Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 238: Cơ trí như ngươi

Khương Vọng bùng nổ toàn lực, dùng kinh cức quan miện chồng thêm Phược Hổ tạo ra sơ hở.
Ba kiếm chém chết một trong thập nhị diện giả Bạch Cốt Đạo, đối mặt người mang mặt nạ xương heo.
Xoay người, xách kiếm hạ xuống, một kiếm gọt năm ngón tay của Hồ Thiểu Mạnh.
Trái tim Trúc Bích Quỳnh dừng lại nửa nhịp, mở to mắt nhìn năm tia nước kia tới sát mặt mình, nhưng đạo nguyên trong người hỗn loạn, không có khả năng né tránh.
Tiếp theo, Khương Vọng từ trên trời hạ xuống, đứng chắn trước mặt Hồ Thiểu Mạnh.
Một màn này làm nàng nhớ tới bóng lưng mềm mại nhưng vô cùng mạnh mẽ của tỷ tỷ rất nhiều năm trước.
Hồ Thiểu Mạnh chỉ kêu thảm một tiếng rồi thôi, dùng ý chí mạnh mẽ của mình để áp chế cơn đau đớn.
Thua rồi.
Hoàn toàn đại bại!
Không chỉ thua mất cơ hội ba mươi năm kinh doanh của Hồ gia, còn để thua mất bảo vật đã khổ tâm trù tính.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ.
Một kiếm vừa rồi, nếu không phải nhanh chóng rụt về, thì thứ bị cắt không phải là năm đốt ngón tay, mà là cả cánh tay.
Một kiếm này của Khương Vọng như thiên ngoại phi tiên, dù có cho thêm một lần nữa, hắn cũng không chắc mình sẽ tiếp được, tránh né kịp.
Đáng chết! Đó không phải là mười hai cốt diện của Bạch Cốt Đạo sao? Sao chết nhanh vậy?!
Đau đến đầu vã mồ hôi, trong lòng hận giận đan xen, nhưng một câu hắn cũng không dám nói, lập tức phát động ảo thuật, giấu thân hình đi.
Khương Vọng tiện tay móc thận châu, ném cho Trúc Bích Quỳnh.
"Nhìn xem hắn còn ở đây không?"
Có thận châu hỗ trợ, mặc dù Trúc Bích Quỳnh không giỏi ảo thuật hơn Hồ Thiểu Mạnh, nhưng kiểm tra hành tung người ta không thành vấn đề.
Ngưng thần một hồi, Trúc Bích Quỳnh cắn răng, lắc đầu: "Hắn trốn."
Có lẽ Hồ Thiểu Mạnh vẫn còn tâm tư muốn chờ cơ hội, nhưng sau khi Khương Vọng không chút do dự lấy thận châu ra, hắn liền biết mình không có cơ hội nữa.
Không trốn nữa, bởi vì có lẽ trốn không thoát.
Hồ Thiểu Mạnh đã đi rồi, đạo thuật hắn để lại tự nhiên cũng tiêu giải.
Những dòng xích nước băng tán, ảo thuật biến mất.
Tô Tú Hành nhảy lên, một phát tóm lấy con Thiên Thanh Vân Dương giữa không trung.
Thiên Thanh Vân Dương vừa rơi vào tay, liền từ kích thước to nửa người biến thành cỡ nắm đấm trẻ con, lăn lộn trong lòng bàn tay Tô Tú Hành.
"Thứ tốt!"
Cảm nhận được khí tức hành mộc tinh thuần từ Thiên Thanh Vân Dương, cả người Tô Tú Hành thần thanh mắt sáng. Sự bực bội do trước đó bị Hồ Thiểu Mạnh áp chế, cũng tiêu tán mất tăm.
Bảo vật thế này...
Nhưng hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy Khương Vọng.
Khương Vọng nhìn thẳng vào mắt hắn, hết sức bình tĩnh.
"Ách..."
Tô Tú Hành nhìn nhìn năm đốt ngón tay trên mặt đất, lại nghĩ tới người mang mặt nạ xương heo khổng lồ như dã thú ở ngoài cửa, rồi nghĩ đến kỳ độc bí truyền của hoàng thất Đại Tề mình đang trúng, Trời tru đất diệt nhân vong kia...
Hai tay dâng Thiên Thanh Vân Dương lên, bưng đến trước mặt Khương Vọng: "Đại nhân, may mắn không làm nhục mệnh!"
Khương Vọng đương nhiên sẽ không khách khí, nhận lấy Thiên Thanh Vân Dương.
Nhất thời cảm thấy toàn thân thư thái, ngay cả tứ linh luyện thể Thanh Long thiên đã viên mãn từ lâu cũng như muốn nở ra, như sắp muốn tiến thêm một bước.
Đương nhiên lúc này những thứ này đều chỉ là ảo giác, là huyễn niệm do đạo khí hành mộc tinh thuần của Thiên Thanh Vân Dương mang tới.
Khương Vọng bắt được Thiên Thanh Vân Dương, không đem ra dùng ngay, mà quay đầu, nhìn về phía Tịch Tử Sở đang lướt gió ở trên không trung, cấp tốc chạy tới.
Tịch Tử Sở hạ xuống hầm mỏ, nhìn quanh một vòng, hiểu ngay kết cục.
Ánh mắt rơi vào Thiên Thanh Vân Dương ở trong tay Khương Vọng, con ngươi thoáng co lại.
Hắn xuất thân Đông Vương Cốc, đối với loại bảo vật hành mộc này cũng không phải là quá khát cầu. Nếu món bảo vật này có thể tới tay, ít nhất sẽ giúp hắn tiết kiệm mười năm luyện công!
Nhưng mà...
Trước khi ngầm dẫn đường cho người mang mặt nạ xương heo tới hầm mỏ Hồ thị, hắn đã từng giao thủ với người mang mặt nạ xương heo, dù chưa dùng hết toàn lực, nhưng cũng biết đối phương không phải là người yếu.
Thập nhị cốt diện của Bạch Cốt Đạo, ai dám nói yếu?
Vậy mà bây giờ, hài cốt không còn.
Minh tranh ám đấu với Hồ Thiểu Mạnh nhiều năm, mặc dù vẫn luôn đè bên trên, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ thực lực của tên kia. Vậy mà… bây giờ cũng không thấy bóng dáng.
Gia lão của tộc gia, cũng là Đằng Long cảnh hàng thật giá thật, lại đã chết.
Khương Vọng này, rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?
Tập trung toàn bộ chiến lực Tịch gia, có thể vây giết được hắn ở đây không?
Sau chuyện này có khả năng bị lộ ra tiếng gió không?
Hắn đứng yên cân nhắc, Khương Vọng thì như cười như không nhìn hắn.
Vô thức nghịch nghịch Thiên Thanh Vân Dương trong tay, Khương Vọng hỏi: "Sao Tịch thiếu gia lại đến đây?"
"Chẳng lẽ là..." Hắn nắm tiểu Thanh Dương lắc lắc: "Cũng muốn mưu đoạt bảo vật của Trọng Huyền gia?"
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Đang nói, có tiếng vó ngựa vọng tới.
Tiểu đội tinh nhuệ thành vệ quân Gia Thành cưỡi ngựa chạy tới, đếm đếm có hai mươi ba người.
Người người đều là điêu luyện, cưỡi ngựa mang đao, chỉ chờ Tịch Tử Sở phân phó.
Khương Vọng mặt không đổi sắc, không thèm nhìn đám người kia một cái, chỉ nhìn Tịch Tử Sở, chờ câu trả lời của hắn.
Mấy giây ngắn ngủi này, dài đằng đẵng.
Những người còn lại cũng không tránh khỏi nín thở ngưng thần, đều chờ hòa hay chiến.
Chỉ có Khương Vọng và Tịch Tử Sở là thần thái ung dung.
"Sứ giả sao lại nói thế!." Tịch Tử Sở cười khổ: "Ta là truy kích người mang mặt nạ xương heo nên tới đây, người này xuất thân Bạch Cốt Đạo, hung tàn bạo ác, gây nên đại án ở Gia Thành. Ta là trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, không thể đổ trách nhiệm cho người khác."
"Nếu là vậy, các ngươi có thể đi về." Khương Vọng chậm rãi: "Gã đã bị kiếm ta giết chết rồi."
"A, thật là hả hê lòng người!" Tịch Tử Sở chắp tay thi lễ: "Tịch mỗ thay mặt trên dưới Gia Thành, cám ơn sứ giả!"
"Được rồi được rồi." Khương Vọng khoát tay chặn lại: "Quan phủ treo thưởng người này, sau cho người đưa tới hầm mỏ là được."
Dù Tịch Tử Sở rất là kinh nghiệm, cũng không nhịn được sắc mặt cứng đờ.
"Đương nhiên là vậy!"
Dứt lời, dẫn thủ hạ rời khỏi.
Hắn sợ mình mà còn ở lại, sẽ không nhịn được liều mạng vì con Thiên Thanh Vân Dương.
Nhưng trên dưới Tịch gia nhiều người như vậy, hắn không dám đặt cược tất cả tính mạng của bọn họ.
"Đại nhân." Tô Tú Hành lặng lẽ dịch lại gần, dáng vẻ rất là chân chó: "Tịch gia dù sao cũng là đứng đầu Gia Thành, nội tình khó dò. Vừa rồi ngài thật không sợ hắn trở mặt?"
"Người thông minh luôn sẽ suy nghĩ rất nhiều. Nếu hắn đã không động thủ ngay khi vừa tới, thì sẽ không động thủ nữa."
Khương Vọng thuận miệng giải thích, rồi đột ngột lùi ra sau một bước, cực kì cảnh giác nhìn Tô Tú Hành: "Đứng gần như vậy muốn làm cái gì?"
"À thì..." Tô Tú Hành chà chà tay, vẻ ngượng ngùng: "Con heo kia của Bạch Cốt Đạo cũng chết rồi, bảo bối Thanh Dương ngài cũng đã lấy rồi. Độc trên người ta, có phải là nên..."
Khương Vọng im bặt. May hắn đã tiếp xúc lâu với Trọng Huyền Thắng, đã dần luyện được da mặt siêu dày, vậy mà lúc này cũng không nhịn được hơi ngượng ngùng.
"Ta nói chuyện giữ lời. Ngươi có thể đi."
"Vâng vâng vâng, đại nhân một lời hứa ngàn vàng, nhất ngôn cửu đỉnh, ai mà chả biết, ai mà chả hiểu!" Tô Tú Hành hèn mọn gật đầu như giã tỏi, cười rất nịnh hót: "Nhưng mà... Độc trên người ta?"
"Trên người ngươi không có độc."
"Đại nhân, ngươi đừng có nói đùa... Ta nhát gan lắm, không chịu nổi dày vò đâu."
Khương Vọng nghe vậy thì chỉ im lặng.
Hắn phát hiện mình đã tự đào hố chôn mình. Một loại độc tự biên tự diễn, đương nhiên không thể tra ra trong sách y, bởi vì cơ bản là nó không hề tồn tại. Nhưng ngược lại, cũng không có gì chứng minh được rằng nó không tồn tại. Bởi vì cái gọi là không tồn tại, rất có khả năng chỉ vì không thể tra ra được mà thôi.
"Ngươi đúng là cơ trí, cái gì cũng không gạt được ngươi."
Khương Vọng nói xong, ép ra một luồng đạo nguyên, dùng phương thức điều khiển hành mộc của Phược Hổ, nhẹ nhàng vỗ một cái vào vai Tô Tú Hành, tán nó vào trong cơ thể hắn. "Đưa giải dược cho ngươi rồi đó."
Tô Tú Hành cảm thấy thân thể đột nhiên khựng lại, sau đó nhẹ bẫng, thoải mái cực kỳ.
Không nhịn được bật cười: "Phải thế chứ! Ta nói thế nào cũng xông xáo thiên hạ nhiều năm..."
Nụ cười của hắn đột nhiên thu lại, nhảy đi mấy bước: "Độc đã chẳng còn, ta còn nói nhảm với ngươi làm gì! Dám dày vò Tô tiểu gia ngươi như vậy, tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta!"
Buông lời độc ác xong, nhấc chân bỏ chạy.
Thoáng cái đã không còn thấy bóng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận