Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 579: Nghe theo mệnh trời

Trong Thập Điện Diêm La, Tống Đế Vương xếp hạng thứ ba, địa vị cao nhất trong năm vị Diêm La tại hiện trường.
"Tống Đế Vương thật khí phách! Ta đi cùng ngươi!" Bình Đẳng Vương hô.
Sau khi xác định Nhạc Lãnh đã bị Tân Quảng Vương dẫn đi, mọi lo lắng của gã đều tan biến. Giờ đây, giọng nói gã hăng hái, rất có hào khí.
Nhưng mọi người đều biết, chẳng qua là gã muốn đi cùng Tống Đế Vương có thực lực mạnh nhất, để tính mạng của mình được bảo đảm mà thôi.
Không ai vạch trần gã. Địa vị của mỗi người trong tổ chức, đều từ từ hình thành dưới tình huống thế này thế kia.
Nếu Địa Ngục Vô Môn tiếp tục phát triển mà thiếu đi sự gánh vác của Bình Đẳng Vương, thì có lẽ gã rất khó giữ vững vị trí hiện tại.
Biện Thành Vương chỉ nói: "Vậy ta đi Thiên Phủ thành".
"Ngỗ Quan Vương, ngươi cũng đi bên đó à?" Đô Thị Vương lên tiếng hỏi.
"Với thực lực của ta bây giờ, ta không thể liên lụy đến các ngươi. Tự ta đi" Ngỗ Quan Vương nói: "Đợi các ngươi hoàn thành kế hoạch, tạo ra hỗn loạn, đến lúc đó ta nghĩ cách chạy thẳng ra biển."
Tống Đế Vương nhìn y, thuận miệng khuyên một tiếng: "Với tình trạng hiện tại của người, tự mình hành động rất khó đảm bảo an toàn."
Ngỗ Quan Vương chỉ nói: "Nghe theo ý trời vậy."
"Cũng được." Tống Đế Vương không nói thêm nữa.
"Vậy lập tức hành động."
Ngỗ Quan Vương khép hai tay lại, ngắt liên hệ.
Sau khi màn sáng biến mất, không ai nhìn thấy nữa, vẻ yếu ớt mệt mỏi trong mắt y biến mất hoàn toàn.
Lần này, thật sự Ngỗ Quan Vương đã bỏ "vốn gốc", nhưng không phải y thật sự không tích trữ thi thể của cường giả.
Trong rất nhiều hành động, Tân Quảng Vương đều đi cùng với Ngỗ Quan Vương, y cũng thường xuyên truyền lệnh giúp Tần Quảng Vương, cho nên không ai nghi ngờ lời nói của Ngỗ Quan Vương.
Nhưng chỉ có y biết, lần này Tân Quảng Vương không hạ mệnh lệnh như thế!
Tần Quảng Vương chỉ nói là gã sẽ dẫn Nhạc Lãnh đi, để mọi người thừa cơ đột phá biên cảnh mà thôi, vốn dĩ không đề cập đến chuyện tiêu diệt Tĩnh Hải Cao, đánh phá Thiên Phủ thành.
"Cũng không biết hiện tại Doãn Quan đã chết chưa."
Ngỗ Quan Vương lẩm bẩm: "Chỉ như ong vỡ tổ đi đột phá biên cảnh, sao có thể trốn thoát được? Địa Ngục Vô Môn cần người trở về chủ trì đại cuộc ..."
Giữa Dung quốc và Dương địa, không hề có nơi nào hiểm yếu.
Trước kia, khi Dương địa vẫn còn là Dương quốc, thì việc này không có vấn đề gì. Nhưng Dương địa trong vòng một đêm biến thành lãnh thổ của Tề quốc, việc này đã thành vấn đề lớn khiến triều đình Dung quốc ăn ngủ không yên.
Dường như, toàn bộ quân đội tinh nhuệ nhất Dung quốc đều đóng quân tại biên giới thành thị Dẫn Quang thành, nhưng cũng chỉ có thể xoa dịu một chút mà thôi.
Cảm giác an toàn thật sự là, Cảnh quốc xưng hùng thiên hạ, Mục quốc bất ổn với Bắc địa và Hạ quốc vẫn luôn muốn phục thù mãi không quên.
Những cường quốc này, đều không muốn nhìn thấy Tề quốc lớn mạnh.
Cường quốc kiềm chế lẫn nhau, mới có không gian cho tiểu quốc sinh tồn.
Trận chiến Tề Dương nổ ra vô cùng bất chợt, nhưng kết thúc lại rất dứt khoát, khiến cho những cường quốc đó không kịp can thiệp.
Dung quốc với quyết tâm tiếp thu bài học đó, cho nên nghiêm nhặt tử thủ ở Dẫn Quang thành, cũng chỉ mong nếu có ngày chiến tranh nổ ra, thì có thể chống cự được thêm mấy ngày.
Lúc Tề quốc phong tỏa lãnh thổ Dương quốc, thuận tiện đặt lại không ít trạm gác. Sau khi Tề quốc thu Dương địa làm lãnh thổ, những trạm gác này cũng chuyển thành trạm gác biên. Còn gần biên giới hơn so với biên thành trước kia của Dương quốc.
Thậm chí gần cột mốc biên giới giữa hai nước Dương quốc trước kia và Dung quốc,
Tề quốc không hề sử dụng biên thành trước đó của Dương quốc, mà trực tiếp xây dựng thêm trạm gác bên cạnh, đóng binh ở đó.
Nhưng Dung quốc cũng chỉ giận mà không dám nói. Trừ đề cao cảnh giác hơn ra thì cũng không thể làm gì.
Nhờ phúc của cố Lễ Bộ Đại Phu là Triệu Tuyên, đại trận hộ quốc của Dương quốc rất dễ dàng dung nhập vào trong đại trận hộ quốc của Tề quốc, bây giờ cũng đã bao phủ những trạm gác này.
Mặc dù đại trận hộ quốc chưa mở ra hoàn toàn, nhưng lãnh thổ Tề quốc đang trong trạng thái giới nghiêm, ra vào cũng không dễ dàng.
Chẳng hạn như thương đội đi Dung quốc phải nghiệm chứng thân phận ở trạm gác biên, sau khi biên quân ghi chép vào trong sổ sách, đóng dấu, cấp lệnh thông hành, mới có thể yên ổn quá cảnh.
Nếu không có lệnh thông hành mà bất chất đi tới, nhất định sẽ kích thích phản ứng của đại trận hộ quốc.
Mặc dù cường độ không lớn, nhưng chắc chắn Ngoại Lâu Cảnh không thể phá trong thời gian ngắn. Loại trình độ này tương đương với thực lực sát thủ của Địa Ngục Vô Môn.
Trận pháp cấp bậc như đại trận hộ quốc này của Tề quốc, dù hoàn toàn để đó chờ dùng, thì số tài nguyên tiêu hao mỗi ngày cũng là giá trên trời. Ngăn cản cấp bậc sức mạnh Ngoại Lâu và Thần Lâm Cảnh, hay thậm chí Động Chân Cảnh, giá trị đều khác biệt hoàn toàn, tổn hao cũng tăng lên gấp bội. Cho nên Chính Sự Đường thiết lập sức mạnh Ngoại Lâu Cảnh là giới hạn cao nhất.
Trong đủ loại suy nghĩ, rốt cuộc thương đội Đức Thịnh thương hội đã đến gần biên cảnh.
Có lẽ không quá hai giờ nữa là có thể đến trạm gác biên gần nhất.
Xe ngựa lăn đều về phía trước, hai mắt Khương Vọng hơi khép lại giống như đang ngủ.
Đột nhiên, hắn nghe được tiếng xé gió.
Một tiếng rít chói tai, như tiếng dị thú đang gào thét.
Có người đang đến gần với tốc độ nhanh khủng khiếp!
Khương Vọng lập tức mở to mắt, trực tiếp phá vỡ thùng xe bay ra, la lớn: "Đừng lo hàng hóa, tổn thất ta chịu! Mọi người mau chạy thoát thân!"
Phía chân trời, một chấm đen phóng to không ngừng, rất nhanh hiện ra hình dáng cụ thể. Nhạc Lãnh mặc bổ phục màu đen giáng xuống từ trên trời, mục tiêu vô cùng rõ rành, nhắm thẳng đến chiếc xe chở hàng Doãn Quan đang ẩn thân.
"Ầm!"
Người vừa đến, xe ngựa đã vỡ tan tành. Cùng với những hàng hóa và con ngựa kéo xe, toàn bộ đều tan tành. Nhưng không làm bất kỳ một người nào trong thương đội gần đó bị thương.
Uy phong của Bộ Thần lại đến mức này.
Một mảnh vỡ vụn, thế nhưng lại không thấy bóng dáng Doãn Quan đâu.
Nhạc Lãnh tạm dừng một lát, nhìn về hướng bên phải:
"Thì ra có loại đồ vật này, khó trách có thể trà trộn đến đây. Chẳng qua đã đến lúc dừng rồi, Tần Quảng Vương!"
Doãn Quan thu Nặc Y lại, hiện ra nguyên hình, nhíu mày hỏi:
"Sao người phát hiện ra ta?"
Đương nhiên, y không phải hỏi Nặc Y, mà là hỏi Nhạc Lãnh làm sao biết y ẩn thân ở thương đội này.
Khương Vọng thầm nghĩ, tình tiết diễn xuất của Doãn Quan vẫn vô cùng thích hợp, nhưng so với công lực biểu diễn của Trọng Huyền Thắng thì vẫn kém chút mượt mà và rõ ràng.
Khương Vọng nói lớn: "Là ta phát hiện ra ngươi! Thế nào, Tần Quảng Vương tiếng tăm lẫy lừng lại vô lễ đến thế. Trốn vào thương đội của ta mà chẳng thèm chào hỏi một tiếng?"
"Ngươi muốn chết!"
Ánh mắt Doãn Quan trở nên hung ác, trực tiếp đổi hướng, thế mà mặc kệ Nhạc Lãnh, lao thẳng đến Khương Vọng!
Người chưa đến, sức mạnh chú thuật tàn ác kia đã ùn ùn kéo đến.
Trong một giây, y giơ nắm đấm lên, quyền thuật được lục quang quấn quanh đã đánh đến trước mặt Khương Vọng!
Khương Vọng vội vàng dựng thẳng ngón tay để chặn lại, một đốm Tam Muội Chân Hỏa nổ tung trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Ầm!
Đốm Tam Muội Chân Hỏa bị nổ tan.
Tam Muội Chân Hỏa không gì không thể đốt, thế mà lại không hiệu quả trước sức mạnh cường đại đó.
Thậm chí còn phản lại, sức mạnh chú thuật tà độc xâm nhập vào thân thể của hắn.
Khương Vọng thổ huyết, cả người bay ngược ra sau!
Trong đầu dâng lên một ý nghĩ.
Mẹ nó chứ, phải làm thật đến vậy sao? Tên khốn kiếp này không phải muốn thừa cơ giết ta đấy chứ?
Một cánh tay đỡ lấy hắn.
Nhạc Lãnh kịp thời đuổi đến, dùng tay ấn nhẹ một cái, nháy mắt đã xua tan sức mạnh chú thuật xâm nhập vào thân thể hắn.
Dù thế nào, Nhạc Lãnh cũng không thể trơ mắt nhìn Khương Vọng chết trước mặt mình.
Bất luận là làm Bộ Thần nên bảo hộ thanh bài bổ đầu cấp dưới, hay là cường giả thế hệ trước của Tề quốc, bảo hộ thiên tài trẻ tuổi cho đất nước.
Lão căng mắt nhìn Doãn Quan, cảm thấy Tần Quảng Vương Địa Ngục Vô Môn này thật sự hung hãn tột đỉnh. Trước mặt lão mà vẫn muốn giết người.
Chỉ nói lòng gan dạ này, đã mạnh hơn rất nhiều so với Thái Sơn Vương kia!
Nhưng lão không biết rằng, Doãn Quan càng gan dạ hơn so với lão tưởng tượng.
Thậm chí, lần chạm mặt này của hai người, vốn dĩ là do Doãn Quan thiết kế:
Ngoại Lâu đối đầu Thần Lâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận