Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1140: Thành nhi cận ngụy

Trong mắt rất nhiều người, Lâm Chính Nhân là một người quân tử chân chất, nho nhã thủ lễ.
Vả lại rất cứng cỏi.
Hoặc là nói, "cứng cỏi", mới là ấn tượng sâu sắc nhất mà Lâm Chính Nhân để lại ấn tượng trong khoảng thời gian này với mọi người.
Quả hồng phải chọn quả mềm mà bóp.
Bọn họ đều biết, có bao nhiêu người muốn tranh được đấu với Lâm Chính Nhân, cuối cùng có thể trong lúc tuyển chọn chiến đấu mà trùng hợp "gặp được Lâm Chính Nhân”, không biết phí bao nhiêu công phu.
Mỗi người có thể gặp Lâm Chính Nhân tự nhiên đều có lòng tin có thể thắng được hắn.
Chiến lực trên giấy của mỗi một người thoạt nhìn đều mạnh hơn Lâm Chính Nhân.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy.
Sau đợt thi đấu vòng loại gian nan giành thắng lợi, hai vòng chiến đấu kế tiếp, Lâm Chính Nhân gần như bị đè đánh.
Mỗi một trận chiến hắn đều mình đầy thương tích.
Nhưng mỗi trận đấu, hắn đều có thể cắn răng kiên trì chịu đựng, đau khổ chịu đựng từ đầu đến cuối. Mà cuối cùng vẫn có thể tìm được sơ hở của đối thủ, cuối cùng bại trung cầu thắng.
Quả thật hắn không đủ mạnh, nhưng quả thật rất cứng cỏi.
Được mọi người tôn kính.
Một đường lảo đảo, nhưng cũng đi tới hiện tại.
Đường phố ở Cảnh, trong một viện tử tao nhã.
Lâm Chính Nhân vẻ mặt khiêm tốn từ trong viện đi ra, thành khẩn nói: “Mời chư vị dừng lại, không thể tiếp tục tiễn nữa. Kiến nghị của Giang sư tỷ, Chính Nhân nhất định sẽ cân nhắc cẩn thận.”
Hàn huyên một hồi lâu, người trong phòng tản đi, cửa viện đóng lại.
Trên khuôn mặt nho nhã của Lâm Chính Nhân vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào, cũng không oán hận. Chỉ là bền ngoài có chút lo lắng, hắn lắc đầu, thở dài một mình trở về.
Là một trong những đạo chúc quốc, Trang Quốc ngày hôm nay ngày một quật khởi, ở trong khu vực Cảnh Quốc cũng có thể chiếm cứ một trang viện không tồi.
Đương nhiên, còn lâu mới có thể so sánh với đạo chúc quốc như Thịnh Quốc.
So với đội ngũ của Cảnh quốc thì càng không có gì cần phải so sánh.
Lâm Chính Nhân trở về viện tử của Trang Quốc, khép cửa viện lại, rồi ngồi một mình trên ghế đá trong viện, yên lặng chờ đợi.
Đỗ Như Hối ở Quan Hà đài cũng không rảnh rang chút nào, mấy ngày nay vẫn luôn thăm bạn thăm bè. Trang Quốc đang quật khởi, cần phải có địa vị hiện thế tương xứng, nhưng điểm này, cũng không thể tùy tiện đạt được.
Đường đường là Đại Trang quốc tướng, mỗi ngày yến tiệc với người khác, phỏng đoán tâm tư các phương… Không thể không nói, Đỗ Như Hối đã bỏ ra rất nhiều công sức cho quốc gia này.
Chẳng qua trong khoảng thời gian này Lâm Chính Nhân mỗi ngày đều ở bên ngoài, ngoại trừ tham dự chiến đấu tuyển chọn, chính là cố gắng giao du. Ở trong vòng tròn thiên kiêu của đạo chúc quốc cũng giành được danh tiếng không tệ.
Tóm lại, thật ra hai người bọn họ đều rất bận, rất nỗ lực, rất ít khi giao lưu riêng với nhau.
Nhưng đêm nay, nhất định phải trò chuyện một chút.
Lâm Chính Nhân lẳng lặng ngồi đó, rất kiên nhẫn.
Rất nhiều người tranh nhau muốn đấu với hắn, nhưng những người tranh bóp quả hồng mềm này, chẳng lẽ không phải là mục tiêu hắn "lựa chọn"?
Tuy rằng hắn chẳng làm gì cả, chỉ là đang chờ đợi mà thôi.
Bản lãnh chờ đợi, thường thường phải đợi sau khi có kết quả thì mọi người mới có thể nhìn thấy.
Mà Lâm Chính Nhân tuyệt đối không thiếu.
Đợi cho đến đêm, lão giả tóc đen như mực mới bước vào trong viện.
Nhìn dáng dấp của Lâm Chính Nhân, Đỗ Như Hối cũng không nhiều lời, tự ngồi xuống đối diện bàn đá, nhẹ giọng hỏi: “Có việc gì?”
Liên tục mấy ngày tuyển chọn, Lâm Chính Nhân đều vô cùng “gian nan” thủ thắng.
Bất kể cảm quan của bản nhân lão như thế nào, bất kể lão coi trọng ai hơn, làm Đại Trang quốc tướng, lão cũng sẽ chiếu cố tốt cảm thụ của Lâm Chính Nhân.
Lâm Chính Nhân hiện tại là có tư cách để lão suy nghĩ đến cảm thụ.
Lâm Chính Nhân giương mắt nhìn vị quốc tướng đại nhân.
Giao du một ngày, cũng không khiến lão tỏ vẻ mệt mỏi bao nhiêu.
Nhưng nếp nhăn trên mặt vẫn không tiêu tan được, vẫn đang muốn nói, lão đã dốc hết tâm huyết.
Không có mấy cường giả Thần Lâm cần phải mệt mỏi như vậy. Hơn nữa lão còn thân mang thần thông đỉnh cấp như Chỉ Xích Thiên Nhai.
Nhìn khuôn mặt hiền lành của Đỗ quốc tướng.
Trong khoảnh khắc như vậy, thậm chí Lâm Chính Nhân nghĩ đến gia gia của mình.
Nhưng hắn nhanh chóng chôn vùi.
Trên đời này, sẽ không thể có một người nào khác, sẽ đối xử với hắn giống như gia gia.
Không thể có thêm nữa.
Hắn vô cùng rõ ràng điểm này.
Thật ra hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì đã sớm nghĩ kỹ rồi. Nhưng ngồi đối diện với Đỗ Như Hối, hắn vẫn để cho mình suy nghĩ thêm một hồi.
Lại cân nhắc một chút tìm từ, sau đó mới nói: “Hôm nay Giang Ly Mộng sư tỷ của Thịnh Quốc, đã tìm ta.”
Đỗ Như Hối nhướng mí mắt lên: “Ồ?”
“Ngày mai chúng tôi sẽ gặp nhau.” Lâm Chính Nhân nói: “Ý của Giang sư tỷ là hy vọng ta không nên chống cự vô nghĩa, để sư tỷ có thể bảo lưu càng nhiều thực lực hơn, thoải mái tiến vào cuộc thi chính. Nguyên thoại là: “Mọi người đều là đạo chúc quốc, vinh dự của ta cũng là vinh dự của ngươi.”
Đỗ Như Hối từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: “ Ngươi có cái nhìn thế nào?”
Lâm Chính Nhân hai tay ôm gối, nghiêm túc nói: “Lợi ích của quốc gia chính là cái nhìn của Chính Nhân. Chỉ là Chính Nhân ngu dốt, không biết lựa chọn như thế nào mới hợp với vận mệnh của Trang Quốc ta, không biết đi hướng nào mới là phúc của Trang Quốc ta, vì vậy đến thỉnh giáo quốc tướng.”
Trang Quốc muốn có được địa vị tương xứng với thực lực, ý kiến của những đạo chúc quốc khác rất trọng yếu, loại đạo chúc quốc thực lực đệ nhất như Thịnh Quốc, ý kiến càng quan trọng hơn.
Bản thân Đỗ Như Hối khi nói chuyện với cường giả dẫn đội của Thịnh Quốc đều rất cung kính. Đương nhiên, lão là một tu sĩ Thần Lâm cảnh, cung kính với đương thế chân nhân cũng rất bình thường.
Bởi vì những nguyên nhân này, cho nên Lâm Chính Nhân không thể tự mình quyết định.
Nghe những lời bộc bạch đầy trung can nghĩa đảm của Lâm Chính Nhân, Đỗ Như Hối nở nụ cười hòa ái.
Hai nhân tài đi ra từ đạo viện Vọng Giang thành, tính cách thật sự là hoàn toàn khác nhau.
Nếu nhất định phải so sánh.
Người trước mặt thành nhi cận ngụy, cuối cùng không bằng Phó Bão Tùng, trực nhi vô tư.
- Giải thích, câu "thành nhi cận ngụy" nghĩa là thành thật quá lại cảm thấy dối trá. Hết giải thích.
Hai người đều có năng lực làm việc.
Lâm Chính Nhân quen lung lạc lòng người, nhân cách mị lực của Phó Bão Tùng cũng làm cho người ta tin phục. Một mặt này xem như mỗi người mỗi vẻ.
Nhưng trên thực lực siêu phàm, Lâm Chính Nhân vẫn cao hơn một bậc.
Hai người, cách dùng khác nhau, nên cần phải đặt ở vị trí khác nhau.
Đánh giá và tính toán chỉ trong lòng, cũng không thành lời ra khỏi miệng.
Đỗ Như Hối cảm khái nói: “Bất tri bất giác, ngươi đã đi đến một bước này, thật khiến lão phu kiêu ngạo.”
Lâm Chính Nhân cung kính nói: “May mắn được ngài chỉ điểm, ta mới may mắn có được thành tích ít ỏi này.”
Đỗ Như Hối cười ha hả: “Là bản thân ngươi tranh thủ được.”
Cười xong, lão bỗng nhìn vào mắt Lâm Chính Nhân: “Nếu bảo ngươi buông tay đánh một trận, ngươi nắm chắc được mấy phần?”
Lâm Chính Nhân đã sớm mong mỏi vấn đề này, cho nên đã sớm có đáp án.
“Ta từng tiếp xúc với Giang sư tỷ ở bí cảnh Hoàng Lương, xem như hiểu rõ tỷ ấy, những ngày qua cũng không thiếu quan sát. Giang sư tỷ là thiên kiêu của đại quốc, thiên phú rất cao, thực lực mạnh, thần thông hiếm thấy, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Thiên phú của ta không bằng, cảnh giới không bằng, công pháp không bằng…”
Lâm Chính Nhân thấp giọng nói: “Chỉ có sáu thành rưỡi nắm chắc.”
Đỗ Như Hối nở nụ cười.
Lão biết rõ tính cách vô cùng cẩn thận của Lâm Chính Nhân. Gặp chuyện không nói mười phần đủ, mà sáu phần trở lên, chính là tám chín phần của người khác rồi.
“Như vậy.”
Đỗ Như Hối nói: “Ngươi không ngại 'can đảm' chống cự một phen. Vòng chung kết chung quy phải có người tiến vào, lão phu cảm thấy, không chỉ có Giang Ly Mộng thích hợp, ngươi cũng rất thích hợp.”
Lâm Chính Nhân không đáp ứng ngay mà nói: “Chính Nhân còn lo lắng một chuyện.”
Đón ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Như Hối, hắn nói: “Ta không biết, chúng ta có thể nhận được tài nguyên sau Vạn Yêu Chi Môn hay không.”
Đỗ Như Hối đưa tay vỗ vai hắn: “Để cho người trẻ tuổi các ngươi phải lưỡng lự, lo lắng những chuyện này.”
Lão thở dài một hơi: “Là lỗi của lão phu…”
“Ngươi cứ việc buông tay đánh một trận.”
Lão thu hồi cánh tay khô gầy, đứng dậy đi vào trong phòng.
Chỉ để giọng nói ở lại trong viện: “Nếu như sau Vạn Yêu Chi Môn chúng ta không có một vị trí, thì bộ xương già này của ta cũng không tiếc nằm lại ở đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận