặt ứng dụng kỹ xảo thì lại xa không bằng.
Vận dụng kiếm linh Trường Tương Tư, có năng lực sát phạt thần hồn nhất định, nhưng liên quan đến bí thuật huyền diệu tinh vi như Niệm Trần, thì có vẻ vô kế khả thi.
Suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra biện pháp tốt, chỉ đành tạm thời thu liễm tâm thần.
"Hải thú thấy nhiều lắm sao?" Khương Vọng tìm đại một đề tài, tham gia vào cuộc trò chuyện với các hành khách.
Trông tướng mạo hắn sáng sủa, không có tính công kích lắm, cùng với tư thái rất chững chạc, rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người lần đầu gặp gỡ.
Không bị thờ ơ.
Một đại thúc cao lớn vạm vỡ trả lời: "Bên này không nhiều lắm, càng đi Hoài đảo mới càng nhiều. Trên cơ bản đều bắt từ ngoại hải về để thuần hoá. Thứ đó rất nguy hiểm, thanh niên nhân đừng có mà quá hiếu kỳ."
"Không phải là bị tu sĩ thuần phục rồi sao? Sao còn nguy hiểm?" Khương Vọng hỏi.
Đại thúc nói với giọng điệu trẻ con khó dạy: "Nói là thuần phục rồi, thường nó cũng sẽ không công kích đảo nhỏ. Nhưng bất cứ một con hải thú nào, lầu cao mấy tầng cũng chỉ quét một cái là không còn rồi, ngươi nói nó có nguy hiểm hay không?"
Bên cạnh liền có người chế nhạo: "Được rồi đó lão Triệu, trông ngươi nói như thật, giống như ngươi đã từng đi qua Hoài đảo vậy!"
Lão Triệu cũng không giận, chỉ cười khà khà hai tiếng: "Nghe qua chẳng khác nào như gặp qua!"
Người bên cạnh có lẽ là bằng hữu của lão, cũng là hán tử đã trải qua nhiều sương gió, nghe vậy tiếp tục bám riết lấy: "Vậy cũng phải xem nghe ai nói, có người nói năng bậy bạ, vậy có thể tin sao?"
"Sao không thể tin? Nữ nhi của hàng xóm con trai biểu cữu ta chính là tu sĩ của Ngũ Tiên môn cơ đấy, nàng nói qua với hàng xóm của con trai biểu cữu ta, vậy sao có thể giả được?" Lão Triệu trừng mắt nói.
Khương Vọng mới hỏi hai câu, còn chưa kịp nói cái gì, hai người này đã bắt đầu tranh luận rồi.
Bất quá cái tên Ngũ Tiên môn này khiến Khương Vọng phải lưu ý.
Là chủ nhân mới của Vân Đỉnh tiên cung, hắn khó tránh khỏi đặc biệt mẫn cảm với loại xưng hô như "tiên".
Người ở trên núi cao là tiên, thật lâu trước đây, tu sĩ siêu phàm đều được coi là tiên nhân, cho tới bây giờ cũng đều là như vậy.
Nhưng sau khi trải qua thời đại cận cổ, đối với tu hành giới mà nói, vừa nói đến tiên, đều là nói đến tu sĩ xuất thân từ cửu đại tiên cung.
Cửu đại tiên cung thậm chí cũng có hệ thống tiên thuật của mình, được coi là siêu thoát trên cả đạo thuật, một độ áp chế cả thời đại.
"Ngũ Tiên môn là tông môn gì?" Khương Vọng lấy làm hiếu kỳ mà hỏi: "Lần đầu tiên ta tới đây, nên không rõ lắm."
Vẫn là lão Triệu bề ngoài hung ác, bản chất nhiệt tình trả lời hắn: "Vậy ngươi phải nhớ kỹ nhé, đảo kế tiếp thuyền này dừng là Hữu Hạ đảo. Ngũ Tiên môn là tông môn mạnh nhất trên Hữu Hạ đảo, tuyệt đối đừng có chọc người của bọn chúng."
"Cái gì mà Ngũ Tiên môn mạnh nhất?" Bằng hữu của Lão Triệu hiển nhiên không phục: "Nộ Kình bang mấy nghìn người, chắc lại đồng ý?"
"Trong mấy nghìn người đó, phần lớn là những kẻ biết chút võ nghệ thô thiển." Lão Triệu rất xem thường: "Lại nói thêm, tu sĩ siêu phàm cũng không phải dựa vào nhiều người. Một người mạnh đánh mấy nghìn người yếu, ngươi có biết không?"
Dứt lời lão còn dùng cánh tay to khoẻ đẩy Khương Vọng một cái: "Ta thấy hậu sinh ngươi mang kiếm, cũng là kẻ tập võ, chắc cũng có kiến thức, ngươi nói có phải không?"
Khương Vọng cũng rất hùa theo, khẽ cười nói: "Triệu thúc nói có đạo lý."
Không phải mọi người đều phi thiên độn địa, leo núi vượt biển, đấm đá nhau, hoặc là tranh quyền đoạt lợi.
Đa số sinh hoạt của người thường chỉ là chém gió khoác lác mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận