Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2393: Vạn âm chém ngược, thông suốt bát phương

Ngàn quân dễ được, một tướng khó cầu.
So với sáu hải sào của giới vực Đinh Mão, mấy vạn đại quân Hải tộc, Ngao Hoàng Chung mới là mục tiêu có giá trị chiến lược hơn cả.
Nhưng công phá sáu hải sào còn có mạch suy nghĩ, lưu lại Ngao Hoàng Chung tựa như kẻ si nói mộng.
Dưới vây hãm của đại quân, Ngao Hoàng Chung vẫn có thể tự do qua lại các hải sào, tùy thời can thiệp vào chiến sự. Nếu đại quân chuyên tâm nhằm vào hắn, e rằng gặp được hắn một lần cũng khó khăn.
Hàng chục chiến thuyền đã giăng ra, đại quân chia đội bày trận.
Đùng đùng đùng!
Trống trận có thể kích động huyết khí đã vang lên, đại kỳ có năng lực tăng tốc hồi nguyên tung bay trên bầu trời cao.
Binh sát hùng dũng như biển gào thét.
Sáu hải sào sào thành đảo cô độc.
Hai chiếc Cức Chu vốn có của đảo Đinh Mão, cùng hai chiếc Cức Chu đi theo thuyền lầu Phi Vân vây quanh hải sào, phóng những cây thương gai, dùng sắt thép dò đường!
Đối mặt với tình cảnh đại quân đóng chặt cửa, thành trì kiên cố, thực ra không còn cách nào khác, chỉ có thể cứng rắn tấn công.
Cho nên Khương Vọng cũng chẳng bày binh bố trận gì cả, trực tiếp dẫn toàn quân áp sát, tự mình khoác một bộ áo choàng sương trắng, đi đầu làm tiên phong.
Hắn lẳng lặng không nói lời hào hùng, nhưng một kiếm tựa trụ trời đổ nghiêng kia đã là tuyên ngôn hùng tráng nhất của hắn!
Tất cả phòng ngự của Hải tộc, hắn đều thử nghiệm trước tiên. Tất cả công kích của Hải tộc, hắn đều đi đầu gánh chịu.
Sáu tòa hải sào tựa như sáu quả cầu gai kết trên cùng một sợi dây leo, từng cái vươn gai nhọn về các hướng khác nhau, nhưng lại tồn tại những liên kết vô hình mơ hồ.
Loại kết nối này, sau khi Khương Vọng đứng vững ở cảnh giới Thần Lâm loại mạnh, đã hiển hiện rõ ràng đường nét.
So với hải sào khổng lồ làm thành lũy chiến tranh, thân hình Khương Vọng cũng chẳng lớn hơn con kiến bao nhiêu.
Chưa kể sáu hải sào tụ tập, thật như dãy núi trùng trùng!
Khương Vọng tựa như con ve sầu đang dang đôi cánh mỏng manh kia, cảm giác thật mịt mù. Nhưng sau Nhất Kiếm Khuynh Thiên, hắn cũng có thể đứng sừng sững ngang tầm!
Phía cuối kiếm thế chỉ là một điểm đen nhỏ tới không thể nhìn thấy, nhưng từ điểm này, gợn sóng lan tràn khắp sáu tòa hải sào, chấn động tựa như muôn ngàn núi non chao đảo!
Rầm!
Ngàn vạn tiếng động hòa thành một.
Từ sáu trong tòa hải sào, vô số thương mâu đen kịt gần như đồng thời bay ra, che phủ cả bầu trời, tựa hồ một cơn mưa rào ào ạt!
Chúng không hoàn toàn là màu đen, thậm chí hình dạng và kết cấu không giống nhau.
Có đoản thương sắc bén trắng bạc như nanh vuốt dã thú, có độc thương tỏa ánh sáng xanh lục quỷ dị, có ám cốt mũi thương chỉ hiện lên đường nét mờ ảo...
Chỉ vì số lượng quá nhiều lại quá dày đặc mà kết thành một đám mây đen, mơ hồ thành trận!
Còn có binh sát bốc hơi ở trong đó, trận pháp của Hải tộc hiện ra dị tượng quái đản.
Dưới hải sào, ẩn hiện hư ảnh mênh mông của biển cả.
Sáu hải sào này phân bố ở các mỏ quặng khác nhau của giới vực Đinh Mão, vốn hoàn toàn không liên quan, mỗi nơi có thống lĩnh riêng. Nhưng dưới sự điều động của Ngao Hoàng Chung, binh sát giao hòa, đại trận kết nối, mơ hồ kết hợp thành một thể!
Nếu không phải có năng lực đủ khống chế tướng sĩ Hải tộc trong sáu hải sào này, nếu không phải thuộc lòng phòng ngự của sáu hải sào này, nếu không tinh thông đủ loại binh trận, pháp trận phòng ngự, nếu không có tài hoa chỉ huy siêu việt... tuyệt đối không thể làm được đến mức độ này.
Phải biết rằng việc sáu hải sào tụ lại một chỗ cũng chỉ mới xảy ra cách đây mấy canh giờ.
Khương Vọng thu phục lòng quân, mang theo uy thế chém giết Ngư Quảng Uyên, lấy thân phận quốc hầu Đại Tề thống nhất binh lực bốn tòa phù đảo. Còn có hai trăm thân vệ phủ hầu, ba nghìn binh sĩ mặc giáp được huấn luyện và rèn luyện trên Quyết Minh đảo, trở thành khung xương của đại quân, trợ giúp hắn hoàn thành việc khống chế đại quân hơn ba vạn này.
Nhưng cũng vẫn không thể điều động toàn bộ ba vạn đại quân này, để kết thành một quân trận duy nhất.
Để cho tướng lĩnh như Khuông Huệ Bình chia ra dẫn quân thành trận, tất nhiên là thích ứng với tình thế chiến trường trước mắt, cũng là hành động bất đắc dĩ vì tu hành binh đạo chưa đủ.
Còn Ngao Hoàng Chung thì sao?
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ vài canh giờ, hợp nhất sáu tòa quân bảo không thuộc quyền nhau vào một chỗ, hoàn thành bước đầu liên kết về mặt quân sự.
Đại quân hơn năm vạn binh mã phân bố trong sáu tòa hải sào này là cực hạn của thế lực Hải tộc ở Đinh Mão giới vực, nhưng tuyệt đối không phải là cực hạn của Ngao Hoàng Chung!
Nếu Khương Vọng đến muộn hơn một chút, chờ đến khi sáu tòa hải sào hoàn toàn phối hợp công thủ, chỉ e sẽ không còn khả năng công phá. Nếu không có binh lực gấp mười lần cũng không dám vây công.
Thời khắc này, quân bảo Hải tộc phản kích tựa hồ sóng triều cuồng nộ, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng Võ An hầu nước Đại Tề.
Rầm!
Vẫn là ngàn vạn âm thanh hòa quyện vào nhau ấy, dường như nổ lần lại vang lên một lần nữa.
Tiếng ném thương rít gào xuyên phá không gian, tiếng cuồng phong bị xé toạc vang lên sắc bén, cho đến tiếng gầm thét của trận pháp trong quân đội Hải tộc, tiếng hò hét của các chiến sĩ Hải tộc...
Như thương, như đao, như kiếm, như kích.
Thanh văn hiển tích!
Vạn thanh đảo ngược!
Ngay trong khoảnh khắc này, Khương Vọng hoàn toàn thể hiện thành tựu tối cao của bản thân trên đạo về thanh văn.
Nhĩ Tiên Nhân kết Quan Tự Tại Nhĩ, khai mở Thanh Văn Tiên Thái.
Một thân một mình, khống chế toàn bộ âm thanh của chiến trường, lấy đó làm binh khí, phát động khiêu chiến toàn bộ hệ thống phòng ngự của sáu tòa hải sào!
Từ xưa đến nay, cường giả chết dưới tay đại quân, hoặc là bất hạnh bị vây hãm, hoặc là liều chết thủ quan ải.
Mặc kệ ngươi thần thông ngập đời, đạo pháp thông thần, không thể nào dựa vào sức một mình mà giằng co với binh sát đại quân liên miên bất tuyệt. Một khi sức lực không theo không kịp, chỉ trong khoảnh khắc vạn mã đã giày xéo thi thể.
Trên chiến trường kịch liệt này, Khương Vọng lại chọn một mình đối đầu trực diện với quân phòng thủ Hải tộc. Thật quá kiêu ngạo!
Nhưng trong thời khắc này, thực lực kinh khủng mà hắn thể hiện lại khiến Ngao Hoàng Chung kinh hãi thán phục.
Nếu nói hệ thống phòng thủ liên hoàn sáu tòa hải sào nhanh chóng được thành hình, thể hiện ra năng lực khống chế đáng sợ của Ngao Hoàng Chung đối với quân đội.
Vậy thì khả năng khống chế tinh tế của Khương Vọng đối với lực lượng, đều thể hiện trọn vẹn trong cảnh tượng vạn âm thét gào này.
Âm vang đều lưu dấu, âm đao chém tan vạn quân.
Hắn kết hợp sáu hải sào, dùng trận pháp khác nhau, chiến sĩ khác nhau, lại ném thương làm trận. Cơn cuồng triều âm vang do một mình Khương Vọng dấy lên, tất cả đều ở những tiếp điểm then chốt của đại trận ném thương này.
Thương ném như mưa, binh sát kết lưới, pháp thuật móc nối... có tới ba ngàn ba trăm tiếp điểm then chốt, chỉ trong nháy mắt Khương Vọng đã phá hủy hơn hai ngàn bảy trăm cái!
Biểu hiện ra ngoài, chính là sóng triều phản kích của sáu hải sào, ngừng lại suốt ba nhịp thở!
Bởi vì âm thanh nơi đây thuộc về vị quốc hầu tuổi trẻ Đại Tề này.
Cho nên trận giao phong này lặng thinh không một âm thanh.
Không gian tĩnh lặng ấy khiến tâm can chấn động đến hoang mang.
Trên toàn bộ chiến trường, người thật sự có thể nhìn thấu cảnh tượng này không nhiều, kẻ nhìn thấu đều không khỏi chấn động.
Xem không hiểu cũng không khỏi mất tiếng.
Mặc dù không thể nhìn thấu được loại năng lực khống chế lực lượng cực hạn này, nhưng có thể thấy rõ ràng vạn quân bị một người ngăn cản.
Tài nghệ chiến đấu như vậy gần như là thần thoại, Ngao Hoàng Chung chỉ từng nhìn thấy biểu hiện tương tự trên người Kiêu Mệnh.
Chẳng trách Ngư Quảng Uyên khó đối phó đến vậy, cũng phải chết oan chết uổng.
Có điều... dẫu là chân thân của Kiêu Mệnh ở đây cũng không thể nào ngăn cản nổi Ngao Hoàng Chung đang cầm trong tay sáu vạn đại quân.
Khương Vọng này quá mức tin tưởng vào thực lực của bản thân, hay là quá tin rằng ba vạn đại quân của hắn có thể đón hắn trở về?
Tuy Ngao Hoàng Chung không biết đáp án, nhưng lại rất tinh thông việc đặt câu hỏi.
Ngay khi vạn âm phản ngược vang lên, hắn đã dùng binh sát của mình thông suốt sáu tòa hải sào, kết nối binh sát của sáu đạo quân lại với nhau, hình thành một đại quân trận thống nhất.
Nói một cách nghiêm chỉnh thì binh lính chưa qua huấn luyện thống nhất, rất khó để hình thành quân trận quy mô lớn.
Hắn chỉ chia ra điều động quân đội của sáu tòa hải sào, kết thành trận thế có thể bổ trợ lẫn nhau, rồi do bản thân hoàn thành việc hội tụ cuối cùng. Hoàn toàn là nhờ vào năng lực thống soái cao siêu, mới có thể hoàn thành mức độ thống nhất như vậy.
Thông qua liên kết của trận thế, các chiến sĩ Hải tộc đồng tâm hiệp lực, đại trận bảo vệ sáu tòa hải sào cũng cảm ứng với nhau, tiến gần, giao hòa.
Làn sóng phản kích đã tạm dừng ba nhịp thở kia, lại cuộn trào trở lại với tư thế càng thêm cuồng bạo.
Phi thạch vụt qua không trung, quấn quanh ánh lửa rực rỡ, tựa như cơn mưa sao băng!
Binh sát cuồn cuộn như dòng sông dài, điên cuồng chém giết về phía Khương Vọng, tựa như mãng xà quấn thân! Dưới khống chế của Ngao Hoàng Chung, những binh sát kia đều như mang theo lưỡi câu, từng tia từng sợi đều nhắm vào tinh khí thần của Khương Vọng, dường như muốn móc hắn vào trong hải sào!
Quân trận sát thuật, Cửu U Câu Hồn!
Nó là vô số sợi tơ li ti quấn chặt lấy nhau, vừa tiếp xúc với mục tiêu là đã hoàn toàn bám dính. Chỗ khủng khiếp của quân trận chính là ở điểm này, nếu thật sự bị móc trúng, tiếp theo sẽ là một quá trình giết chóc lâu dài.
Dẫu cho Khương Vọng có mạnh hơn vài phần cũng khó tránh khỏi vong mạng trong cối xay binh sát này, hi vọng thoát thân là điều xa vời.
Ba vạn đại quân dưới trướng hắn, do Khuông Huệ Bình, Đồ Lương Tài, Du Ngọc Tân đứng đầu thống lĩnh, kết thành trận thế, lại chẳng đến tiếp ứng Khương Vọng như Ngao Hoàng Chung dự liệu, ngược lại chỉ chuyên tâm công phá hải sào.
Kể cả chiếc Phi Vân thuyền lầu kia, cùng với đám thân tín trung thành nhất của Võ An hầu nước Đại Tề trên thuyền, đều tập trung toàn lực đánh vào đại trận hộ sào.
Điều này khiến cho hậu chiêu mà Ngao Hoàng Chung khổ tâm chuẩn bị đều trở thành công cốc.
Hắn lập tức ý thức có điều gì đó bất ổn - Chính trong khoảng thời gian hắn thống nhất sáu tòa hải sào tiến hành phối hợp công thủ này, chắc chắn Khương Vọng đã nhận được trợ giúp đắc lực!
Ác quả của việc đánh mất quyền thông tin đã thể hiện ra vào lúc này, chẳng qua hắn vốn tưởng rằng, với tình thế của giới vực Đinh Mão, trong thời gian ngắn Khương Vọng không thể nào mời được đầy đủ viện binh.
Về phần cơ duyên trùng hợp vừa vặn có cường giả Nhân tộc đi ngang qua gần đó... Hắn không tin vận may của mình ác liệt như vậy!
Mà chỉ cần cho hắn đủ thời gian hoàn thành phòng ngự vững chắc của sáu tòa hải sào, Khương Vọng có cường viện đến đi nữa, cũng làm gì được hắn?
Vạn vạn không ngờ đến, biến cố lại phát sinh trong thời khắc mấu chốt như vậy.
Ngao Hoàng Chung điều động quân trận, khiến binh sát lập tức phân luồng, tuôn chảy tới các vị trí yếu hại.
Hành vi này không khác gì tên đã rời cung vẫn quay đầu, thật sự là năng lực chỉ huy quân trận khiến người ta kinh ngạc thán phục.
Nhưng ngay lúc này, có một bộ trường sam vượt qua chiến trường, lướt sát qua bên binh sát đang quấn lấy Khương Vọng, trực tiếp nghênh đón với tên bay đầy trời!
Bộ trường sam này bình thường đến thế, nữ tử mặc trường sam vốn cũng ẩn mình trong chiến hỏa, mà giờ phút này lại chỉ thẳng về phía trước.
Một tờ giấy mỏng tựa cánh ve. Vài điểm mực chẳng đáng nhắc đến. Nhưng nếu viết thành điều khoản, đóng ấn pháp lệnh lên trên, thì có thể truất quan tước chức, chém đầu cắt cổ, không gì không truyền đạt, không nơi nào không tới.
Gậy gỗ vốn tầm thường, nhưng vì gánh thêm sức nặng của luật pháp, từ đó hóa thành hình trượng, thậm chí có thể trách cứ quốc hầu!
Trong giây phút này, uy nghiêm của "pháp" đã thể hiện trên ngón tay ra lệnh của nữ tử kia.
Ngón tay viết rằng, bát phương thông hành!
Tên bay đầy trời, mở ra vì nàng ra.
Dòng lũ pháp thuật, tránh đường cho nàng.
Giờ khắc này hào quang của nàng không thể nhìn thẳng!
Nàng hạ xuống trên màn sáng của đại trận hộ sào, nhẹ nhàng tựa như một chiếc lá bồng bềnh.
Nhưng màn sáng có thể chống lại vạn quân trùng kích, thần lực cường công kia, vậy mà lại tỏa gợn sóng như nước, nhường ra một cánh cửa cho nàng.
Trong lúc Ngao Hoàng Chung dốc toàn lực ứng phó với Khương Vọng, bản thân đại trận hộ sào vẫn đang chịu oanh kích kịch liệt của đại quân Nhân tộc, hoàn toàn không thể ngăn cản Trác Thanh Như!
Nàng xông vào hải sào thứ năm này, tựa như hổ vào bầy dê, nhưng lười phá hoại, bay đến đâu, nơi đó liền tự động nhường đường, cứ như vậy trực tiếp giết về phía phía Ngao Hoàng Chung.
Cánh cửa trên lồng ánh sáng hộ sào này vừa mở là đóng, tồn tại cực kỳ ngắn ngủi.
Nhưng ngay trước khi khép lại, đã có một thân hình mảnh mai bước vào trong đó.
Đạo bào màu lam như sóng cuộn, bàn tay ngọc nhỏ nhắn ấn xuống một chưởng. Một giọt nước trong veo nơi lòng bàn tay, chỉ trong khoảnh khắc hóa thành sông lớn, chảy ngược cả tòa hải sào!
Thiên Nhất Chân Thủy mà Khương Vọng từng được tận mắt chứng kiến!
Lúc này đại quân binh sát do Ngao Hoàng Chung điều khiển đang rút lui, Khương Vọng đang tiến lên, lại tiến nhanh, giết gấp, dường như muốn xông thẳng vào giữa đại quân, cam lòng bị vạn quân bao vây.
Hắn là chủ soái tam quân, đương nhiên phải nắm chắc toàn cục, đồng thời lúc liều mạng chém giết vẫn phải tai nghe sáu nẻo mắt nhìn tám phương, tất nhiên cũng chú ý tới Trúc Bích Quỳnh như vậy.
Hắn không hề kinh ngạc trước Thiên Nhất Chân Thủy, cũng không mấy ngạc nhiên về sự trưởng thành của Trúc Bích Quỳnh.
Dù sao hắn cũng cố tình dò hỏi những chuyện về cô nương này sau khi trở lại Điếu Hải lâu, trong lòng sớm có dự liệu.
Chỉ có điều giờ khắc này hắn chợt nghĩ đến... trước kia Trúc Bích Quỳnh không mấy khi mặc đạo phục theo kiểu Điếu Hải lâu.
Nàng cũng tất cả nữ tử thích chưng diện khác, thích mặc đủ loại xiêm y xinh xắn. Ngay cả trong khoảng thời gian làm công trả nợ ở trấn Thanh Dương, cũng không quên đi dạo các tiệm may, dùng chút bổng lộc ít ỏi ấy đi tìm thợ may tài giỏi. Nhưng từ khi nào mà bất luận trong tình huống gì đi nữa, dường như nàng chỉ khoác trên mình một bộ đạo phục, không bao giờ thay đổi?
Cảnh tượng ngắm nhìn Trúc Bích Quỳnh quấn áo bào xanh, đứng bên Mãn Nguyệt đàm ngoài Thiên Phủ bí cảnh, hình như đã trở nên rất xa xôi.
"Ngao Hoàng Chung, chớ vội đi!"
Tiếng quát giận dữ vang lên như sấm sét, chấn động đến mức các chiến sĩ Hải tộc ở sáu tòa hải sào đều lặng thinh. Đại Tề Võ An hầu đứng giữa binh sát của đại quân Hải tộc tỏa sáng ngũ phủ, thần thông cùng hiện, Trường Tương Tư cắt đứt hai thế giới.
Kiếm khí cuồn cuộn, tựa sóng đuổi theo.
Quét ngang kiếm thành Nhất Tuyến Thiên!
Chỉ trong chớp mắt đã đánh trúng màn sáng đại trận vốn đang lung lay sắp đổ, chém cho đại trận vốn thủng trăm ngàn lỗ hổng giờ tan vỡ không còn!
Sáu tòa hải sào tụ hội, đương nhiên trong đó không thiếu những Hải tộc cấp thống soái, không thiếu các cường giả.
Nhưng Trúc Bích Quỳnh lại hoành hành trong đó, liên tục phá hoại phòng ngự của quân đội hải sào, vạn loại đạo pháp nhưng rốt cuộc không thể ngăn cản nổi.
Nơi hải sào mênh mông ấy, tất cả đều bị Thiên Nhất Chân Thủy lấp đầy. Vô số chiến sĩ Hải tộc, dù chạy trốn về phương nào cũng không cách chi thoát khỏi những đợt sóng biển tử thần. Đại quân đã kết thành trận thế cũng bất lực trước đợt tấn công của Thiên Nhất Chân Thủy, nhất thời xôn xao rối loạn!
Trác Thanh Như lại càng đi thẳng theo đại đạo, pháp thuật không hề thiên lệch, trực tiếp giết tới trước trận địa của Ngao Hoàng Chung.
Ngón tay chỉ vào không trung, sắc lệnh rằng:
"Đáng tội chết!"
Toàn bộ hải sào bùng nổ nguyên khí hỗn loạn, một nhát pháp đao đã vắt ngang cổ Ngao Hoàng Chung, chỉ trong nháy mắt đã chém đứt binh sát cuồn cuộn, huyết khí sôi trào, cắt sâu vào da thịt.
Một pháp lệnh thông suốt tám phương, một pháp lệnh hành hình chủ soái!
Ngao Hoàng Chung không nói một lời, trên người đột nhiên hiện ra vệt sáng ảo ảnh, thân hình cũng lập tức biến mất, xuất hiện tại hải sào thứ nhất, chuyển sang lấy đại quân hải sào này làm trung quân.
Hắn còn thử điều khiển quân đội của hải sào thứ năm.
Nhưng chủ soái hoảng loạn dời vị trí, Trúc Bích Quỳnh phá hủy hết các tiếp điểm then chốt, đại quân Nhân tộc lại thế như núi lở, quân đội trong hải sào thứ năm này chỉ trong nháy mắt đã tan rã!
Khương Vọng thân như chim ưng bay lượn, chưa kịp xông vào hải sào thứ năm đã giết tới hải sào thứ nhất. Chưởng lật hóa Diễm Thành, kiếm rơi nghiêng trời, vẫn là một phen cường công trực diện không chút hoa mỹ!
Một mình một kiếm, đơn độc công phá đại thành!
Thể phách của hắn dường như bất hoại, đạo nguyên gần như vô tận!
Tựa hồ không biết đến cái chết, cũng chẳng hay mệt mỏi.
Rầm rầm rầm!
Ngao Hoàng Chung nhanh chóng ứng đối, trừ hải sào thứ năm đã bị công phá, và hải sào thứ nhất đang bị Khương Vọng công kích, bốn hải sào còn lại đột nhiên tách ra, chạy trốn về bốn phương hướng khác nhau.
Đại thế đã mất, tổ bị lật khó lòng vãn hồi, hắn vẫn phải tận lực bảo tồn sinh lực.
Đương nhiên, theo quặng mỏ Mê tinh cuối cùng mất đi, thế lực Hải tộc đã không còn chỗ đứng ở giới vực Đinh Mão. Nhân tộc cũng chẳng cần công kích quá nhiều, chỉ việc bao vây, cắt đứt "con đường lương thảo", chỉ dựa vào hóa mê Hoặc thế cũng đủ để hủy diệt đại quân.
Nói cách khác, từ giây phút này, việc dọn trống giới vực Đinh Mão là kết cục đã định.
Đại quân Võ An đã có thể tuyên bố của doanh trại Nhân tộc mới ra đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận