Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2522: Trong thương nghiệp bàn về thương nghiệp (2)

Thiên kiêu Hoàng Hà - Bạch Ngọc Hà phụ trách mọi việc lớn nhỏ cùng với quản lý sổ sách bên trong tửu lâu.
Thiên kiêu đứng đầu Dung quốc - Lâm Tiện phụ trách bổ củi, kiêm luôn việc bảo kê cho quán rượu này.
Liên Ngọc Thiền, nữ nhi của Đại trụ quốc Tượng quốc phụ trách bưng bê, kiêm luôn thị nữ của Đông gia.
Tiểu thánh tăng Tịnh Lễ hòa thượng của Huyền Không Tự... dưới sự dụ dỗ của Bạch chưởng quầy đã mở thêm một nghề tay trái ở tửu lâu này.
Hắn ngồi trên bậc cầu thang từ lầu mười lên lầu mười một, hai bên dựng thẳng hai lá cờ.
Bên trái viết: Lưu Ly Phật Tử.
Bên phải viết: Thành Tâm Khai Quang.
Ngươi đừng có mà không nguyện ý.
Một ngày gã chỉ nhận mười đơn, nhận xong liền cuộn cờ về lầu trên tĩnh tọa.
Chỉ có những khách quý siêu cấp của tửu lâu từ lầu một ăn lên lầu mười, ở lầu mười tiêu xài xa hoa mới có cơ hội có được danh ngạch rút thăm trúng thưởng, mới có tư cách bỏ tiền ra khai quang!
Khai quang không phân biệt vật phẩm, Phật nói chúng sinh bình đẳng, thứ gì cũng có thể lấy ra khai quang một chút.
Nếu thật sự không mang theo, bên phía tửu lâu cũng có bán đủ loại vật phẩm lưu niệm.
Đương nhiên giá bán cũng không giống nhau.
Sinh ý của tửu lâu càng ngày càng tốt, tu vi của mọi người cũng đều có tiến bộ.
Đối với mỗi người tham gia lâu hội mà nói, đây chính là một quãng thời gian vui vẻ hiếm có. Không có tranh giành đấu đá, không có chèn ép oán hận, mọi người chỉ đơn giản là làm việc, đơn giản là sinh hoạt, đơn giản là tu hành.
Trong thế giới phức tạp này, đơn giản cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tu hành hội kết thúc vào giờ Tỵ, giờ Thìn lại nghênh đón cao điểm buôn bán của tửu lâu. Mọi người tản ra đi làm việc, còn Khương Vọng tiếp tục tu hành.
Hí Mệnh hôm nay không đi, gã cẩn thận ngồi nghiêm chỉnh ở đó, nhìn Khương Vọng nói:
"Mỗi ngày ngươi đều sống như vậy sao?"
Khương Vọng vừa điều dưỡng Đạo nguyên, vừa thản nhiên nói:
"Sống như thế nào?"
"Tu hành, tu hành, tu hành, thảo luận về tu hành, cuối cùng vẫn là tu hành."
Hí Mệnh nói:
"Đây là những gì ta đã thấy trong mấy ngày nay."
Khương Vọng suy nghĩ một chút:
"Hình như là vậy."
Hắn búng ngón tay bắn ra một tia kiếm khí màu ngọc bích, đó là Thiết Ngọc Kiếm Chỉ của Bạch Ngọc Hà:
"Ngươi nói xem, phương pháp ta vừa phá giải chiêu kiếm chỉ này có phải là chưa đủ đơn giản hay không? Ta luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó."
Hí Mệnh có chút bất đắc dĩ:
"Có lẽ ngươi không cần phải phá giải một cách hoàn mỹ như vậy, lúc hắn thi triển chiêu thứ hai, trực tiếp công kích linh đài của hắn là được. Tu vi của hắn không đủ, đã để lộ sơ hở ở chỗ này."
Khương Vọng lại búng ngón tay bắn ra một tia kiếm khí màu tuyết trắng, giao đấu với tia kiếm khí màu ngọc bích kia, rất là tập trung nói:
"Nếu như tu vi của hắn đủ thì sao?"
Hí Mệnh trực tiếp nói:
"Gây áp lực cho hắn, khiến cho sát khí trong chiêu thứ hai của hắn càng mạnh hơn, như vậy chiêu thứ ba sẽ rất khó nối tiếp, lúc đó cũng chính là một cơ hội khác."
"Thiết Ngọc Kiếm Chỉ đích thật là một môn sát thuật rất chú trọng đến việc khống chế tinh vi."
Khương Vọng nhìn chằm chằm vào hai tia kiếm khí đang giao đấu lẫn nhau:
"Ngươi có một kiểu suy nghĩ rất trực tiếp, chuyện này vốn rất khó có được."
Hí Mệnh thản nhiên nói:
"Ngươi đang nghĩ làm sao để luận bàn, còn ta chỉ muốn nghĩ cách giết hắn, chỉ vậy thôi."
Khương Vọng nắm tay lại, bóp nát hai tia kiếm khí trong lòng bàn tay, chậm rãi quay đầu lại, nhìn khuôn mặt có chút lạnh lùng của Hí Mệnh:
"Tại sao ngươi lại muốn nghĩ cách giết hắn?"
Hí Mệnh bình tĩnh nói:
"Đó là cách suy nghĩ của ta."
"Cách suy nghĩ của ngươi rất nguy hiểm."
Khương Vọng nói.
Hí Mệnh nói:
"Cho nên ta mới tên là Hí Mệnh."
"Suýt nữa thì quên mất hỏi ngươi."
Khương Vọng nói:
"Ngươi đến Tinh Nguyệt Nguyên là để làm món sinh ý gì vậy? Ta thấy mỗi ngày ngươi đều ra ngoài vào buổi trưa, trở về vào buổi tối, có vẻ như rất bận rộn."
Khóe miệng Hí Mệnh hiện lên nụ cười không mấy chân thật:
"Chẳng lẽ ngươi không thể đợi đến lúc ta tự mình tìm thời cơ thích hợp sao?"
Khương Vọng nhún vai:
"Ta là người như vậy đấy, cái gì cũng xem tâm tình. Gần đây càng là như vậy."
Hí Mệnh dùng ngữ khí chắc chắn nói:
"Ngươi không sợ nguy hiểm, nhưng ngươi lại sợ bằng hữu của ngươi gặp nguy hiểm. Yên tâm đi, ta không có hứng thú nào với Bạch Ngọc Hà."
Khương Vọng nói:
"Đôi khi mọi người có định nghĩa khác nhau về nguy hiểm. Vậy ngươi có hứng thú với cái gì?"
"Ta vẫn nên trả lời câu hỏi trước của ngươi."
Hí Mệnh nói:
"Ta đến Tinh Nguyệt Nguyên là để phụ trách chuyện làm ăn của Thiên Cơ lâu."
Khương Vọng thở dài một hơi:
"Ta còn thực sự tưởng rằng ngươi là người thương gia, như vậy chúng ta còn có thể tâm sự nhiều hơn."
Hí Mệnh dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói:
"Cũng không khác biệt cho lắm, ta quanh năm suốt tháng làm ăn buôn bán, không thích những thứ rắc rối kia. Hơn nữa Cự tử nhà ta còn bị người ta gọi là Đồng Xú chân quân... Trên đời này không có thứ gì thuần túy hơn tiền bạc, có thể thấy được thương gia chính thống ở Cự thành."
Thiên Cơ lâu chính là thương hội đứng đầu thiên hạ hiện nay, đứng sau lưng nó chính là Mặc môn.
Nó là sản nghiệp của Cự thành, cho nên mới liên tục có vô số kỳ trân dị bảo, khôi lỗi, cơ quan đủ loại kiểu dáng, thỏa mãn được rất nhiều nhu cầu...
Cự tử của Mặc gia Tiền Tấn Hoa bị người ta gọi là Đồng Xú chân quân, đây vốn là lời châm biếm, ám chỉ gã phản bội con đường, làm trái tinh thần truyền thừa lâu đời của Mặc gia.
Lẽ ra đây là vũ khí tốt để người khác công kích môn đồ Mặc gia. Cự tử nhà ngươi còn không đủ thuần túy, vậy thì Mặc gia ngươi là cái thá gì?
Nhưng thái độ của Hí Mệnh lại giống như là đang tự hào, thật sự là khiến cho người ta không có cách nào lấy đó làm công cụ để công kích.
Đương nhiên Khương Vọng cũng không quan tâm đến những điều này, chỉ hỏi:
"Ngươi và Hí Tương Nghi có quan hệ gì vậy?"
Thiếu nữ mà hắn gặp được ở bên ngoài Bất Thục thành năm ngoái kia, nàng ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra sự bất phàm của Như Ý Tiên Y, muốn bỏ ra số tiền lớn mua lại. Sau đó quả nhiên hắn đã nhận được truyền thừa từ trong Như Ý Tiên Y.
Sau đó hắn mới biết được, thiếu nữ tóc ngắn trang điểm lòe loẹt kia chính là thiếu nữ thiên tài, là người thao túng khôi lỗi Minh Quỷ cấp Chân Nhân của Mặc gia, cũng là một trong hai cường giả cấp bậc Chân Nhân đã bắt cóc Hoàng Kim Mặc.
Mà cho đến nay hắn vẫn không biết, đại sư huynh Chúc Duy Ngã đã đi nơi nào.
Hắn đã nhờ rất nhiều người hỏi thăm, nhưng đều không có câu trả lời. Hắn đã điều tra rất nhiều manh mối, cuối cùng đều chứng minh là không liên quan. Hắn đã nhờ Liêm Tước giúp đỡ sửa chữa Tân Tẫn Thương, nhưng nam tử kiêu ngạo như sao băng kia cho đến nay vẫn luôn bặt vô âm tín.
Một lần cùng Hí Tương Nghi lướt qua nhau kia, hắn chưa từng nghĩ tới Bất Thục thành bị hắn bỏ lại sau lưng, từ đó về sau sẽ sụp đổ, không bao giờ thấy lại được nữa.
Hí Mệnh trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói:
"Ta coi bản thân như là huynh trưởng của nàng ấy."
"Coi như?"
"Chúng ta không có quan hệ huyết thống, nàng ấy là cô nhi, mà ta cũng vậy."
"Vậy mục đích ngươi đến tửu lâu là gì?"
Khương Vọng hỏi.
Hí Mệnh nói:
"Ta thật sự chỉ là tình cờ đến Tinh Nguyệt Nguyên làm việc. Nghe nàng ấy nói đã từng gặp ngươi rồi, còn muốn mua Như Ý Tiên Y của ngươi, cho nên ta tiện đường đến xem thử... Có hay chăng hiện tại ngươi đã nguyện ý bán rồi? Nàng ấy là một đứa trẻ rất thuần khiết, không có hứng thú với truyền thừa của Như Ý Tiên Cung, chỉ là tò mò về phương pháp chế tạo ra bộ Tiên y này. Ta sẽ cho ngươi một cái giá thích hợp."
Khương Vọng đưa mắt nhìn qua gã, chậm rãi nói:
"Chúc Duy Ngã, người đã mất tích sau một trận chiến ở Bất Thục thành năm ngoái là đại sư huynh của ta, là người từ trước đến nay ta luôn kính trọng. Còn Hoàng Kim Mặc bị các ngươi không phân biệt đúng sai bắt đi lại là sư tỷ của ta."
Hí Mệnh nói:
"Nàng ta đã giết thiên tài Mặc Kinh Vũ của Mặc gia ta, Thiên Công chân nhân chỉ muốn mang nàng về điều tra."
"Hai năm trôi qua rồi, đã điều tra ra kết quả gì chưa?"
Khương Vọng hỏi.
Hí Mệnh nói:
"Vẫn đang điều tra."
Khương Vọng giơ tay lên nói:
"Ta có thể dùng danh tiếng Khương Vọng phát thệ, cái chết của Mặc Kinh Vũ không liên quan gì đến Hoàng Kim Mặc và Chúc Duy Ngã. Chúc Duy Ngã đã dám giết người rồi, tuyệt đối sẽ không bao giờ không dám thừa nhận."
"Ta tin tưởng ngươi."
Hí Mệnh nghiêm túc nhìn hắn:
"Nhưng lời thề của ngươi cũng vô dụng."
Khương Vọng buông tay xuống, lời này quả thực là không cần phải nói. Lúc trước gặp phải Bắc Cung Khác của Ung quốc ở bên ngoài Bất Thục thành, hắn đã ngây thơ một lần rồi.
Hắn chuyển sang kéo kéo vạt áo xanh trên người mình:
"Về Như Ý Tiên Y này, ta đã nghĩ ra một cái giá thích hợp."
Hí Mệnh lắc đầu:
"Đây không phải là chuyện ta có thể tự mình làm chủ."
Khương Vọng buông tay xuống, chỉ nói:
"Ngươi không thể tiếp tục ở đây nữa."
"Tại sao?"
Hí Mệnh hỏi hắn:
"Chẳng phải ngươi đã nói cái gì cũng có thể trò chuyện sao?"
Khương Vọng nói:
"Chuyện này thì không thể."
"Được rồi!"
Hí Mệnh dang hai tay ra:
"Trong thương nghiệp bàn về thương nghiệp, tiền thuê nhà hôm nay ta đã trả rồi, sáng sớm mai sẽ lập tức dọn đi."
Khương Vọng nói:
"Trong thương nghiệp bàn về thương nghiệp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận