Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 729: Triều thanh khởi

Tống Hoành Giang nhíu mày, hiển nhiên cũng rất bất ngờ với loại tình huống này.
"Thanh Chỉ?" Hắn hỏi.
'Trang Thừa Càn' thu lại khí phách bễ nghễ trong ánh mắt, cố gắng làm cho bản thân có vẻ đơn thuần hơn, càng thiếu niên hơn.
Hắn thành khẩn nói: "Ta là học sinh đạo viện Phong Lâm thành, họ Khương tên Vọng, khi Phong Lâm thành vực xảy ra biến cố ta liều chết cứu tiểu công chúa, việc này ngài nên biết mà."
Vô cùng tự nhiên mà chiếm công lao của Khương Vọng làm của riêng.
Trong Đệ nhất Nội Phủ, Khương Vọng tức giận đến thần hồn cũng sắp nổ tung rồi. Chó má Thái tổ khai quốc gì chứ, cũng quá vô sỉ! Cướp thân thể hắn, còn cướp công lao của hắn.
Cần biết hắn vốn cũng dự định sau khi Tống Hoành Giang đánh tan thần hồn của Trang Thừa Càn, dùng chuyện này để bảo mệnh!
Tống Hoành Giang trầm mặc một hồi, mới hỏi: "Vết tích trên Huyết văn thạch quan là sao?"
Điều này cũng là một điểm khiến hắn thấy nghi hoặc, đối phương có ý hay vô ý cũng được, xông vào nơi bí ẩn bực này phải nên cẩn thận mới phải, sao lại phá hư hoàn cảnh, lưu lại vết tích?
Mặc dù vết tích đó rất nhỏ, nhưng trong mắt cường giả như hắn quả thật cũng quá lộ liễu rồi.
"Tại hạ đi nhầm vào chỗ này, thấy âm ma nên khẩn trương quá, lại không biết nơi đây có chủ." 'Trang Thừa Càn' vẻ mặt đau khổ: "Huyết văn kia quỷ dị, liền nhịn không được mà động vào."
Tất cả được hắn vẽ ra rất tự nhiên, không có kẽ hở, đủ thấy trong thời gian rất ngắn đã hoàn thành khống chế đối với thân thể này.
Tựa như Khương Vọng vẫn đang làm chuẩn bị đối phó hắn.
Vì để nắm giữ thân thể này càng tốt hơn, hắn cũng âm thầm làm rất nhiều chuẩn bị.
Tống Hoành Giang mặt không chút thay đổi: "Ngươi còn chưa nói làm sao đi nhầm vào đây. Nói đi, ngươi làm sao giấu giếm được cô?"
Khi nói hắn thủy chung đứng ở trước người Tống Uyển Khê, đủ thấy sự coi trọng đối với người thân này, dù cho nàng đã nhập ma, trên thực tế đã không phải thủy tộc.
"Ta cũng không biết làm sao giấu giếm được thủy quân. Chỉ là thấy nơi đây thần bí, liền cẩn thận quan sát, ở trong gian động quật cực hoa lệ kia lục lọi khắp nơi, cũng không biết vì sao đụng vào một tấm gương đồng, lại... Không ngờ đi vào Thanh Giang thủy phủ!"
'Trang Thừa Càn' đối đáp trôi chảy, dường như căn bản không cần suy nghĩ, nói cũng đều là lời trong lòng, lời nói thật.
Năng lực thuận miệng nói dối bực này, quả thật khiến Khương Vọng trong đệ nhất Nội Phủ nghe mà than thở.
Trong ma quật dưới đáy sông, 'Trang Thừa Càn' thấp thỏm nói tiếp: "Sợ uy nghiêm của thủy quân, ta không dám ở lâu trong thủy phủ. Lục lọi hồi lâu, mới tìm được cách trở về, liền trở về nơi đây. Thật sự không biết, không biết sao giấu giếm được thủy quân đại nhân."
Trong lời nói của hắn, tất cả đều là nhân tố ngẫu nhiên. Vừa lúc hắn đi vào thủy phủ thì đám người Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang đến, khi hắn trở lại, đám người Tống Hoành Giang đã đi rồi. Hắn thậm chí không biết, mấy người Trang Cao Tiện, Tống Hoành Giang đã từng tới đây.
Hắn vô tri lại đơn thuần, đáng tin lại ngây thơ.
"Vận khí ngươi quả thật rất tốt." Nếp nhăn trên mặt Tống Hoành Giang giật giật, ánh mắt vẩn đục không nhìn thấy nhiều tâm tình: "Đổng A là ngươi giết chết?"
Hắn nhanh chóng liên hệ tới lý do trước đó Đỗ Như Hối mạnh mẽ đăng môn. Hiện tại xem ra, đó có thể không phải là mượn cớ. Thiếu niên trước mắt nhìn có vẻ cổ quái này rất có khả năng chính là hung thủ giết chết Đổng A, mà Đỗ Như Hối thực sự truy tung đến chỗ này.
Trong nháy mắt nghe được câu hỏi này của Tống Hoành Giang, vẻ mặt 'Trang Thừa Càn' thay đổi.
Trở nên bi phẫn, dũng cảm, bất khuất, nhưng trong ánh mắt còn có chút đau khổ không gạt đi được, vô cùng sinh động.
Hắn run rẩy nói: "Đúng, Đổng A là sư phụ của ta, ta đã tự tay giết hắn!"
Hắn cắn răng, áp chế căm hận: "Bởi vì không ngờ hắn đã cùng Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối, đánh đổi bách tính toàn thành Phong Lâm để lấy Bạch Cốt chân đan! Làm quan thất trách, làm sư thất đức, làm người mất gốc. Ta không giết hắn, sao mà yên lòng!"
"Thì ra là như vậy."
Ánh mắt Tống Hoành Giang giật giật, lúc này hắn mới tính là biết chân tướng của Phong Lâm thành vực, đương nhiên thật ra hắn cũng không quan tâm Phong Lâm thành, quan tâm chính là trong việc này, Trang Cao Tiện biểu hiện ra ngoài thế nào.
"Trong Trang vương cung, chắc có bảo lưu tư liệu của Bạch Cốt đạo, Biết Bạch Cốt chân đan cũng không lạ." Hắn lẩm bẩm.
'Trang Thừa Càn' phẫn nộ nói: "Kẻ làm nhân quân, sao có thể vứt bỏ dân chúng của mình! Ta tin tưởng thủy quân đại nhân, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bách tính thủy tộc!"
Hắn biểu hiện ra phẫn nộ, đau khổ, chỉ sợ bản thân Khương Vọng cũng chưa hẳn có thể tái hiện tâm tình bực này.
Tống Hoành Giang lắc đầu: "Nhân tộc thủy tộc bất đồng, thủy tộc sinh sôi không dễ..."
"Có gì mà bất đồng!" 'Trang Thừa Càn' ngắt lời hắn: "Nhân tộc thủy tộc đã có minh ước từ xưa, vốn là thân như huynh đệ, sao phân bên này với bên kia? Ta ngứa mắt nhất là những người kỳ thị thủy tộc, sống quá mất gốc! Nhất là Thanh Giang thủy tộc chúng ta, vì Trang Quốc mà chảy bao nhiêu máu, trả giá bao nhiêu hi sinh! Lẽ nào bọn họ đều đã quên sao?"
Tống Hoành Giang biểu đạt chính là nhân tộc dễ sinh sôi hơn thuỷ tộc, số lượng vượt xa, có lý do để hi sinh. 'Trang Thừa Càn' lại đưa ra quyền lợi của hai tộc.
Lúc này hắn biểu hiện ra hoàn toàn là một người theo chủ nghĩa lý tưởng. Kiên trì quyền bình đẳng nhân tộc thủy tộc, ghi nhớ lịch sử hi sinh của thủy tộc, kiên định giữ gìn quyền lợi của thủy tộc.
Một thủy quân như Tống Hoành Giang một lòng suy nghĩ vì thủy tộc, hiển nhiên là hy vọng người như vậy trong nhân tộc càng ngày càng nhiều. Dưới tình huống không suy nghĩ đến nhân tố khác, dăm ba câu đắp nặn ra loại hình tượng này, có thể khiến tính an toàn của hắn tăng nhiều.
'Trang Thừa Càn' hoàn toàn là đúng bệnh hốt thuốc, hiểu rõ tâm lý người khác.
Vẻ mặt Tống Hoành Giang quả nhiên đã dịu đi.
'Trang Thừa Càn' lại nói: "Đây là tôn chỉ đối đãi xưa nay của ta. Khi Phong Lâm thành vực gặp nạn, ta hoàn toàn không nghĩ đến khác biệt nhân tộc thủy tộc, ai gần ta nhất ta sẽ cứu người đó, như vậy, mới có thể đưa tiểu công chúa đến nơi an toàn..."
Mắt hắn đã đỏ hoe: "Nhưng các sư huynh đệ của ta, không một người nào..."
"Ta muốn thay Thanh Chỉ cảm ơn ngươi." Tống Hoành Giang hoà hoãn nói.
"Đây là việc cần làm, bất kể người nào có lương tri cũng nên làm như vậy." 'Trang Thừa Càn' ngôn từ khẩn thiết, vẻ mặt chân thành: "Thật ra trước đó, ta còn cứu một cô nương của thủy phủ tên là Tiểu Sương. Lúc đó có một nhân tộc tu sĩ định bắt cóc nàng, mục tiêu là để rút ra đạo mạch. Hành vi ác độc này đương nhiên ta thấy bất bình, vì vậy liều mạng xuất thủ. Hiện tại nghĩ đến, có lẽ tại lúc đó ta nên thấy rõ bộ mặt thật của Trang đình! Ngay cả minh hữu như thuỷ tộc từng vì quốc gia mà hy sinh cũng có thể hãm hại, không để ý đến lời thề, hứa hẹn, chân tình. Sao lại chân chính để ý đến bách tính chứ?"
"Chung quy trước đây ta vẫn quá ngây thơ, cho nên mới không thể ngăn cản bi kịch phát sinh..." Hắn nói rồi, buồn bã rơi lệ.
Nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc đau lòng.
Hắn vì gia nhân bằng hữu của hắn ở Phong Lâm thành vực mà rơi lệ, biểu hiện càng đau xót hơn cả bản thân của thân thể này.
Hắn hoàn toàn không sợ Tống Hoành Giang tìm tới Tiểu Sương đối chất, thậm chí tốt nhất là có thể đi tìm Tiểu Sương. Bởi vì những lời hắn nói toàn là thật.
Tống Hoành Giang vẻ mặt hòa hoãn: "Việc này không trách được ngươi, hài tử..."
Khương Vọng ở trong Đệ nhất Nội Phủ không nhịn được nữa...
Hắn đưa Tống Hoành Giang tới là muốn xua hổ nuốt lang, sáng tạo cơ hội tìm được đường sống trong chỗ chết cho mình. Kết quả một hổ một lang này không chỉ không đả sinh đả tử, trái lại còn ở chỗ này trò chuyện!
Hơn nữa nhìn xu thế này, tiếp tục trò chuyện, hai người này nói không chừng còn có thể lại kết nghĩa một lần nữa, trở thành bạn vong niên!
Hắn cắn răng, định bụng trở về Thông Thiên Cung, chấm dứt màn biểu diễn của Trang Thừa Càn.
Liền nghe Tống Hoành Giang đột nhiên chuyển đề tài: "Nhưng ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này!"
Lời còn chưa dứt, khí thế đột nhiên thay đổi.
Một quyền lần nữa đập tới, mang theo uy áp không thể địch nổi.
Lực lượng thuộc về đỉnh cấp cường giả Thần Lâm cảnh, hoàn toàn áp chế không gian quanh người 'Trang Thừa Càn'.
Hắn nhìn ra được cảnh giới của 'Trang Thừa Càn' cao hơn lực lượng, vì vậy trực tiếp lấy lực lượng áp chế, không cho bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Đây chân chính đã động chạm sát tâm.
Hắn thực sự cảm ơn thiếu niên trước mặt đã cứu Tống Thanh Chỉ, cũng thực sự cảm ơn hắn suy nghĩ cho thủy tộc, nhưng cũng thực sự, muốn giết hắn!
Tuy nói thiếu niên trước mặt biểu diễn không thể soi mói, thậm chí lấy ánh mắt duyệt người vô số như hắn, cũng nhất thời không phân biệt được thật giả.
Nhưng hắn vốn không tin, mục đích của thiếu niên này tới ma quật lại đơn thuần như vậy.
Hắn không tin đi nhầm vào, không tin trùng hợp.
Mà ma quật dưới đáy sông, không thể xảy ra chút ngoài ý muốn.
Cho nên dù cho 'Trang Thừa Càn' nói nhiều như vậy, lại biểu hiện được hoàn mỹ.
Sau khi đạt được đáp án mà hắn muốn biết, hắn vẫn xuất thủ không chút do dự.
Vì tương lai của toàn bộ Thanh Giang thủy tộc, toàn bộ ngoài ý muốn đều nên bị xoá sạch. Bất kể... đó là cái gì!
Một quyền đập tới.
Vì vậy thuỷ triều vang, sóng dâng cao, cái chết đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận