Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2262: Hồ nước xuân in bóng hoa đào

Bây giờ đã bắt đầu tưởng niệm rồi sao?
Khương Vọng thật sự chết rồi ư? Không còn cách nào cứu vãn? Những phong thư chất chồng trong hộp trữ vật kia, thật sự chẳng tăng thêm được nữa? Vân hạc được phái đi trước kia lượn vòng bên ngoài Vạn Yêu Chi Môn, hẳn đã tan biến cả rồi nhỉ?
Thư của An An và thư của nàng, đều biến mất trong mây khói.
Trước khi Khương Vọng vạn dặm đuổi giết Trương Lâm Xuyên, đã từng thông qua thương hội vụng trộm đưa một ít quà tặng đến Lăng Tiêu các, có của An An, cũng có tặng nàng. Trong quà tặng nàng, có một cây Tiêu Vĩ cầm - trước kia thật ra nàng không biết gảy đàn, trong cầm kỳ thư họa, nàng chỉ có chút hứng thú với thư pháp. Nhưng luyện chữ là chuyện quá khô khan, cho nên cũng không chuyên cần. Gần đây giám sát Khương An An, mới luyện được nhiều hơn. Tưởng tượng của thế nhân về thục nữ, tất nhiên không ảnh hưởng gì đến Diệp Thanh Vũ nàng.
Cái gì mà hồng tụ thiêm hương, gảy đàn cho người... ai xứng?
Đương nhiên tu hành là điều tất yếu, được gọi là sư tỷ lâu như vậy, nàng cũng phải gánh vác trách nhiệm gì đó. Sống ở Lăng Tiêu bí địa, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, dù sao cũng phải làm điều gì đó cho bách tính Vân quốc, giống như phụ thân bảo vệ một phương thái bình.
Nhưng ngoài thời gian đó ra, nàng tình nguyện ngồi ngắm biển mây.
Khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ, bầu trời trong vắt, mây trôi lững lờ, là câu chuyện trong sách, gió lướt qua khắp nơi.
Thế gian ngàn vạn tục sự, nàng không vướng bận trong tâm.
Có khi làm hơi chịu thiệt thòi, thu hoạch ít hơn, ai đối đầu với ai... nàng cũng đều cười cười bỏ qua, không tính là gì.
Đáng ra nàng không có cảm giác gì đối với cổ cầm, cổ tranh. So với tiếng nhạc, nàng càng ưa thích yên tĩnh.
So với dây đàn bằng tơ trúc, nàng càng thích nghe tiếng nước chảy róc rách, tiếng chuông gió rung rinh. Nhưng âm sắc của chiếc Tiêu Vĩ cầm này thật sự dễ nghe.
Nàng gảy dây đàn lần đầu đã bị mê hoặc, không hiểu sao lại cảm thấy đánh đàn cũng là một chuyện vui vẻ.
Cho nên nàng đã luyện tập rất lâu.
Khúc nhạc nàng luyện rất lâu, đàn cho ai nghe?
Đừng khóc!
Đừng khóc.
Nàng tự nhủ như vậy, nhưng nước mắt chẳng chịu nghe lời.
Thấy con gái bảo bối rơi lệ, Diệp Lăng Tiêu nổi trận lôi đình, mặt mày lộ vẻ hung tợn nhìn Văn Nhân Trầm.
Diệp Lăng Tiêu ta đến nơi này, chính là để giúp ngươi trấn thủ. Nếu trong lúc này thật sự bùng nổ chiến tranh chủng tộc, cũng phải cho Yêu tộc thấy được thực lực "Quét ngang các nước không địch thủ, vạn cổ nhân gian tối hào kiệt" của ta.
Ông đây ủng hộ Văn Nhân Trầm ngươi như thế đó.
Kết quả ngươi cứ kéo qua mấy chuyện thương tâm, khiến nữ nhi của ta rơi lệ?
Văn Nhân Trầm cũng ngạc nhiên! Ta còn chưa kịp kể một chút chuyện xưa bi tráng của Võ An hầu, hấp dẫn thế chất nữ dừng lại tưởng nhớ, vừa mới mở bài đã bắt đầu khóc rồi?
Từ trước tới nay chỉ biết Võ An hầu không gần nữ sắc, không tham hưởng lạc, một lòng tu hành.
Chưa từng nghe nói Võ An hầu ở Vân quốc có hồng nhan tri kỷ. Lại còn là nữ nhi của Diệp Lăng Tiêu?
Nhưng hắn đường đường là Triều Nghị đại phu, tâm tư xoay chuyển cực nhanh, lập tức nói với Diệp Thanh Vũ:
"Tiên hiền Trường Thận có thơ rằng, đừng bảo nhân gian không bi thảm, toàn là anh hùng khiến sầu bi! Tâm trạng của thế chất nữ, lão phu có thể thấu hiểu."
"Nghĩ lại Võ An hầu anh hùng cỡ nào? Trận đánh ở Sương Phong cốc, chống chọi gió lạnh cực hàn, giết chết Yêu tộc Thiên Hải Vương trở về. Lại chết dưới cấu kết giữa người và yêu, khiến người ta đau lòng tiếc nuối biết bao."
"Chúng ta đã dốc toàn lực điều tra kẻ đứng phía sau màn kia, Yêu tộc này gần ngay trước mắt, cũng không thể buông tha."
"Hôm trước Quân Thần đích thân giáng lâm Yêu giới, san bằng Sương Phong cốc, đại chiến với Thiên Yêu Viên Tiên Đình, chính là vì báo thù cho Võ An hầu."
"Như nay ta chủ trì chiến trường nơi đây, bày chiến xa, dàn nỏ mạnh, xếp phi thuyền, lại có Anh Dũng bá thống lĩnh Yên Lôi quân ở đây, mang ý chí rửa hận, tất phải chiếm được Nam Thiên thành, mới có thể an ủi vong linh Võ An hầu trên trời!"
Lão nói đến hào hứng, muốn thuận thế đứng ở ngoài cửa thành này, mở ra một cuộc diễn thuyết trước trận chiến để khích lệ lòng quân.
Dẫn dắt tâm trạng của một tiểu cô nương là cũng dẫn, dẫn dắt tâm trạng của chiến sĩ toàn thành cũng là dẫn, đỡ phải phiền phức làm hai lần.
Đúng lúc này, Diệp Lăng Tiêu giơ tay đặt lên vai hắn, nghiêm túc hỏi:
"Triều đình Tề quốc các ngươi xác định Khương Vọng đã chết rồi sao? Đã tìm được thi thể chưa?"
Văn Nhân Trầm thở dài một hơi:
"Mặc dù không tìm được thi thể nhưng chuyện này là do chính Quân Thần đại nhân xác nhận."
Diệp Thanh Vũ lặng lẽ nhắm mắt lại.
Diệp Lăng Tiêu vận lực trên tay:
"Đương nhiên ta rất tôn trọng Quân Thần. Nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu vẫn chưa nhìn thấy thi thể, chẳng phải còn có hy vọng hay sao?"
"À, phải, phải!"
Văn Nhân Trầm kịp thời phản ứng, thành khẩn nói:
"Võ An hầu là thiên kiêu của quốc gia, từ trước đến nay luôn làm được những việc mà người thường không thể làm được, biết đâu lần này lại tiếp tục viết nên truyền kỳ. Đợi quân ta phá vỡ Nam Thiên thành, lão phu nhất định phải lục soát khắp nơi, tìm kiếm dấu vết của Võ An hầu!"
Thông minh lanh lợi như Diệp Thanh Vũ, đương nhiên nghe ra được thái độ an ủi trong đó, nhưng cũng đúng là nàng đã tìm thấy chỗ an ủi.
Phụ thân nói rất đúng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Từ xưa đến nay vốn đã như thế, chẳng phải sao?
Nào có chuyện chưa tìm thấy thi thể mà đã khẳng định là người chết. Nàng cố nén nước mắt, mở đôi mắt đỏ hoe, nhẹ giọng nói:
"Ta bi thương trước cảnh ngộ của vị anh hùng Nhân tộc... đã thất lễ rồi, Văn Nhân thế bá."
"Không sao, không sao."
Văn Nhân Trầm thở dài nói:
"Chuyện Võ An hầu quả thực quá đột ngột. Nào chỉ thế chất nữ đau buồn? Tôn nữ nhà ta nghe tin Võ An hầu gặp nạn, mấy ngày cũng chẳng ăn nổi cơm. Mỗi ngày một phong thư hỏi ta, không chịu tin đó là sự thật."
"Tôn nữ của ngươi là thế nào?"
Diệp Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
Văn Nhân Trầm ngẩn người một lúc, rồi mới nói:
"Cháu gái ta mới chín tuổi, vốn luôn sùng bái Võ An hầu."
Diệp Thanh Vũ tai nghe cuộc đối thoại giữa phụ thân và vị Văn Nhân thế bá này, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía tấm biển trên cổng thành.
Võ An...
Võ An.
Người dùng võ an bang, cuối cùng lại không thể tự an sao?
Trên sử sách biết bao anh hùng kết thúc bi tráng, thời điểm nàng đọc sử lại chưa bao giờ nghĩ tới việc này sẽ tái diễn ở bên người.
Năm đó chia tay ở Vân thành, nhìn bóng lưng thiếu niên tóc trắng đi xuống thềm Đăng Vân kia, nàng biết hắn nhất định sẽ trở về. Bởi vì một người có trách nhiệm như vậy, không có lý nào lại để muội muội cô đơn ở lại nhân gian.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tất cả những chuyện đã hứa hẹn, thiếu niên kia đều đã hoàn thành.
Từ đó trở đi truyền thuyết của thiếu niên kia còn vượt ra khỏi tưởng tượng của rất nhiều người, giữa nàng và người ấy cũng có càng nhiều liên hệ phát sinh.
Từng ngắm hoa đăng trong đêm giao thừa, sau đó nghe nói Đổng A, phó tướng của Trang quốc đã chết.
Từng ở Quan Hà đài, tận mắt chứng kiến hắn đoạt hạng nhất, rực rỡ giữa rừng sao.
Từng một ngày hỏi tám lần tin tức, hỏi đến mức phụ thân đều trốn tránh không gặp, cho đến khi biết Tề quốc đại thắng, hắn lập được đại công, tính mạng không có gì đáng lo...
Nhưng trong tất cả những hình ảnh đó.
Ấn tượng sâu sắc nhất của nàng, vẫn luôn là bóng lưng ngày ấy, một bờ vai gánh vác tất cả, một mình cầm kiếm đi xa.
Khi đó còn non nớt như vậy, cũng đã nguy nga như vậy. Hắn còn có thể trở về như lúc trước hay không?
Hắn còn có thể giống như mỗi một lần trước đó, giấu kỹ tất cả vết thương cùng đau đớn, vẻ mặt tươi cười, dương dương đắc ý trở về sao?
Lúc này nàng cảm giác được trên cửa thành, hình như có một ánh mắt nhìn xuống. Nàng ngước mắt nhìn lên, đang nhìn thấy một nữ ni áo xám đeo mặt nạ bồ đề, thấy được cành bồ đề tượng trưng cho trí tuệ và giác ngộ trên mặt nạ, đương nhiên cũng nhìn thấy một đôi mắt nằm ngang trên cành Bồ Đề, mê mang, thất lạc, đau thương, lại có sức quyến rũ vô tận.
Nàng và nàng.
Mỗi người đều đeo mặt nạ và mạng che mặt.
Một người đứng trên lầu gác cửa thành, một người đứng dưới lầu cửa thành. Hai bên không thể thấy rõ khuôn mặt của nhau.
Chỉ có ánh mắt nhìn nhau, tâm trạng phức tạp. Thoáng như hồ nước xuân in bóng hoa đào.
Hoa đào cũng ửng hồng.
Hồ nước xuân cũng ửng hồng.
Chốc lát sau.
Nữ ni đeo mặt nạ bồ đề kia thu hồi tầm mắt, bước đi về phía bên kia thành lâu.
Lúc này Diệp Thanh Vũ mới phát hiện, bên cạnh nàng còn có một nữ ni vóc người cực cao, trên mặt tỏa ra ánh sáng đồng thau mờ nhạt, lộ vẻ thánh khiết mà xa xôi.
Nữ ni này lại đưa tay thi lễ với nàng, sau đó thong dong xoay người, đi theo nữ ni lúc trước.
Diệp Thanh Vũ cúi đầu đáp lễ, lúc ngẩng đầu lên thì ngay cả bóng lưng của các nàng cũng chẳng còn thấy nữa.
"Là hai vị sư thái của Tẩy Nguyệt am, Nguyệt Thiên Nô và Ngọc Chân."
Văn Nhân Trầm quan sát sắc mặt, ân cần hỏi han:
"Thế chất nữ có quen biết không?"
Diệp Thanh Vũ lắc đầu. Không biết vì sao, nàng vốn không bao giờ để tâm tới chuyện gì, nhưng lại không sao gạt bỏ được nỗi tò mò với đôi mắt ấy, không nhịn được hỏi:
"Tẩy Nguyệt am chẳng phải đã có đại thành ở Yêu giới hay sao?"
Văn Nhân Trầm đáp:
"Nơi đây là chiến trường mới mở, Võ An thành là đại thành mới xây. Tóm lại các vị sư thái ấy cũng muốn dốc một phần sức vì Nhân tộc."
Diệp Thanh Vũ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Một tòa đại thành Nhân tộc mới dựng nơi tiền tuyến, giá trị khó lòng ước lượng, ai nấy đều muốn đến xem qua, tìm cơ hội. Phụ thân mang nàng theo cũng là vì lý do này.
"Đi thôi, vào trong rồi hãy nói, đừng ảnh hưởng đến phòng thủ thành trì."
Diệp Lăng Tiêu chủ động bước vào trong, biểu thị quả thật đã chọn đặt chân ở tòa thành này. Hắn nhìn Văn Nhân Trầm:
"Các ngươi điều tra kẻ đứng sau màn, có tiến triển gì chăng? Có cần Lăng Tiêu các phối hợp không? Bên phía Trung Vực e rằng các ngươi bất tiện, nhưng chúng ta cũng có làm ăn đôi chút ở Trung Vực."
Tuy nói hắn nhìn ngang ngó dọc gì cũng thấy ngứa mắt với gã Khương Vọng kia. Nhưng giờ đây xảy ra chuyện, hắn cũng không khỏi thở dài.
Hơn nữa, nữ nhi bảo bối thất hồn lạc phách, làm sao hắn có thể không để tâm? Còn có An An hiện tại vẫn chưa biết gì, có thể dỗ dành một thời gian. Đợi cô bé trưởng thành muốn tìm ca ca, hắn phải trả lời như thế nào?
Ít nhất, thằng nhãi kia gửi quà cũng biết tính cả phần của Diệp Chân Nhân hắn, không phải ngốc thật sự.
Vậy nên Diệp Lăng Tiêu hỗ trợ tìm hung thủ báo thù, cũng coi như là "hào kiệt làm việc, ta tự vì mình".
"Giải trừ giam cầm, thả ta tự do, ta đi Thiên Ngục cứu ngươi!"
“Giúp ngươi liên hệ Ngọc Hành Tinh Quân cũng được mà!"
"Này lão đệ chớ đi! Chốn Thiên Ngục kia, lão ca ca thật sự rất quen thuộc, thời đại viễn cổ đều là người một nhà cả mà! Lão ca ca chỉ cho ngươi một con đường sáng, có nghe hay không?"
"Trước hết hãy cởi trói cho lão ca ca, bị trói thế này thật khó chịu, có mấy việc đã đến trước mặt rồi, nhưng làm sao cũng không nhớ ra được, ngươi nói có lạ không?"
Khương Vọng chui ra khỏi hốc cây ẩn thân, tay phải thu hồi Hồng Trang kính, tiện thể cắt ngang lời lải nhải của lão Long.
Bởi vì có thần thông Xích Tâm thủ hồn, ngược lại thần hồn bị thương tích nhẹ nhất, không có thương tổn đến căn nguyên.
Đầu tiên hắn cũng tìm cách tự cứu mình theo phương hướng này - vẫn là bắt đầu từ thiên ngoại.
Sau khi khổ tâm nghiên cứu, nhưng hắn cũng thật sự nghĩ ra biện pháp.
Trong thế giới thần hồn, dùng thần thông Xích Tâm trấn thủ, lấy Lục Dục Bồ Tát làm thân thể, lấy Triều Thiên Khuyết mở ngược Thiên Môn, xuyên thấu vách ngăn chư giới, truy tìm liên hệ trong cõi u minh cuối cùng truyền đạt ý niệm đến Ngọc Hành tinh lâu.
Từ trước đến nay, liên hệ giữa tu sĩ và Tinh Quang thánh lâu đều là mượn lực lượng hùng hồn của tinh tú, tắm gội ánh sao, mà tuần hoàn vũ trụ. Hành động này của hắn, tựa như là tự mình thắp một ngọn nến không muốn người khác biết, lấy ánh nến soi đến ngôi sao.
Cho dù Tinh Quang thánh lâu của hắn vô cùng ổn định, mục tiêu rõ ràng, tinh lộ sáng tỏ. Dù cho linh thức của hắn cũng thuộc hàng mạnh mẽ trong số tu sĩ Thần Lâm, nhưng cũng phải trải qua ngàn vạn khổ sở.
Công việc rườm rà như thế, tốn công tốn sức như thế, cuối cùng ý niệm truyền đến Ngọc Hành tinh lâu lại vô cùng yếu ớt, căn bản không đủ để thao túng Ngọc Hành tinh lâu làm gì cả.
Nhưng quá trình này có thể lách qua hạn chế của Thiên Ngục thế giới, mà lại không sinh ra động tĩnh gì ở Thiên Ngục thế giới này, như vậy đã có đủ giá trị.
Tất cả những thử nghiệm trong hoàn cảnh khó khăn hiện tại, đều phải đặt yêu cầu an toàn lên hàng đầu. Tuy chỉ có thể cảm ứng yếu ớt được Ngọc Hành tinh lâu của bản thân, nhưng hắn nghĩ tới trong Ngọc Hành tinh lâu còn phong ấn một lão long. Sâm Hải lão long thân là Long tộc, chắc chắn có hiểu biết tương đối về Yêu tộc, có lẽ cũng có thể giúp đỡ tìm ra một chút biện pháp.
Cho nên hắn vẫn cố gắng thúc đẩy bước cuối cùng, thành công truyền ý niệm vào trong tinh lâu.
Nhưng lão già này vừa mở miệng đã nói đến cởi trói, tự do gì đó, không cho một chút tin tức hữu dụng nào, quả thật là sơ tâm không đổi.
Uổng phí rất nhiều công sức, Khương Vọng cũng không có cảm xúc bất mãn gì. Sự đời sao có thể lúc nào cũng như ý?
Một đường con không thông, chẳng qua là đi sang một con đường khác.
Ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, Khương Vọng đạp lá không tiếng động, bắt đầu cuộc hành trình tìm thuốc trong khu rừng già cỗi này. Nếu hoàn toàn dựa vào bản thân tự khôi phục thương thế trên người, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào mới xong. Cho nên mỗi ngày hắn đều dành ra một chút thời gian đi tìm dược liệu, bổ huyết bổ khí gì cũng được, đều có tác dụng cho thân thể hiện giờ của hắn.
Cái đầu trọc lóc thực sự hơi dễ thấy, nên hắn tự tay đan một chiếc nón cỏ đội lên, tuy xấu một chút nhưng ít nhiều cũng có tác dụng ngụy trang.
Mấy ngày nay sống ở Thập Vạn Đại Sơn, hắn đều như vậy - phần lớn thời gian ẩn náu trong Hồng Trang kính điều trị thương thế, cố gắng dựa vào việc tự chữa lành bản thân để trở thành một danh y. Sau đó là mỗi ngày theo giờ bất định ra ngoài đi tìm thuốc, thuận tiện quan sát tình hình xung quanh, bổ sung chi tiết cho tấm bản đồ.
Phạm vi thám hiểm của hắn hiện chỉ giới hạn trong vòng ngàn dặm. Những nơi xa xôi hắn không dám đi, bởi vì hoàn toàn không nắm được tình báo tương ứng, vạn nhất vô tình đến gần chiến trường nào đó, e rằng khóc cũng chẳng tìm được nấm mồ.
Điều khiến hắn lo lắng là hai ngày nay số lượng Yêu tộc vào núi hình như ngày càng nhiều, hôm trước hắn đã chạm trán một đội tiểu yêu, Hôm qua đụng phải ba đội, đều tránh ra xa xa. Hôm nay mới chui ra khỏi hốc cây không bao lâu, đã đi sát qua hai đội tiểu yêu. ..
Sao bảo Thập Vạn Đại Sơn hiếm có dấu vết Yêu tộc? Tuy cần bổ sung tình báo, nhưng hắn cũng giữ kiềm chế, không động thủ với bất kỳ một tiểu yêu nào. Dường như những Yêu tộc này vào núi đều gánh vác nhiệm vụ nào đó, nếu có nhiều kẻ chết không rõ ràng, tất sẽ dẫn tới cường giả điều tra.
Hắn không thể chịu nổi tra xét.
Quỹ tích hoạt động của hắn mấy ngày qua hoàn toàn không cố định, mà nơi trú ngụ lại rất đơn giản. Hoặc là một cái hốc cây, hoặc là một cái hang đất, tóm lại là bất cứ nơi nào có thể bí mật đặt Hồng Trang Kính. Giống như một cô hồn dã quỷ lang thang ở thâm sơn cùng cốc, không để lại bất cứ dấu vết gì liên quan tới mình. Tiểu yêu vào núi càng ngày càng nhiều, chỗ trú chân mỗi ngày của hắn cũng chỉ có thể càng lúc càng xa.
Từ khi có được Hồng Trang Kính, hắn đã biết vật này cũng không kiên cố. Tuy rằng càng hiểu biết sâu sắc về Hồng Trang kính, hắn tin rằng sau khi Hồng Trang kính vỡ nát, chắc chắn vẫn có thể dùng phương thức nào đó tụ hợp lại, nhưng người ẩn náu trong Hồng Trang kính, chưa chắc sẽ theo đó mà phục hồi như cũ.
Để tránh không cho Hồng Trang Kính bị một tên Yêu tộc lỗ mãng nào đó phát hiện, từ đó bức hắn ra đại khai sát giới, để lộ hành tung, hắn chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí lui lại.
Ngược lại cũng ẩn nấp đi theo mấy đội Yêu tộc, muốn thăm dò rõ ràng mục đích của bọn họ. Nhưng hình như mục đích của mỗi đội Yêu tộc đều không giống nhau, có kẻ là vào núi săn thú, thỉnh thoảng kéo một con ác thú đi. Có kẻ giống như đang tìm kiếm gì đó, hận không thể đào đất sâu vài thước.
Khương Vọng lặng lẽ theo dõi, tuyệt đối không quấy rầy hành động của những Yêu tộc này. Hắn chỉ yên lặng dùng Thanh Văn chi thuật ghi nhớ đoạn đối thoại của bọn họ, sau đó dùng Như Mộng Lệnh sao chép lại, giữ trong lòng.
Chờ đến khi tìm được nơi dừng chân, trốn vào trong Hồng Trang kính, vừa vừa điều trị thương thế, vừa phỏng đoán ý tứ biểu đạt của những phát âm kỳ quái này, dùng cách này để học tập yêu ngữ. Không ngờ ở hiện thế lại muốn học tập, vào Yêu giới còn phải học tập. Phong hầu bái tướng phải học tập, chạy trốn đến tận đẩu tận đâu cũng phải học tập.
Tiên hiền Nho gia nói chẳng sai, biển học con mẹ nó vô bờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận