Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1603: Ta xem anh hùng thiên hạ (2)

"Đương nhiên là không! Nam nhi Tả thị ta ra chiến trường, đã sớm có giác ngộ về sinh tử. Hạng Long Tương dùng lính của ông ta, điểm tướng của ông ta, dù ai chết rồi, đều không cần chịu trách nhiệm với người nào.
Hiện tại Hạng gia chỉ gánh chịu trách nhiệm thua trận của Hạng Long Tương ông ta mà thôi. Gia gia của ta đã sớm bày tỏ thái độ rồi, huynh trưởng ta chết trận, không oán bất cứ ai. Chiến trường chính là như thế, mỗi một vị tướng sĩ đều có cha mẹ, người nhà, không có ai không thể chết, cũng không có ai không đáng chết."
Tả Quang Thù nói đến đây, dừng một chút:
"Tổ phụ không chèn ép Hạng gia, nhưng cũng không giúp Hạng gia nói chuyện. Dù Hoài quốc công có hiểu sự tàn khốc của chiến tranh ra sao, cũng không có khả năng hoàn toàn không oán hận chuyện trưởng tôn của mình chết trận. Đặc biệt là với trình độ tinh nhuệ của Hồng Anh, với phong thái tuyệt thế của Tả Quang Liệt, cho dù dưới thế cục thảm bại của Hà Cốc, cũng nên đủ khả năng giữ được tính mạng mới phải... Nhưng Hạng Long Tương lại đưa hắn vào chỗ chết. Dưới loại tình huống này, còn muốn Tả gia giúp Hạng gia thực sự là khó có khả năng."
Khương Vọng nói tràn đầy cảm xúc:
"Nếu người khác cảm thấy đệ làm, đệ giải thích thế nào cũng vô dụng. Một người, chỉ cần có định kiến, bất cứ ai cũng không thể thuyết phục hắn. Bất cứ một người nào đã từng bị oan uổng, đều nên biết loại cảm giác có khổ mà khó nói ra. Rõ ràng ngươi không làm gì, nhưng người bên ngoài nói chắc như đinh đóng cột. Lặp lại lời bịa đặt mấy lần, người qua đường nghe một lỗ tai bên này, nghe một lỗ tai bên kia, đã tôn sùng làm chân lý. Cái gọi là tích hủy tiêu cốt, miệng nhiều người xói chảy vàng, chính là như thế.”
- Giải thích, Tích hủy tiêu cốt là thành ngữ, có nghĩa là: lời vu khống liên tục có thể hủy hoại con người. Hết giải thích.
Nếu không phải Khương Vọng tin tưởng Tả Quang Thù, lại từng đích thân tiếp xúc Hoài quốc công, chỉ e hắn cũng cảm thấy, Tả thị thật sự đang chèn ép Hạng gia bởi cái chết của Tả Quang Liệt. Bởi vì việc này quá "hợp tình hợp lý". Dụng binh hiểm độc, khiến tuyệt thế thiên kiêu như Tả Quang Liệt chết trận, sao Tả thị có thể không hận Hạng gia tận xương? Hoài quốc công có quyền thế ngập trời, còn có lực lượng "báo thù", sao có thể không thừa cơ động tay động chân được?
Mọi người có thể nghĩ là đương nhiên, phân tích hết thảy, đạt được cái gọi là kết luận "hợp tình hợp lý", duy chỉ không cân nhắc đến sự độ lượng của bản thân Hoài quốc công. Bởi vì phần lớn mọi người sẽ không có được độ lượng như thế. Mọi người sẽ không tin tưởng việc mình không làm được, sẽ không tin tưởng thứ mình chưa từng có.
Dần dà, ngay cả chính người nhà họ Hạng cũng tin. Nếu không, Chân Quân của bọn họ chết trận sa trường, tận trung vì nước. Cho dù có tội, cũng đã chuộc hết. Sao trên dưới triều chính còn có nhiều cánh tay, muốn kéo bọn họ vào vũng bùn như vậy? Chẳng lẽ không phải có người thao túng tất cả ở sau lưng sao?
Đương nhiên, đối với những âm thanh này, có lẽ bản thân Hoài quốc công cũng không thèm để ý. Nhưng người nhà họ Hạng không có khả năng không thèm để ý, Hạng Bắc không có khả năng không thèm để ý.
Đây chính là chỗ mâu thuẫn của hắn ta với Tả Quang Thù.
Tả Quang Thù nói: "Thật ra mặc dù Hạng Bắc cuồng ngạo, nhưng trước kia lại không kiêu ngạo, ngang ngược như thế. Hắn chỉ dùng dáng vẻ hiện tại này, để duy trì biểu hiện giả dối Hạng gia vẫn còn mạnh.
Dù sao khi Hạng Long Tương chết trận, cố ý để lại thanh Cái Thế Kích cho hắn, để hắn làm người thừa kế Hạng gia. Nếu hắn không thể biểu hiện ra tư thái ép ngang người cùng thế hệ, thì không đủ để khiến người ta kiêng kị tương lai của Hạng gia vào lúc Chân Quân của gia tộc ngã xuống.
Ta nghĩ hắn chưa hẳn thật sự cho rằng gia gia của ta chèn ép Hạng gia bọn họ. Chẳng qua hắn không xuất thân từ đích mạch, nương theo uy thế còn lại của Hạng Long Tương, mới trở thành người thừa kế gia tộc. Hắn nhất định phải cân nhắc ý chí của tộc nhân Hạng thị.”
Trong mắt Khương Vọng có kinh ngạc. Tả Quang Thù ngượng ngùng. Ngại ngùng, non nớt, thường thường sẽ khiến hắn không tự chủ coi Tả Quang Thù trẻ con. Nhưng thật ra thiếu niên này cũng đã mười sáu tuổi. Là thiếu niên trưởng thành trong gia tộc quyền quý cao cấp nhất Sở quốc, từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục cao cấp nhất. Sau khi Tả Quang Liệt chết trận, y được bồi dưỡng thành người thừa kế của gia tộc. Thật ra y có thể nhìn vấn đề rất thấu đáo.
Khương Vọng nhìn y, chờ mong tiểu đệ này còn có thể nói gì.
Tả Quang Thù nói với giọng điệu bình thản:
"Ta không hận hắn. Nhưng cũng sẽ không khoan dung hắn. Hiện tại, tài nghệ của ta không bằng người, nên chịu nhục. Chờ đến khi ta vượt qua hắn, ta cũng sẽ giẫm hắn một lần khi đi ngang qua hắn, dựa vào lực lượng của chính ta. Nhưng, ta quả thật không có ý nghĩ giết chết hắn. Sống chết của hắn không liên quan gì đến ta, tương lai của hắn, xem tạo hóa của chính hắn. Tình cảm của Tả gia và Hạng gia đã cắt đứt tại Hà Cốc rồi. Ta và Hạng Bắc hắn càng không có tình cảm gì để nói."
"Lẽ ra nên như vậy!" Khương Vọng gật đầu, bày tỏ sự hài lòng, lại nói: "Nói về những người khác một chút đi, chuyến đi Sơn Hải Cảnh lần này, Thái Dần, Hạng Bắc đều không có gì đáng lo?"
Tả Quang Thù cũng nói tiếp:
"Thiên kiêu Sở Dục Chi mời đến trợ quyền, là Tiêu Thứ của Đan quốc."
Khương Vọng có ấn tượng với Tiêu Thứ, biểu hiện của người này cũng coi như chói sáng, dù sao đã đánh bại Xúc Mẫn, nhưng trận chiến kia, là trận Xúc Mẫn từ bỏ theo chiến lược, cho nên cũng không nhìn ra quá nhiều. Sau này trong trận đấu Nội Phủ mười sáu vào tám, y thảm bại dưới tay Tần Chí Trăn. Một người trợ giúp như vậy không thể coi là yếu. Dù sao thiên kiêu có thể tham dự Hoàng Hà Hội đã là thiên kiêu đứng đầu các quốc gia. Nhưng trước mặt khôi thủ Hoàng Hà, Khương Vọng, Tiêu Thứ còn không thể đánh vào cả bát cường, quả thực không thể nói là uy hiếp.
Khương Vọng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu "Kế tiếp".
"Cao thủ Ngũ Lăng mời tới trợ quyền là thiên kiêu Ngoại Lâu Cảnh Việt quốc Cách Phỉ, " Tả Quang Thù giới thiệu.
Thiên kiêu Ngoại Lâu Cảnh số một của Việt quốc Cách Phỉ cũng là bát cường của trận Ngoại Lâu Hoàng Hà Hội, bị Yến Thiếu Phi Ngụy quốc đánh bại. Khương Vọng chỉ mơ hồ nhớ kỹ cái tên, ấn tượng đối với người này còn không sâu sắc bằng Bạch Ngọc Hà Nội Phủ Cảnh của Việt quốc. Bởi vì mấy trận đấu khác của trận Ngoại Lâu quá đặc sắc, một trận Cách Phỉ bại bởi Yến Thiếu Phi Ngụy quốc, căn bản không có mấy ai chú ý. Có thể đi vào bát cường của Hoàng Hà Hội đã đáng giá coi trọng, huống chi còn là bát cường của trận Ngoại Lâu.
Nhưng Khương Vọng chỉ hỏi: "Còn có ai nữa?"
Vì vậy, Tả Quang Thù tiếp tục nói:
"Người trợ quyền Chung Ly Viêm mời đến là Phạm Vô Thuật của Lý quốc. Một nhân vật rất có chuyện xưa như thế, mười lăm năm sa sút tinh thần, mười năm tu hành, nhất phi trùng thiên. Trên Hoàng Hà Hội, hắn ta cũng tiến bát cường của trận Ngoại Lâu, cuối cùng bị Trung Sơn Vị Tôn đánh bại."
Mặc dù Khương Vọng cũng chưa từng chú ý trận chiến kia, nhưng vẫn có một ít ấn tượng qua lời đồn đối với Phạm Vô Thuật này.
Lại nói, những gì người này và Chung Ly Viêm trải qua có chỗ rất tương tự, khó trách có thể chí thú hợp nhau, quây hợp cùng nhau.
Nhưng đối với Khương Vọng, nếu để hắn dùng thực lực bây giờ đi dò xét trận Ngoại Lâu Hoàng Hà Hội năm ngoái, ngoài thiên kiêu của sáu nước lớn bá chủ, chỉ có một Yến Thiếu Phi nắm giữ Tu Tẫn Hoàn cần coi trọng.
Lại nói tiếp, họ đều là thiên kiêu các nước, là tuấn ngạn trẻ tuổi phải kể đến trong thiên hạ. Nhưng đến tận bây giờ, Khương tước gia đi từng bước một đến hiện tại, quả thật cũng có tư cách bễ nghễ người cùng thế hệ. Bởi vì hắn là đệ nhất. Là ngôi sao lộng lẫy nhất trong quần tinh lóng lánh của Hoàng Hà Hội.
Nghe xong Tả Quang Thù giới thiệu những người này, Khương tước gia cao giọng cười, tự tin hào hùng:
"Ta xem anh hùng thiên hạ, chỉ thường thôi! Quang Thù, lúc trước ta đã nói ở trong thư rồi, hiện tại nói lại lần nữa ngay trước mặt đệ - Sơn Hải Cảnh lần này, ta dắt đệ đạt được khôi thủ!"
Tả Quang Thù nói:
"Còn có một Đấu Chiêu ta chưa nói đâu!"
"Đấu Chiêu mời ai đến?"
Khương Vọng ngưng cười, hỏi.
"Hắn cũng không mời ai."
Tả Quang Thù nhìn sắc mặt của hắn, nói:
"Còn nói gì mà đều là chút gà đất chó sành, hắn hận không thể trói một tay lại, nào cần mời một người trợ quyền đến!"
"Quang Thù, đến lúc đó chúng ta cùng tiến lên!"
Khương tước gia khí thế hùng hổ, nói như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận