Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2999: Tự thân dạy dỗ, ngày nào mộng thật (1)

Bài học đầu tiên của Cách Phỉ trên Ẩn Tướng Phong là về "ngạo mạn" và "khẩn trương".
Cao Chính cho rằng đây là hai vấn đề đầu tiên mà quái vật Sơn Hải cần phải giải quyết khi đến hiện thế.
Nhưng nhiều năm sau nhìn lại, Cách Phỉ cho rằng nội dung quan trọng nhất mà gã học được trong bài học đó là "nhẫn".
"Buông xuống ngạo mạn" và "duy trì thong dong" là lời dạy, chữ "nhẫn" là giáo dục con người bằng hành động gương mẫu.
Đích tử chân chính của Cách thị, năm tuổi đã bái Cao Chính làm thầy, theo lão học tập mười bảy năm. Từ một đứa trẻ còn chưa cao bằng cây chổi, trưởng thành đến thiên kiêu của Việt quốc.
Sau đó thân xác bị quái vật Sơn Hải chiếm đoạt, không những thế còn đến Ẩn Tướng Phong, muốn khống chế Cao Chính.
Cao Chính lại lựa chọn thu nhận tên đồ đệ này, chấp nhận tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Lúc ấy Cách Phỉ còn chưa hiểu rõ "sư đồ" có ý vị như thế nào. Cho đến khi thân phận đích truyền của Ẩn Tướng mở ra cho gã tất cả cánh cửa hữu hình vô hình; cho đến khi tất cả những người gã tiếp xúc không ngừng nhắc nhở gã, gã đã nhận được di sản chính trị phong phú như thế nào. Gã lúc này mới hiểu được, cái gọi là "y bát", "bát" là bản lĩnh kiếm cơm, "y" là tôn nghiêm của con người.
Từ thầy truyền cho trò, Cao Chính cho đi là cả đời tích lũy.
Cách Phỉ từ đó càng hiểu rõ chữ "nhẫn" này.
Nhẫn nhịn bởi vì lợi ích của quốc gia dân tộc.
Lúc Cao Chính còn sống, Khương Vọng từng đến Ẩn Tướng Phong, lúc ấy gã tức giận đến mức muốn xé nát túi da, cho đối phương một bài học nhớ đời. Dưới sự trấn áp của Cao Chính, gã mới lựa chọn nhẫn nhịn lại.
Sau đó Cao Chính chết, Khương Vọng lại đến Ẩn Tướng Phong, gã cho dù là lúc giả ngu hay là lúc không cần giả ngu, đều lựa chọn nhẫn nhịn.
Văn Cảnh Dụ khen gã đã trưởng thành.
Nhưng gã lại đột nhiên ý thức được, bản thân đã nảy sinh một loại ỷ vào Cao Chính. Một loại ỷ lại của con cái đối với cha mẹ.
Tuy rằng gã đản sinh ở Sơn Hải Cảnh do Hoàng Duy Chân sáng tạo ra, nhưng chưa bao giờ thật sự tiếp xúc với Hoàng Duy Chân, gã cũng giống như rất nhiều người trên đời này, chỉ từng nghe qua truyền thuyết về vị tồn tại kia. Gã chính là dị thú cô độc trong Sơn Hải Cảnh, từng bước đi lên đỉnh cao Sơn Hải trong cạnh tranh vô cùng tàn khốc, chưa từng có ai thật sự dạy gã bất cứ điều gì.
Phẫn nộ gào thét gần như mất khống chế trước mặt Cao Chính, ầm ĩ muốn đại khai sát giới, kỳ thật chỉ là muốn trút giận một cách tuỳ hứng khi gia trưởng vẫn trông coi. Khi lão sư chết rồi, gia trưởng không còn, gã cần phải một mình đối mặt với mưa gió, mới nhặt lại những thứ đã học được.
Bên trên bờ sông Tiền Đường Cao Chính trầm mặc lúc thủy triều dâng lên là bài học cuối cùng mà gã nghe được.
Tuy rằng gã là quái vật Sơn Hải đi đến hiện thực, nhưng không phải là tồn tại không có trí tuệ, ở Sơn Hải Cảnh, gã áp đảo dị thú các phương, đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, thậm chí cuối cùng còn muốn đoạt mạng Hoàng Duy Chân... Không phải là chuyện có thể làm được nếu không có đầu óc.
Chỉ là sau khi bước ra khỏi Sơn Hải Cảnh, trải qua rất nhiều mông muội, khó có thể khống chế thú tính, gã mới không thể nào kiềm chế được bản năng tàn bạo, thỉnh thoảng mất đi khống chế.
Gã vừa mới bắt đầu học làm người, nhưng thế giới con người còn quỷ quyệt hơn xa so với Sơn Hải Cảnh.
Ví dụ như, ngay từ đầu gã thế nào cũng không hiểu nổi, mục đích của Văn Cảnh Dụ là muốn quốc gia cường thịnh, nhưng thủ đoạn lại là tự mình suy yếu, còn chưa đợi Sở quốc ra tay đã tự mình giết sạch quý tộc, công thần trong nước.
Sau đó gã mới dần dần hiểu được, đây có lẽ là quá trình cắt bỏ khối u, loại bỏ ung nhọt, hiện tại đổ máu là vì muốn sống sót sau này.
Chỉ có những người sáng suốt, biết tiến biết lui, hiểu được nên lấy hay bỏ, giao ra quyền hành trước, gỡ đi mạng lưới lợi ích đã dệt nên nhiều năm thì mới có thể may mắn thoát nạn. Đây có thể coi là quá trình tự chữa lành của ung nhọt, đã chữa khỏi thì đương nhiên không cần phải cắt bỏ nữa.
Ví dụ như Trịnh thị cũng ở Yểm thành, đời đời nắm giữ chức thành chủ Yểm thành, con cháu Trịnh thị lấp đầy phủ thành chủ, không cho ngoại tộc chút cơ hội thở dốc nào. Ngay cả con chó cưng trong lòng Trịnh lão thái cũng là chó săn trừ gian diệt bạo trên danh nghĩa được ghi danh trong quan sách, hưởng thụ quốc gia phụng dưỡng. Ở Yểm thành có câu "mười quan bảy họ Trịnh", câu chuyện này còn mạnh mẽ hơn Lý thị đi theo con đường quân đội nhiều.
Nhưng gió mưa vừa ập đến, gia chủ Trịnh thị trực tiếp từ chức thành chủ, hơn nữa trước khi từ chức còn cách chức tất cả con cháu Trịnh thị đang làm quan hưởng lộc. Căn bản không làm chuyện loại bỏ kẻ xấu giữ lại người tài, cũng không tranh luận với triều đình ai là người đủ tư cách, thậm chí là ưu tú, trực tiếp dọn sạch tất cả, mặc kệ bị chém giết, làm lại từ đầu.
Trịnh thị gần như không có người nào chết.
Vài người chết đều là do gia chủ Trịnh thị tự mình ra tay, tuyên đọc tội danh, xử tử công khai, khiến cho lòng người hả dạ. "Mười quan bảy họ Trịnh" nhiều năm như vậy, bách tính Yểm thành còn phải nhớ đến ơn huệ của Trịnh thị.
Đối thủ của gia tộc này thì ngược lại, Lý thị căn bản không nhìn rõ tình hình. Cho rằng Trịnh thị đã thất thế, liền quyết đoán duỗi xúc tu của mình ra, còn muốn nắm giữ cả quân chính... Kết quả cuối cùng chính là một người dòng chính cũng không còn.
Hiện tại ở bên trong Hội Kê thành, không ai dám tự xưng là quý tộc. Trước đây, động một cái là nói "huyết thống", nói chuyện nhất định phải nhắc đến "lịch sử", giờ đây ai nấy đều muốn phủi sạch quan hệ, nói rằng ba đời nhà ta đều là người bình thường.
Niềm vui nỗi buồn của mỗi người đều khác nhau.
Thế lực cựu quý tộc của Việt quốc bị càn quét trong một đêm bằng thủ đoạn cực đoan, từ đó tạo ra khoảng trống quyền lực to lớn, đây cũng là cơ hội ngàn năm khó gặp.
Các quận huyện, thành trì của Việt quốc triển khai khoa cử toàn diện, tất cả giám khảo đều là quan lại xuất thân bình dân - vì ngày hôm nay, hoàng đế đã sớm chuẩn bị rất nhiều nhân tài.
Ngày xưa quý tộc nắm giữ triều chính, người bình thường khó khăn lắm mới có thể thăng tiến, Thiên tử ái tài, chuyên môn xây dựng một Hàn Lâm Viện, nuôi dưỡng những người tử đệ nhà nghèo mà y coi trọng nhưng không tiện cất nhắc.
Công việc hàng ngày của những người này chính là viết văn, đọc sách, sửa sử, biện luận. Chỉ có hư danh mà không có thực quyền. Cựu quý tộc vui vẻ giữ lại một cái danh tiếng tốt đẹp yêu mến hiền tài.
Hiện tại những người này đều được phái đi, bổ sung cho triều chính, nắm giữ những vị trí quan trọng bị bỏ trống, toàn diện phối hợp với chính sách mới mà triều đình Việt quốc đang thúc đẩy - bọn họ vừa quan trọng lại vừa thanh liêm, cho nên thiên hạ gọi là "Thanh Hàn Lâm".
Con đường thăng tiến một khi được mở ra, lập tức sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, nước đọng biến thành dòng chảy.
Con cháu nhà nghèo báo tin cho nhau, trong lòng tràn đầy hoài bão.
Trong thời khắc mưa gió bão bùng này, cũng có sự khôi phục từ đống đổ nát, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Người đương thời có câu: Giẫm lên xương cốt của công khanh, leo lên nấc thang mây xanh!
Cải cách chính trị đương nhiên không phải là chuyện đơn giản như vậy, không phải hoàng đế bệ hạ đột nhiên nảy ra ý tưởng, tâm niệm vừa động, vỗ đùi một cái là có thể lập tức thay trời đổi đất.
Cách Phỉ nhìn thấy chính sách mới của Việt quốc hôm nay như thác nước đổ xuống từ vách núi cao, thế không thể cản, là kết quả mà Cao Chính đã bắt đầu bố trí từ nhiều năm trước. Gieo trồng vào mùa xuân nhiều năm, giờ đây đã đến mùa thu thu hoạch.
Năm đó Cao Chính mang theo uy thế thúc đẩy minh ước Vẫn Tiên, toàn diện triển khai cải cách lại trị ở Việt quốc, yêu cầu "tuyển chọn quan lại công bằng, quý tộc và bình dân có quyền lực ngang nhau", trong triều không ai dám công khai phản đối, nhưng cuối cùng khi thực hiện lại không thuận lợi, bị cản trở bởi các thành trì lớn dưới triều đình Việt quốc. Với thủ đoạn của Cao Chính, cũng không khó để phá vỡ từ trên xuống dưới - nhưng đúng lúc này, lão bị buộc phải rời khỏi triều đình. Cải cách lại trị đương nhiên bị bãi bỏ, chính sách bị đình chỉ, tu vi quan đạo bị tiêu tán. Từ đó quay về ẩn cư, không hỏi đến chuyện triều chính.
Rất nhiều năm trôi qua, bao gồm cả cải cách lại trị, rất nhiều chủ trương chính trị của Cao Chính không còn được nhắc đến nữa. Cả triều đình đều kính trọng lão, quý tộc đều thần phục người này, nhưng trước lợi ích thực tế to lớn, rất nhiều người vẫn hi vọng lão ta mãi mãi là "Ẩn Tướng", tốt nhất là "chỉ ẩn cư, không làm tướng".
Cách Phỉ cũng rất nhiều lần nghe Cao Chính nói về quá khứ, nhưng vị lão sư này dường như chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối, chỉ bình tĩnh tổng kết những chuyện mà mình đã làm năm đó, chuyện nào làm thành công, chuyện nào làm không thành công. Không có cảm xúc, chỉ có trật tự, như thể đang kể chuyện của người khác vậy.
Trong khoảng thời gian sau khi Cao Chính chết đi, sống một mình trong núi sâu, đối chiếu với tình hình Việt quốc hiện nay, Cách Phỉ mới dần dần hiểu được những chuyện cũ, lý giải mạch lạc trong đó, từng chuyện từng chuyện như hiện ra trước mắt.
Khi Ẩn Tướng Phong cũng ẩn vào mùa thu mát mẻ, gã như thể đã đọc xong cả cuộc đời của Cao Chính vậy.
Gã quyết định xuống núi.
Ngày xuân gieo hạt, mùa thu thu hoạch, hè sinh trưởng, đông cất giữ. Lúc này xuống núi đúng là thời điểm thích hợp.
Triều đình Việt quốc cho đến nay vẫn chưa công khai thuyết minh điều gì về sự tồn tại của Cách Phỉ, điều này cũng khiến cho gã trở thành tồn tại mơ hồ trong cục diện Việt quốc.
Gã là Cách Phỉ, gã đã xuống núi, đương nhiên cũng phải về nhà trước.
Cách thị là gia tộc lâu đời nhất Việt địa, còn lâu đời hơn cả lịch sử Việt quốc. Năm đó, trước khi phát động chính biến, việc đầu tiên mà Việt Thái tổ làm chính là tìm kiếm sự ủng hộ của Cách thị.
Gia tộc như vậy đời đời hưng thịnh, thật sự xứng đáng được gọi là danh môn, nội tình thâm sâu khó lường - đương nhiên đây cũng chỉ là chuyện của quá khứ. Hiện tại ngay cả đáy quần cũng bị người ta nhìn thấy rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận