Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 366: Đáp cờ

Tề Quân giờ Mão lên triều, giờ Thìn bãi triều.
Mà trước khi nghị triều, "ân điển" của quốc chủ sẽ đưa đến Bác Vọng Hầu phủ.
Lôi đình vũ lộ, đều là quân ân. Phạt không thể tránh, thưởng không thể chối.
Nếu Tề Quân đã đồng ý với lời thỉnh ân của Trọng Huyền Thắng, dùng công huân trên chiến trường Dương quốc đổi lấy cơ hội cho Trọng Huyền Tuân vào học cung tu hành một năm.
Trọng Huyền Tuân hoàn toàn không có tư cách cự tuyệt.
Thậm chí đế sứ vừa đến, y đã muốn lập tức xuất phát.
Trọng Huyền Thắng người ngựa không nghỉ, một đường chạy về Lâm Truy, nhiều lần vấp phải trắc trở, đón phải người người ghẻ lạnh.
Gã không tiếc lấy danh cung nổi tiếng thiên hạ là Khâu Sơn cung tặng Lý Long Xuyên, chỉ cầu một câu nói của Lý Chính Thư là cây cung này vốn có thể đổi đủ lợi thế.
Thậm chí còn nhẫn tâm đến mức dùng cơ hội tu hành học cung vốn định lưu lại cho mình, vây khốn Trọng Huyền Tuân một năm.
Chuyện này không cần phải nói hao tổn bao nhiêu nhân tình, đổi lấy cơ hội đi tới ngoài Đông Hoa các chờ. Lại dùng bao nhiêu tài nguyên mới đưa lời nói của mình đến tai Lý Chính Thư...
Trả giá lần này không thể nói là không lớn, nghịch chuyển không thể nói là không gian nan.
Thời khắc trọng yếu như vậy, gã đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Từ Đông Hoa các đi ra, gã trực tiếp lôi kéo Khương Vọng đi tới Tắc môn.
Tắc môn là cửa thành ở phía tây nam Lâm Truy, trong những cửa thành phía tây, nó là cửa đầu tiên từ nam ra bắc.
Với cửa thành ở phía đông bắc, trong những cửa thành phía đông, nó cũng là cửa đầu tiên từ bắc xuống nam. Cũng tức là đối diện Xã môn.
Xã là thổ thần, Tắc là cốc thần.
Đại địa cõng lên vạn vật, ngũ cốc nuôi dưỡng vạn dân.
"Xã" và "Tắc" đều là lễ nghi được định ra, thiên tử phải tự mình tế. Cho nên bản thân xã tắc có ý của thiên hạ.
Cánh cửa xã tắc có ý nghĩa trọng yếu là như vậy.
Đông đối mặt với biển, lấy đất nghênh biển tạm thời không nhắc tới.
Mà bên ngoài Tắc môn ở phía tây này, liền có Tắc Hạ Học Cung đại danh đỉnh đỉnh tọa lạc!
Tề Đình coi Tắc Hạ Học Cung này như là lương thực để nuôi dưỡng vạn dân, coi đó là gốc rễ của xã tắc, có thể thấy được coi trọng như thế nào.
Tuy nghe danh đã lâu, nhưng từ khi đến đây, cái tên Trọng Huyền Tuân vẫn luôn xuất hiện vào tai Khương Vọng với nhiều hình thức khác nhau.
Mà ở ngoài cửa lúc này, hắn mới lần đầu tiên nhìn thấy y.
Hiện tại vẫn đang là giờ Mão.
Triều hội quyết định vận mệnh của cả một quốc gia còn đang được tiến hành cực kỳ thuận lợi.
Trời vừa sáng, Lâm Truy tỉnh giấc từ đêm thu.
Đã có những người bán hàng rong lẻ tẻ xuất hiện trên đường phố.
Cho dù siêu phàm hay người thường, mọi người đều bận rộn với mưu cầu của riêng mình.
Khương Vọng cùng Trọng Huyền Thắng đứng ở trong tường thành, cửa thành phía sau đã mở ra.
Tốt thủ ở cửa thành đồng binh đồng giáp, mắt không chớp một cái.
Mà ở đầu đường dài, có một nam tử áo trắng đang đi tới.
Bộ áo trắng mà y mặc có chút không thỏa đáng cho lắm, giống như là vừa mới tỉnh ngủ, chỉ tùy ý tìm một bộ quần áo khoác lên người, cho nên có chút lộn xộn. Trong thế gia vốn rất coi trọng chuyện phong thái dáng vẻ, đây quả thực là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Thế nhưng y từ đầu phố dài đi tới, giống như hoa lê nở rộ.
Cả con đường chỉ tôn lên phong thái của y.
Một đôi mày kiếm cắm nghiêng vào tóc mai, có một loại nhanh nhẹn sắc bén.
Ánh mắt đen kịt trong suốt, giống như hai quân cờ đen cuối cùng định ra sinh tử của Đại Long trên bàn cờ.
Khóe miệng của đối phương cũng luôn hiển hiện nụ cười, giống như là công tử phóng đãng của nhà nào đó, lại che đi loại mũi nhọn cùng sắc bén này. Làm cho người ta dễ dàng gần gũi hơn.
Chỗ thể hiện rõ nhất loại khí chất này, hẳn là phần mũi của y.
Là cái loại núi xanh tươi mơn mởn, lại không làm cho người ta cảm thấy hiểm trở.
Cổ áo được bẻ lên một cách tùy ý, cho nên có thể thấy xương quai xanh như chén ngọc, cùng với cơ bắp phồng lên như ẩn như hiện.
Không cần Trọng Huyền Thắng giới thiệu, Khương Vọng cũng biết đây là người nào.
Lúc này hắn mới có thể dời ánh mắt khỏi người đối phương, chú ý tới thái giám Đông Hoa các dẫn đường trước người y.
Thái giám này vừa tuyên khẩu dụ của Tề Quân, cũng có trách nhiệm giám sát Trọng Huyền Tuân lập tức vào học cung. Được coi là có chút địa vị trong nội đình, thế nhưng đi ở phía trước Trọng Huyền Tuân, nhìn qua giống như là tên sai vặt.
Trọng Huyền Thắng thân hình mập mạp, nụ cười đầy mặt, thoạt nhìn có vài phần vô hại, đang chờ ở cửa thành.
Đợi bọn họ đến gần, gã mới cười tủm tỉm nói: "Đệ đến tiễn huynh trưởng.”
Trọng Huyền Tuân dừng bước, nhìn Trọng Huyền Thắng trong chốc lát, khóe miệng nhếch lên: "Đệ đệ mập của ta. Đệ thật sự khiến kẻ làm huynh trưởng này phải nhìn với ánh mắt khác xưa.”
Trọng Huyền Thắng dang hai tay ra, biểu hiện thân hình mũm mĩm của mình: "Đệ đệ ăn đến béo như vậy, chính là vì để cho huynh trưởng không cần phải thay đổi ánh mắt một cách triệt để nhưng cũng có thể nhìn thấy!”
Gã thật sự đủ nhẫn tâm, vứt bỏ tất cả công huân, cũng chỉ vì muốn ‘tiễn’ Trọng Huyền Tuân vào học cung tu hành một năm.
Trước đó gã vốn định lợi dụng cơ hội tu hành của học cung, kéo gần chênh lệch tu vi với đối phương. Thế nhưng hiện tại không thể không chắp tay nhường cho đối phương cơ hội này, trái lại đã gia tăng chênh lệch về tu vi giữa hai người.
Chỉ vì Trọng Huyền Tuân liên tiếp công kích, gã nhất định cũng phải quay đầu phản công một lần!
Dưới tình huống không thể làm được bất cứ chuyện gì, dứt khoát buông tha việc đuổi theo trên tu vi của cá nhân, lựa chọn san bằng sức mạnh của thế lực.
Có thể nói, một ván này đã đánh cược tất cả lợi ích của cuộc chiến diệt Dương vào.
Mà đối với Trọng Huyền Tuân mà nói, bản thân ngồi ở nhà, Thánh chỉ từ trên trời rơi xuống. Đột nhiên biết mình đạt được ân thưởng, chiếm được cơ hội tiến vào học cung tu hành, thời gian là cả một năm!
Điều này có nghĩa là một loạt thế công mà y phát động nhằm vào Trọng Huyền Thắng cứ như vậy mà đột nhiên dừng lại. Còn chưa kịp hạ nước cờ hiểm giết chết Đại Long, toàn bộ bàn cờ đã bị người bưng đi, sau đó đối thủ chậm rãi hạ xuống, còn mình thì chỉ có thể nhìn, thậm chí còn nhìn không được!
Tu hành ở Tắc Hạ Học Cung một năm, đây đích xác là chỗ tốt cực lớn.
Nhưng so với toàn bộ Trọng Huyền gia mà nói, bên nào nhẹ bên nào nặng?
Trọng Huyền Tuân vẫn chưa thẹn quá hóa giận, chỉ cười cười nói: "Sau này đệ vẫn nên ăn ít lại, quá béo sẽ không tốt đối với thân thể.”
Cho dù đối địch với y, thế nhưng Khương Vọng cũng không thể không thừa nhận, người này phong độ trác tuyệt, là nhân vật đứng đầu.
Trọng Huyền Thắng chắp tay nói: "Tạ huynh trưởng quan tâm.”
Trọng Huyền Tuân cũng đáp lễ: "Vi huynh còn chưa cảm tạ hiền đệ xin thưởng vì ta.”
Khương Vọng nhìn một cảnh tượng gia thân cực kỳ ấm áp này, trong lòng chỉ có bốn chữ huynh hữu đệ cung!
Đát! Đát! Đát!
Đát! Đát! Đát!
Tiếng bước chân giống như đều đều rõ ràng, giống như vĩnh viễn không đổi vang lên trên con đường dựa vào tường thành.
Sau đó một bóng người cực cao liền sải bước đi tới.
Y nhẹ nhàng đi tới từ trong ánh nắng ban mai chiếu rọi, phảng phất như xé rách sắc trời, dần dần trở nên rõ ràng, cụ thể.
Võ phục màu đen có vẻ đơn giản, cực kỳ dứt khoát.
Mặt dài, mũi cao, đôi mắt sắc bén.
Chính là nam nhân từng gặp ở bên ngoài Thiên Phủ bí cảnh, đệ tử quan môn của quân thần Đại Tề Khương Mộng Hùng, được xưng là Thông Thiên cảnh mạnh nhất đương thời, phá vỡ ghi chép cực hạn của Thông Thiên cảnh… Vương Di Ngô!
Đây vốn là chuyện có thể đoán trước, cho nên bất kể Trọng Huyền Thắng hay là Khương Vọng đều không có bất cứ biến hóa gì.
Duy chỉ có Trọng Huyền Tuân nở nụ cười.
Đây là một nụ cười thực sự được phóng thích, cũng không phải nói trước đó y và Trọng Huyền Thắng nói chuyện cười đùa là dối trá cỡ nào, mà chỉ có hiện tại, loại tươi cười này mới hoàn toàn xuất phát từ chân tâm, mở rộng lòng dạ của bản thân.
Thể hiện ra tín nhiệm hoàn toàn.
"Những chuyện vụn vặt trong tòa thành liền giao cho ngươi chiếu cố." Trọng Huyền Tuân nghiêng đầu nhìn y, cười nói.
Vương Di Ngô nghiêm túc nở nụ cười, chỉ nói: "Ngươi chỉ cần an tâm tu hành.”
Sau đó Trọng Huyền Tuân cũng không quay đầu lại, một bộ áo trắng bay bổng, đi ra ngoài cửa thành!
Bước chân tùy ý, phong thái tiêu sái.
Lại không nói nhiều thêm một câu nữa.
Thái giám Đông Hoa các chưa từng dừng dù chỉ một khắc, khẩu dụ ban xuống, đã khởi hành chạy tới phủ Bác Vọng Hầu.
Nếu không được đồng thuận, làm chuyện gì trước mắt vị thái giám này chính là bất kính với Tề Quân.
Cho nên nếu muốn làm cái gì, hoặc có cơ hội làm gì đó, chỉ có thể ở trước khi thái giám Đông Hoa các tuyên chỉ.
Có thể biết được tin tức ở trước khi thái giám Đông Hoa các đến, đây đã là Trọng Huyền Tuân tay mắt thông thiên.
Mà y lại lựa chọn thông báo cho Vương Di Ngô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận